Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 7



Cha Thiệu bận bịu công việc của công ty, Thiệu đại thiếu vừa bận học tốt nghiệp vừa bận học hỏi sự vụ trong công ty, hai người đều bận tối mày tối mặt, rất ít khi ăn cơm ở nhà.

Trên bàn ăn, Tiền Văn Kiệt vui vẻ uống canh, Thiệu Hiển dùng cái thìa nhỏ chậm rãi thưởng thức, liếc qua đã thấy Trần Bách Châu uống cạn một hớp trong hai giây đồng hồ, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Cậu sao vậy?"

Trần Bách Châu không tiện trả lời, nhưng lại không muốn nói dối Thiệu Hiển, không thể làm gì khác ngoài nhỏ giọng nói: "Uống rất ngon."

"Uống ngon cũng không nên uống nhiều, chừa chút bụng ăn cơm." Thiệu Hiển sợ cậu uống nhiều rồi sẽ ăn cơm không ngon.

Ba ngày không ăn bữa chính, không thể để bị đói bụng như vậy nữa.

Tất nhiên Trần Bách Châu sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Trước đây cậu cũng bị bỏ đói mấy ngày, sau đó thực sự không nhịn được nữa, thừa dịp Trần Dục ngủ, hơn nửa đêm lén lút chạy vào phòng bếp kiếm đồ ăn.

Không may, Trần Dục không ngủ, thâu đêm rình cậu, chờ khi nào phát hiện tiếng động sẽ trừng phạt cậu.

Cách trừng phạt chính là nhét nghẹn họng bánh bao, thiếu chút nữa cậu bị nghẹn chết, cũng thiếu chút nữa mà no chết.

Bị đói mấy ngày, dạ dày dĩ nhiên không chịu được dằn vặt như vậy, cậu đau một ngày một đêm, rốt cuộc vẫn không chết được.

Một bàn đầy ắp thức ăn.

Thiệu gia rất ít khi phô trương lãng phí, món ăn đều rất tầm thường, nhưng mùi vị lại không hề tầm thường, Tiền Văn Kiệt mới vừa ăn một miếng, liền không nhịn được cất tiếng khen: "Dì Thái, đồ ăn nhà dì ngon lắm luôn!"

Thái Nhã Lan ôn nhu cười cười, "Vậy sau này thường xuyên đến đây ăn đi, Tiểu Châu cũng đến nha."

Khó lắm con trai mới kết được bạn, bà cực kì hoan nghênh.

Tiền Văn Kiệt gật đầu liên tục, không sợ về nhà sẽ bị mẹ la mắng.

Trần Bách Châu gật gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn dì Thái."

Thái Nhã Lan xã giao cùng các bậc phụ huynh thường xuyên, những chuyện liên quan đến Trần gia bà biết nhiều hơn so với Thiệu Hiển, trước kia không có tư cách quản, bây giờ dùng cái cớ này, chỉ hy vọng Trần Bách Châu có thể chịu ít những ngày khổ sở hơn.

"Hiển Hiển, mai là thứ hai, nhớ dậy sớm một chút, mama đưa con tới trường." Thái Nhã Lan nhắc nhở một câu, nhìn về phía Trần Bách Châu, "Tiểu Châu học cùng lớp với Hiển Hiển, hay là hôm nay ở lại nhà dì, ngày mai đi học cùng nhau luôn."

Trần Bách Châu xiết chặt đôi đũa, không biết trả lời như thế nào.

Thiệu Hiển và dì Thái đã đối xử quá tốt với cậu, cậu còn tham lam ở lại sao?

"Tiểu Châu, con xem, Hiển Hiển không có bạn bè, ngày nào cũng một mình đến trường cô đơn đáng thương đến nhường nào, con giúp dì chơi với bạn ấy được không?" Thái Nhã Lan nói xong liếc mắt nhìn Thiệu Hiển.

"Đúng vậy, Trần Bách Châu cậu phải đi cùng chúng tôi chứ, " Tiền Văn Kiệt hỏi Thái Nhã Lan, "Dì Thái, mai là ngày đầu tiên con đến trường học mới, con có thể đi cùng Hiển Hiển được không ạ?"

Thiệu Hiển: "..." cái tên "Hiển Hiển" đó là do cậu gọi sao!

Tiền Văn Kiệt hiển nhiên không thấy có gì sai sai cả, cậu ta nghe Thái Nhã Lan gọi "Hiển Hiển" rất nhiều lần, không tự chủ được liền bị bà gieo vào đầu.

"Đương nhiên là được rồi!" Thái Nhã Lan vui vẻ nói.

Thiệu Hiển rốt cuộc nghiêng đầu nhìn về phía Trần Bách Châu, đúng lúc đối mắt với cậu, có chút giật mình: "Sau này cậu cũng đi học cùng tôi đi."

Trần Bách Châu lập tức bật cười, trịnh trọng gật đầu, "Ừm!"

Ngoan như một chú thỏ trắng vậy, hoàn toàn khác hẳn Phó Bách Châu hai mươi năm sau.

Thiệu Hiển thở dài trong lòng, hắn không biết Phó Bách Châu làm thế nào mà vào được Phó gia, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng tình hình trước mắt, hắn không làm được việc thấy chết mà không cứu.

Hai mươi năm sau Phó Bách Châu và hắn đối địch gay gắt với nhau, nhưng bây giờ, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, chịu nhiều ngược đãi.

Hắn cảm thấy, Phó Bách Châu không nên bị đối xử như vậy.

"Hiển Hiển, sáng mai khi nào cậu đi? Đến lúc đó tôi đợi cậu ở cửa." Tiền Văn Kiệt càng gọi càng thành thói.

Thiệu Hiển nói thời gian, Tiền Văn Kiệt "Ồ" một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm trưa xong, Thiệu Hiển thấy sắc mặt Trần Bách Châu tốt lên hẳn, dẫn cậu vào vườn đi dạo tiêu cơm, Tiền Văn Kiệt vừa cầm đồ chơi của cậu ta, vừa dò hỏi Thiệu Hiển.

"Hiển Hiển, thầy cô ở Tiểu học Dục Anh có dữ không vậy?"

Thiệu Hiển liếc cậu ta một cái, sờ sờ cánh hoa, như không có gì nói: "Nghe nói cô giáo lớp cậu thích dùng cách xử phạt trên thân thể."

"Sao lại thế được!" Tiền Văn Kiệt không tin, "Học sinh của Dục Anh đa số cũng có chút gia thế đi? Họ làm sao dám..."

"Cậu cũng nói rồi còn gì, chỉ là đa số thôi." Thiệu Hiển liếc mắt nhìn Trần Bách Châu đang cúi đầu không lên tiếng.

Tiền Văn Kiệt đã hiểu ra rồi.

Mẹ cậu nói, thầy cô có người tốt cũng có người xấu, như Trần Bách Châu vậy bị mọi người cô lập bắt nạt, nếu là thầy cô xấu, không chừng sẽ hay dùng cách xử phạt về thể xác với cậu.

"Trần Bách Châu, thành tích của cậu thế nào?" Tiền Văn Kiệt không giấu được lời nói, "Nếu thành tích của cậu tốt, không chừng thầy cô sẽ che chở cho cậu."

Thiệu Hiển vỗ vai Trần Bách Châu, "Thầy giáo lớp chúng ta rất tốt, không thích giải quyết vấn đề bằng bạo lực."

"Ồ..." Tiền Văn Kiệt còn muốn nói gì đó nữa, cuối cùng Uông Thục Phân tìm tới, mang cậu ta đi ra ngoài mua sách và dụng cụ học tập mới.

Cậu ta vui vẻ vẫy tay tạm biệt, còn không quên nhắc nhở Thiệu Hiển: "Sáng mai cùng đến trường, đừng quên đó!"

Trong vườn hoa chỉ còn lại hai người Thiệu Hiển và Trần Bách Châu. Trần Bách Châu ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Thiệu Hiển.

"Tại sao hôm nay lại nói xin lỗi?" Thiệu Hiển đột nhiên hỏi.

Trần Bách Châu ngây ngẩn cả người, ánh mắt có chút mờ mịt, không kịp phản ứng lại.

"Trên đường tới nhà tôi."

Thiệu Hiển nhắc nhở một câu, cậu đã bắt đầu nhớ ra.

"Cậu và dì đến bệnh viện đón, mà tôi lại không có ở đó, hại hai người tay không trở về." Trần Bách Châu nhỏ giọng nói.

Thiệu Hiển bắt lấy tay cậu, nhìn mấy cái móng tay đều sứt mẻ đứt đoạn mất, không khỏi trầm mặt hỏi: "Cậu sai chỗ nào?"

Trần Bách Châu suy nghĩ một chút, áy náy nói: "Tôi nói mà không giữ lời, làm phiền hai người."

"Dưới cái nhìn của tôi, trong chuyện này, là Trần Dục có lỗi, mẹ cậu có lỗi, dì Tôn cũng có sai lầm, chỉ có cậu là không sai gì cả."

Thiệu Hiển nhìn chăm chú vào mắt cậu, nghiêm túc nói.

Là kẻ thù với nhau, mặc dù Thiệu Hiển không điều tra được những chuyện khi còn bé của Phó Bách Châu, nhưng để dò la bệnh tính của Phó Bách Châu, đối với hắn mà nói, không tính là việc khó.

Tâm lý cậu ta tồn tại sự xung đột, ngoài nói thích nhưng bản thân lại phủ định.

Tuy sau đó bị Phó gia nhận về giáo dục mấy năm, nhưng dấu ấn khi còn bé vẫn luôn tồn tại trong cậu.

May mà loại phủ định kia đã bị cậu cố hết sức áp chế, bằng không cậu ta cũng không chống đỡ nổi gia nghiệp của Phó gia.

Trần Bách Châu sợ ngây người, sao lại như thế chứ?

Khi còn bé mẹ cậu vẫn nói cho cậu biết, cậu là một đứa trẻ không cha, từ nhỏ đã là cái nợ. Sau khi đến Trần gia, loại ngôn ngữ đổ tội kia càng ngày càng tràn ngập bên tai cậu.

Cậu không quan tâm cậu đã làm gì, tất cả đều là sai, đều là có tội.

Một người như cậu, không có tư cách được người khác đối xử tử tế.

Nhưng bây giờ, trước mặt cái người đẹp đẽ nhất thế giới này, lại nói mình không có sai, là người khác sai.

Sao lại như thế được?

"Dù cậu có sai, cũng chỉ sai ở chỗ không có cách nào chống lại được thôi." Thiệu Hiển nghiêm túc nói, "Tôi đã xem qua thành tích của cậu, thi cử chỉ đếm ngược từ dưới lên, tuy nói thế này hơi mất lòng, nhưng người có thành tích tốt, sẽ có nhiều cơ hội thành công hơn những người khác."

Kiếp trước Phó Bách Châu tốt nghiệp từ Đại học Quốc tế hàng đầu, không tồn tại khả năng mua bằng cấp, cho nên Thiệu Hiển cũng không tin thành tích của cậu ta khi còn bé lại kém như vậy.

Không phải hắn không nghĩ tới nguyên nhân là do gia đình, nhưng nếu như những chuyện này cũng không đứng lên được, thì sau này cũng không có cách nào làm nên cơ sự.

Thiệu Hiển cũng không tin, chịu đựng mười năm làm nhục, đứa nhỏ này lại thật sự đơn thuần, ngoan ngoãn như vậy.

Khuyết điểm của cậu chỉ là ở bản thân thôi.

Trần Bách Châu cúi thấp đầu xuống, tựa như bị trí lớn xung kích, đứng tại chỗ không nhúc nhích, mấy phút sau, mới ngẩng đầu cười nói: "Ừm, tôi nhất định sẽ học thật giỏi."

Thiệu Hiển xoa đầu cậu một cái, "Cố gắng từng ngày."

Nắng tháng sáu có chút nóng, lại có chút chói mắt.

Trần Bách Châu tham lam nhìn người vừa đẹp đẽ lại tốt bụng giống như tinh linh trước mắt, chỉ cảm thấy trái tim ầm áp nhảy loạn không ngừng, từng giây từng phút đều không nỡ chớp mắt.

Một bàn tay bỗng nhiên nhẹ nhàng che hai mắt cậu lại, cậu không nhìn thấy Thiệu Hiển, bị sự ấm áp của đôi bàn tay kia thiêu đốt, cảm giác đau đớn cũng dần dần biến mất.

"Ngốc, không cần đôi mắt nữa hả?"

Tiếng Thiệu Hiển nhẹ giọng trách cứ, chảy vào tim Trần Bách Châu, còn nóng rực hơn cả ánh nắng mặt trời.

"Đi thôi, tôi dẫn cậu đi về nhà cậu lấy cặp sách, mai cần phải dùng."

Thiệu Hiển không chờ cậu trả lời liền đi luôn, Trần Bách Châu cong môi nở nụ cười, khẽ động cơ mắt, cũng không cảm thấy đau nữa.

Hai người đi đến Trần gia, Bách Mỹ Quyên và Trần Dục đều không có ở nhà, quản gia mở cửa, Trần Bách Châu rõ đường, vác cặp sách lên, định lấy thêm chút quần áo.

Quần áo đều đã rất cũ kỹ, có chút không vừa vặn lắm, nhưng Thiệu Hiển không ngăn cậu.

Sau khi trở lại Thiệu gia, Thiệu Hiển dẫn cậu về phòng, đang định học bài cùng cậu, Trần Bách Châu lại đi vào phòng tắm.

Hắn vốn tưởng Trần Bách Châu đi vệ sinh, nhưng cửa phòng tắm không đóng, tiếng nước cũng sai sai, hắn tò mò liền đi vào phòng tắm, nhìn thấy Trần Bách Châu đang giặt quần áo.

"Không cần bàn tay nữa hả?" Hắn đi vài bước tới, giằng lấy quần áo.

Quần áo ướt đầm đìa, nước chảy như mưa trên đất, một tiếng lại một tiếng, tan nát đập vào thành châu.

"Trần Bách Châu, móng tay của cậu bị thương đó, cậu không biết sao?" Sắc mặt Thiệu Hiển âm trầm, thật sự có chút tức giận.

Thân là Thiệu gia nhị thiếu, từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió quen rồi, không ai dám làm cho hắn không vui, người ngoài làm cho hắn hao tốn sức lực nhất cũng chỉ có Phó Bách Châu.

Tuy là kẻ thù, nhưng không thể không nói, hắn coi trọng Phó Bách Châu.

Cái coi trọng này là gì, không ai nói rõ được. Nhưng Thiệu Hiển không nghe lọt tai người khác chửi bới Phó Bách Châu, Phó Bách Châu chỉ có mình hắn được mắng.

Tiền Văn Kiệt vẫn hay châm biếm hắn, dựng lên cả một câu chuyện yêu đương cẩu huyết của mấy nhóc sinh viên.

Thiệu Hiển không cảm thấy đây là yêu đương, chẳng qua hắn cảm thấy giao chiến cùng Phó Bách Châu rất sảng khoái thôi.

Về cái phần nói Phó Bách Châu không đủ tư cách tranh chấp với hắn, bọn họ cũng có tư cách gì mà xoi mói bình phẩm cậu ấy?

Hiện tại, phiên bản thu nhỏ của Phó Bách Châu đang đứng trước mặt hắn, tuy bây giờ cậu họ Trần, sức lực còn nhỏ yếu, nhưng cậu đã nằm trong phạm vi bảo vệ của Thiệu Hiển, hắn không cho phép người khác giày xéo, cũng không cho phép Trần Bách Châu tự chà đạp mình.

Trần Bách Châu thấy hắn mặt mày tối sầm lại, bỗng chốc cực kỳ hổ thẹn lại bất an, ngập ngừng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nên giặt quần áo..."

"Không phải mắng cậu không nên giặt quần áo, mà là so với giặt quần áo, tay của cậu quan trọng hơn, huống chi là trong nhà có máy giặt, không tới phiên cậu tự giặt."

Hắn nói, cầm quần áo thu vào trong chậu, định tự mình bê đi.

Thiệu gia chưa bao giờ nuôi dạy công tử bột, tuy hắn là Thiệu nhị thiếu, nhưng tất cả những điều cần thiết, đều phải biết làm.

"Tôi, tôi tự bê!" Trần Bách Châu vội vàng muốn cướp lại cái chậu.

Thiệu Hiển thấy cậu gấp đến sắp khóc, tâm lý nghẹn lại, không tự chủ đưa chậu trả về.

Nghe đâu đó có người nói cậu ta thích chảy nước mắt bẩm sinh, vì kiếp trước Phó Bách Châu sắc lạnh như dao, làm hắn không thể tin, nhưng bây giờ, bỗng nhiên có chút tin rồi.

Không còn là Trần Bách Châu, Phó Bách Châu đã khóc bao nhiêu lần?

---

Ka: Có chương mới rồi nè -imei_lee-

Cô đừng tuyệt vọng quá:<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.