Kỷ Nhiên ngồi trên ghế lái, lù lù bất động nhìn cổng sắt đen đang từ từ mở ra trước mắt.
Cánh cửa màu đen trang nghiêm, có thể thấy rằng nó được người hầu bảo dưỡng rất tỉ mỉ.
Đây chính là nhà họ Kỷ, ngay cả cửa sắt cũng được chăm sóc kĩ càng.
“Kỷ tiểu tiên sinh”. Quản gia từng gặp ở biệt thự ngoại ô đang đứng trước cửa, lão thấy xe không tiến vào thì bèn đi lên trước nghênh đón. “Kỷ tiểu tiên sinh? Tôi đưa cậu đến garage”
Kỷ Nhiên thu hồi tầm mắt, “ừ” một tiếng. Quả thật nếu không có quản gia dẫn đường thì cậu cũng chẳng biết garage nằm ở đâu.
Diện tích nhà cũ của họ Kỷ rất lớn, nhưng chỉ có Kỷ Quốc Chính ở lại đây. Theo cậu được biết, sau khi Kỷ Duy trưởng thành thì đã dọn ra ngoài, còn vị Kỷ phu nhân kia cũng ở riêng với chồng từ lâu.
Đỗ xe xong, Kỷ Nhiên đi theo quản gia vào trong nhà.
Lần đầu tiên đến đây, cậu vẫn còn là một đứa trẻ chưa biết nói, ấn tượng với nơi đây rất mờ nhạt, chỉ nhớ mẹ cậu quá hồi hộp nên ôm cậu rất chặt, làm cậu khóc mãi không ngừng.
Sau lần đó, cậu không đặt chân đến đây nữa.
“Kỷ tiểu tiên sinh”. Trên đường đi, quản gia hỏi: “Cậu thích uống coffee hay thứ gì khác? Lát nữa tôi sẽ bảo người mang vào”
“Không cần”. Kỷ Nhiên đáp.
Dù sao cậu cũng sẽ đi rất nhanh.
“Tôi vẫn nên pha một cốc coffee cho cậu, nửa đường nửa sữa nhé, được không?”. Quản gia cười tủm tỉm, hệt như bọn họ đã ở chung lâu ngày.
Kỷ Nhiên nói: “… Tùy ông”
Quản gia đưa cậu đến trước cửa phòng, gõ xuống hai cái, giọng nói của Kỷ Quốc Chính phát ra từ bên trong. “Vào đi”
Cảm xúc của Kỷ Nhiên với bố đẻ rất phức tạp.
Bọn họ không thân thiết, đừng nói là giao lưu qua lại, ngay cả số lần gặp gỡ giữa hai người cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trước lễ đính hôn kia, dáng vẻ Kỷ Quốc Chính trong ấn tượng của cậu đều rất nhạt nhòa.
Nhưng nếu nói bọn họ hoàn toàn không có quan hệ thì cũng không đúng. Trên người cậu đang chảy dòng máu của Kỷ Quốc Chính, mặt mũi của họ cũng tựa như nhau, tên của cậu cũng do Kỷ Quốc Chính đặt.
Kỷ Quốc Chính tuy không gặp cậu nhưng vẫn sắp xếp trường lớp cho cậu, tháng nào cũng gửi tiền đều đặn, ngày lễ ngày tết cũng nhiều chứ chẳng ít. Dù cậu biết trong đó cũng có sự giúp đỡ của Kỷ lão phu nhân, nhưng Kỷ Quốc Chính cũng làm rất thỏa đáng.
Kỷ Nhiên có bản năng kháng cự với gia đình này, nhưng cậu không phải kẻ vô ơn, cậu biết rõ mình vẫn nợ Kỷ Quốc Chính, hiện giờ vẫn chưa trả hết.
Vậy nên cậu mới đến đây.
Người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn làm việc, ông ta mặc đồ âu, đeo kính mắt, dáng vẻ ung dung phong độ.
“Đến rồi à”. Kỷ Quốc Chính không ngẩng đầu lên. “Ngồi đi”
Kỷ Nhiên ngồi lên sofa tiếp khách bên cạnh.
Kỷ Quốc Chính chỉ tay vào chiếc ghế phía trước bàn. “Ngồi trước mặt tôi”
Mười phút sau, Kỷ Quốc Chính xem xong báo cáo trên tay, cuối cùng mới ngẩng mặt lên.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên, lông mày của Kỷ Quốc Chính nhăn tít lại.
“Anh giày vò tóc mình như vậy, trông giống cái gì?”
“Nhuộm tóc đâu có phạm tội”. Kỷ Nhiên bày ra dáng vẻ bất cần đời. “Bố tìm tôi có việc?”
Kỷ Quốc Chính cụp mắt, không nhìn cho đỡ bực. “Tôi nghe nói quan hệ của anh với Tần Mãn không tồi?”
Sao lại là Tần Mãn nữa?
Kỷ Nhiên đáp không cần nghĩ: “Không, tôi với anh ta chẳng thân quen gì hết”
“Đường Đường nói là con bé từng nhìn thấy anh đi ra từ phòng của Tần Mãn”. Nói đến đây, Kỷ Quốc Chính như nhớ ra điều gì. “Anh cũng thật là, sao có thể dùng mì tôm đãi khách?”
Đường Đường chính là cô em họ, tên đầy đủ là Kỷ Đường.
“…”
Nhắc đến chuyện đêm đó, tim Kỷ Nhiên nặng nề đập vang. “Chuyện đó…”
“Được rồi, tôi đang nói chuyện quan trọng với anh, anh ngồi thẳng lưng lên, cứ ặt ẹo trông còn ra thể thống gì”. Kỷ Quốc Chính nói: “Chuyện nhà Tần Mãn chắc anh cũng biết rồi đấy, gần đây cậu ta có nói với anh về định hướng phát triển trong tương lai không?”
Kỷ Nhiên cứng họng, quả đúng là có.
Anh ta nói rằng muốn ngủ với cậu để kiếm chút tiền trinh, nằm ườn cho qua ngày.
Kỷ Nhiên: “Không”
Kỷ Quốc Chính gật gù. “Tần Mãn là nhân tài hiếm có, sau khi gia đình xảy ra chuyện, rất nhiều công ty muốn thuê cậu ta, nhưng xem ra, trước mắt cậu ta còn đang cân nhắc. Lần này gọi anh đến đây là muốn anh nói chuyện với cậu ta, công ty chúng ta gần đây cũng đang thiếu nhân tài…”
Kỷ Nhiên sững sờ. “Bố muốn tuyển anh ta vào Vĩnh Thế?”
Vĩnh Thế là sản nghiệp trong tay Kỷ Quốc Chính. Kỷ Quốc Chính lấy một tập tài liệu ra từ trong ngăn kéo. “Đây là điều kiện bên ta đề ra, lúc đó anh đưa cho cậu ta xem. Nếu như không hài lòng thì bên ta có thể sửa chữa”
Kỷ Nhiên nghe mà buồn cười.
Vĩnh Thế dù không giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng được coi như doanh nghiệp lâu năm hàng đầu trong nước, bây giờ Kỷ Quốc Chính lại bằng lòng hạ mình, bày ra một đống điều kiện báu bở để thuê một tiểu bối thiếu kinh nghiệm sao?
Việc công ty thiếu nhân tài càng nhảm nhí, ngoài kia có không biết bao nhiêu kẻ tài giỏi cầm thành tích cao chỉ vì muốn các doanh nghiệp tốt như bọn họ để mắt.
“Bố muốn tôi giúp thì cũng phải nói chuyện rõ ràng chứ”. Kỷ Nhiên nói: “Vì sao bố nhất định phải thuê anh ta?”
“Nhân tài rất quan trong với doanh nghiệp, anh không hiểu đâu”. Kỷ Quốc Chính không hề giải thích.
Kỷ Nhiên đáp: “Tần Mãn không có ở đây, bố nói văn vẻ cũng chẳng có tác dụng”
Kỷ Quốc Chính giận tái mặt. “Anh cứ làm theo lời tôi là được”
Hai người mặt đối mặt hồi lâu, sau đó cậu khẽ cười, nhận lấy tài liệu.
“Được, tôi giúp bố đưa cho anh ta, nhưng anh ta có bằng lòng hay không thì tôi không dám chắc”
Kỷ Quốc Chính nói: “Lát nữa đưa tài liệu cho cậu ta”
Kỷ Nhiên trả lời qua loa: “Không được, tôi với anh ta ít nhất nửa năm mới gặp một lần”
“Tôi đã giúp anh hẹn cơm tối rồi”. Kỷ Quốc Chính đưa ra tấm danh thiếp trên tay. “Địa chỉ ở bên trên”
Cơm tối???
Kỷ Nhiên nhớ cuộc điện thoại Tần Mãn nghe vào sáng nay, cậu lập tức từ chối. “Tôi không đi”
Giấc ngủ nông đã quấy rầy tâm trạng của cậu suốt một ngày, cậu không còn hơi sức để ứng phó Kỷ Duy.
“Tôi thông báo với anh chứ không trưng cầu ý kiến của anh”. Kỷ Quốc Chính lại đeo kính lên. “Còn nữa, năm nay anh cũng hai mươi tư tuổi rồi… Chẳng còn bé bỏng gì đâu, nên đến công ty rèn luyện một chút. Tôi sẽ bảo anh hai anh sắp xếp công việc cho anh”
Kỷ Nhiên đang muốn mở miệng từ chối, lời đến bên môi lại đột nhiên nuốt xuống.
“… Được”. Hồi lâu sau, cậu mỉm cười. “Bố định cho tôi làm chức gì? Thấp quá thì thôi nhé”
Dù sao Kỷ Nhiên cũng mang họ Kỷ, Kỷ Quốc Chính đương nhiên không thể để cậu làm em giai đánh máy lạch tạch trong công ty được.
“Anh yên tâm, tôi sắp xếp xong cho anh rồi, qua vài hôm nữa sẽ có người liên lạc với anh”. Kỷ Quốc Chính cúi đầu. “Được rồi, tôi còn tài liệu phải xem, anh ra ngoài đi”
Quản gia cầm coffee đã pha vào, đang định gõ thì thấy cánh cửa tự mở ra.
Nhìn thấy lão, Kỷ Nhiên cười thành tiếng. “Coffee này ông cứ giữ lấy mà thưởng thức nhé”
Nét mặt quản gia vẫn bình tĩnh như thường, nhanh chân đuổi kịp cậu. “Kỷ tiểu tiên sinh chớ đi vội, lão phu nhân chuẩn bị quà cho cậu, đang để ở phòng khách đấy”
Kỷ Nhiên cầm một tập tài liệu và một cái hộp đẹp đẽ ra khỏi nhà họ Kỷ.
–
Trong quán cơm Tàu, bầu không khí trầm lắng, ba người ngồi trên một chiếc bàn ăn rộng rãi.
Trên bàn có rất nhiều món ăn cầu kỳ ngon miệng nhưng chẳng một ai nhấc đũa.
“Con bé đúng lúc ở gần đây nên tôi tiện thể gọi tới luôn”. Kỷ Duy mở đầu câu chuyện. “Cậu không ngại chứ?”
Hôm nay Kỷ Đường ăn mặc rất đẹp, cô mặc một chiếc váy dây hàng hiệu, trang điểm rất tỉ mỉ. Vừa nghe vậy, cô bèn chớp mắt với Tần Mãn. “Nếu quấy rầy các anh nói chuyện thì em đi cũng được, gần đây cũng có nhiều quán ăn lắm”
Gương mặt Tần Mãn hững hờ dửng dưng, khách khí nói: “Không ngại”
“Vậy chúng ta bàn bạc tiếp. Tần Mãn, lần này tôi tìm cậu chủ yếu là muốn nói về chuyện của công ty…”
Kỷ Duy còn chưa dứt lời thì cửa phòng đã bị mở ra.
Kỷ Nhiên đứng trước cửa, một bên lông mày nhướn lên rất cao, cười như không cười. “Chào buổi tối”
Nhìn thấy cậu, khóe miệng của Kỷ Duy lập tức trề xuống.
Kỷ Đường cũng rất hoang mang, nhìn Kỷ Duy đầy thắc mắc. Rõ ràng trước đó đã nói bữa cơm này chỉ có ba người họ, sau khi kết thúc Kỷ Duy sẽ nhờ Tần Mãn đưa cô về, nhưng chưa từng nhắc đến việc Kỷ Nhiên cũng đến.
Kỷ Duy cũng mới nhận được thông báo của ông bố đẻ, hắn máy móc nói: “Nó… Đúng lúc cũng ở gần đây, cậu không ngại chứ”
“Không đâu”. Tần Mãn mỉm cười, nhìn chàng trai đang đứng trước cửa. “Sao không nói với tôi, tối nay em muốn ăn cơm với anh của em?”
Kỷ Nhiên thôi cười, ngồi xuống cạnh Tần Mãn. “… Mắc mớ gì tôi phải nói với anh?”
“Kỷ Nhiên, phải nói chuyện lịch sự với anh lớn”. Kỷ Duy lạnh mặt nhắc nhở rồi tiếp tục đề tài ban nãy. “Tần Mãn, tôi cũng không cần giới thiệu nhiều về tình huống của công ty nữa, cậu biết cả rồi đấy. Chỉ cần cậu bằng lòng đến, công ty nhất định sẽ không bạc đãi cậu”
Còn nhớ khi xưa trong tổ thí nghiệm, chúng ta từng hợp tác rất vui vẻ… Chờ đến lúc cậu vào công ty, tôi có thể xin bố điều cậu sang chỗ tôi. Có rất nhiều hạng mục lớn của công ty đang nằm trên tay tôi, chắc chắn sẽ làm cậu hưng phấn”
Kỷ Nhiên nghe thấy những lời như vậy thì thấy buồn ngủ kinh khủng. Cậu cầm đũa, bắt đầu gắp thức ăn, ăn cơm, như thể những người đang bàn chuyện đứng đắn bên cạnh chỉ là ghép bàn vào cùng mà thôi.
Tần Mãn yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù, nhưng không trả lời là đi hay không đi.
Kỷ Duy nói một thôi một hồi, còn định cụng ly với Tần Mãn.
Tần Mãn nhìn người đang nhấm nháp rượu cạnh mình, anh cười đáp: “Xin lỗi, lát nữa tôi còn phải lái xe, không thể uống rượu”
Kỷ Nhiên cười thầm trong lòng. Lái xe? Anh còn xe nào để lái? Xe sex hả?
Lúc Kỷ Duy nói chuyện thì không ngừng đảo mắt về phía Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên ngoan ngoãn ngồi ăn, không chen lời không quấy rối làm hắn rất bất ngờ.
Kỷ Duy nói liên tục suốt hai mươi phút, rốt cuộc cũng làm kết bài. “Tần Mãn, tôi chân thành mời cậu gia nhập công ty của chúng tôi, gia nhập đội ngũ của tôi”
Tần Mãn ngước mắt, đang định lên tiếng.
“Ê”. Kỷ Nhiên đặt đũa xuống, quay sang nhìn Tần Mãn, hỏi thẳng toẹt. “Cuối cùng thì anh có vào Vĩnh Thế không?”
“Kỷ Nhiên!”. Không ngờ rằng Kỷ Nhiên sẽ đâm chọc ở phút cuối, Kỷ Duy gằn giọng nạt cậu. “Lo mà ăn cơm đi!”
“Đây không nói chuyện với anh”. Kỷ Nhiên không thèm nhìn hắn. “Hỏi anh đấy, có vào không?”
Tần Mãn nhịn cười, đáp: “Nhất định phải vào à?”
Kỷ Nhiên nói: “Anh nói xem”
Tần Mãn im lặng một lúc, vờ như miễn cưỡng gật đầu. “Vậy đêm nay tôi về cân nhắc nhé, được không?”
Kỷ Nhiên ngẫm nghĩ. “Ờ”
Bên cạnh vẫn còn những người khác, Kỷ Nhiên không tiện dùng thân phận ông chủ để đàn áp anh, về rồi bàn bạc lại cũng được.
“… Bình thường nó không biết điều lắm”. Kỷ Duy cười nói, còn có tiếng nghiến răng ken két xen lẫn bên trong. “Cậu đừng so đo với nó. Nói chuyện lâu, cũng đói rồi nhỉ, chúng ta dùng cơm trước đã nhé?”
Tần Mãn: “Ừ”
Lời đã nói, nhiệm vụ của cậu coi như đã hoàn thành, Kỷ Nhiên ngẫm nghĩ, cầm lấy bát súp ba ba, ăn súp xong thì đi luôn.
“Anh Tần Mãn ơi”. Rốt cuộc Kỷ Đường cũng có cơ hội mở miệng. “Dạo trước em tìm tài liệu của trường thì nhìn thấy luận văn anh viết. Em thấy hay lắm…”
Tần Mãn nói: “Cảm ơn”
“Em cũng xem video diễn thuyết hồi cấp ba của anh rồi”. Kỷ Đường đỏ mặt. “Diễn thuyết hay ghê, anh mặc đồng phục… Cũng rất, rất đẹp”
Tình ý của cô gái nhỏ rõ như ban ngày. Kỷ Nhiên húp súp, lạnh lùng nghĩ, mắt của cô em họ này có tật rồi, hồi cấp ba Tần Mãn là mọt sách chính hiệu, vừa xấu vừa quê, đẹp chỗ nào?
Đang oán thầm thì đột nhiên Kỷ Nhiên thấy đùi mình ngưa ngứa, cậu còn chưa kịp phản ứng thì thứ kia đã chậm rãi lướt lên trên, vuốt ve bắp chân cậu cách một lớp vải.
“Khụ khụ khụ… Đcm… Khụ khụ!”. Kỷ Nhiên lập tức bị sặc súp, cậu ngẩng phắt đầu lên, kinh hoàng nhìn sang người bên cạnh.
Tẫn Mãn này, người ta đang liếc mắt đưa tình với anh, thế mà anh lại quấn lấy chân cậu ở dưới bàn?!!
Trước kia anh ta có dâm như vậy hay sao?!!
–
*Chú thích: Anh thật dâm đãng jpg ( 你好骚啊jpg) là một
meme bên mạng Trung.