Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 18: Phải thêm tiền



“Sao thế?”. Tần Mãn mỉm cười, đưa cho cậu một tờ giấy. “Em ăn từ từ thôi, đừng vội”

Kỷ Nhiên nhanh chóng bình tĩnh, ngó lơ anh.

Tác phẩm bắt nguồn từ hiện thực, không phải chỉ có trong phim thần tượng mới có nữ phụ lẳng lơ thích cọ đùi người khác. Cậu tung hoành hộp đêm lớn nhỏ bao nhiêu năm, không biết từng bị bao nhiêu cô gái xinh đẹp gợi cảm cọ chân cọ đùi, sau một lần cậu nổi điên thì họ mới chịu buông tha.

Có điều đây là lần đầu cậu bị đàn ông cọ chân, dẫu sao cậu cũng không thường xuyên đến Gay bar.

Cậu cầm khăn giấy lau miệng, dịch chân ra rồi nhấc lên, giẫm thật mạnh vào chiếc giày da sáng bóng kia.

Tần Mãn thoáng siết chặt đôi đũa.

Anh thầm cười trong bụng, anh chỉ muốn trêu chọc em khóa dưới, chẳng ngờ em lại nóng nảy như vậy.

Bữa cơm này quá tẻ nhạt, ban đầu anh định bỏ về sớm, đang chuẩn bị đối đáp vài câu thì Kỷ Nhiên đến.

Vậy nên anh cũng bỏ luôn suy nghĩ kia.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy khá tiếc nuối”. Kỷ Duy không hề động đũa, đêm nay hắn không có tâm trạng ăn cơm. “Tôi rất mong được cùng cậu cạnh tranh dự án Bắc Hải kia. Ai ngờ…”

Tần Mãn nói: “Sẽ có cơ hội thôi”

Bọn họ đang trò chuyện thì Kỷ Nhiên bỗng đứng phắt dậy. Kỷ Duy thấy thế thì lập tức gọi giật cậu lại. “Mày đi đâu?”

Kỷ Nhiên chẳng thèm để ý đến anh ta.

Kỷ Duy mỉa mai: “Lớn bằng ngần ấy rồi mà không biết chào tạm biệt người lớn à?”

Kỷ Nhiên vốn dĩ định lặng lẽ chuồn êm, không ai trêu chọc ai, mọi chuyện tốt lành.

Nhưng Kỷ Duy nhất định muốn đâm chọc cậu.

Kỷ Nhiên dừng bước, ngoảnh mặt lại, chẳng thèm để ý đến Kỷ Duy mà nhìn thẳng vào Tần Mãn, dùng giọng điệu ngang ngược, nói: “Anh có đi không?”

Chẳng phải là muốn đào người hay sao? Cậu đưa người đi rồi, xem Kỷ Duy còn đào bới kiểu gì, cứ để anh ta ngồi đây trao đổi tình cảm anh em họ với Kỷ Đường đi.

Kỷ Duy cau mày, đang định mở mồm nói chuyện thì người bên cạnh đã hành động trước.

Tần Mãn đứng thẳng lưng, cắt đứt câu nói đầu của gã.

“Tôi vẫn còn việc, hôm nay đến đây thôi nhé. Tôi đi trước”. Anh mỉm cười. “Có dịp lại hẹn”

Quan hệ bất hòa của hai anh em là điều rõ như ban ngày, lúc này Tần Mãn rời đi, chẳng khác nào đứng ở hàng ngũ của đối phương.

Kỷ Duy cực kỳ kiềm chế mới có thể giữ bản thân không thất lễ như hôm đính hôn.

Hắn quan sát Kỷ Nhiên và Tần Mãn trong chốc lát, làm thinh ánh mắt sốt ruột của Kỷ Đường rồi nặn ra một nụ cười. “Không ngờ cậu vẫn là một người bận rộn như trước. Tôi cứ tưởng rằng sau khi nhà cậu xảy ra chuyện…”. Hắn nói tới đây thì ngừng lại một lát. “Thôi vậy, cậu đi đi, có rảnh thì bàn tiếp”

Sau khi bọn họ đi, rốt cục Kỷ Đường cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Anh à, chẳng phải anh đã đồng ý với em là để Tần Mãn đưa em về đêm nay hay sao”. Cô nói: “Vì sao…”

“Cậu ta không bằng lòng ở lại, anh còn có cách nào chứ”. Kỷ Duy cầm ly rượu lên, uống một ngụm.

“… Vậy anh ấy có đến công ty của bác cả làm việc không?”. Kỷ Đường nói: “Anh, trước kia anh và Tần mãn thực sự là bạn học à? Em thấy Kỷ Nhiên mới là bạn của ảnh…”

Cô cúi đầu lẩm bẩm, không hề nhận ra sắc mặt của Kỷ Duy càng lúc càng tệ.

Rầm. Kỷ Duy dằn mạnh cái ly xuống bàn, âm thanh nặng nề vang lên, cắt đứt mấy lời lảm nhảm của Kỷ Đường.

Kỷ Đường hoảng sợ. “Anh… Em chỉ nói bừa thôi, chúng ta, chúng ta ăn cơm đi”

Kỷ Duy không đáp, hắn rót thêm rượu vang vào ly.

Hắn có ý tốt muốn cho Tần Mãn một công việc ngon lành, ai ngờ người này lại vì thằng tạp chủng kia mà năm lần bảy lượt làm hắn mất mặt.

Kỷ Duy ăn sung mặc sướng từ bé, ưu thế từ gia tộc cho hắn đầy đủ sức mạnh, chưa từng phải chịu nỗi ấm ức như vậy. Nếu không phải vì những thứ đang nằm trong tay Tần Mãn, hắn đã trở mặt với anh từ lâu rồi.

Nhưng điều làm hắn nghi ngờ chính là quan hệ giữa Tần Mãn và Kỷ Nhiên thật sự tốt như vậy ư?

“Đường Đường”. Kỷ Duy nghĩ đến điều gì đó, bèn hỏi: “Hôm đính hôn, Kỷ Nhiên ra khỏi phòng Tần Mãn vào lúc mấy giờ?”

Kỷ Đường sững người, cắn đũa rồi ngẫm nghĩ: “Là lúc chạy buổi sáng, tầm sáu giờ?”

Lông mày của Kỷ Duy xoắn tít lại. Hai người đàn ông rúc trong phòng ăn mì tôm vào lúc sáu giờ?

Kỷ Đường hỏi: “Anh à, sao vậy?”

“Không có gì”. Kỷ Duy ngừng suy nghĩ, lưu lại nỗi nghi vấn trong lòng. “Ăn đi, ăn xong anh đưa em về”



Bước ra khỏi phòng, Kỷ Nhiên ném chìa khóa xe cho Tần Mãn. “Anh về trước đi”

Tần Mãn bắt rất chuẩn. “Em đi đâu?”

“Ăn khuya”. Cậu ghét nhất là đến những nhà hàng thế này để ăn cơm, giá cả là chuyện nhỏ nhưng lại ít, ăn không đã nghiền.

Hơn nữa, cậu nhìn thấy mặt Kỷ Duy là mất hứng ăn uống.

“Cùng đi nhé”. Tần Mãn nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta vẫn cần bàn bạc về những chuyện liên quan đến công việc”

Kỷ Nhiên nói: “Về rồi nói, chỗ tôi muốn đi anh ăn không quen đâu”

“Chẳng có gì là ăn không quen hết”. Tần Mãn mở cửa xe. “Đi nào, em chỉ đường, tôi lái xe”

Xe đi thẳng đến một quán nướng ngoài trời.

Kỷ Nhiên bước tới trước mặt bà chủ, vung tay lên. “Bà chủ, cho tôi ba mươi xiên dê nướng, hai mươi xiên bò, năm xiên gà và năm xiên rau hẹ”

Cậu nhìn sang người đứng cạnh. “Anh ăn gì?”

Tần Mãn. “Chẳng phải em gọi rồi hay sao”

“Tôi gọi cho tôi”. Kỷ Nhiên nói.

“…”

Tần Mãn nhìn chồng xiên thịt cậu chọn thì bật cười, nói: “Nhiều vậy à? Nhưng tôi thấy người em có mấy thịt đâu”

Bên cạnh bọn họ đều là khách, có vài cô gái nghe vậy thì không nhịn được mà liếc mắt sang.

Lỗ tai Kỷ Nhiên đỏ bừng. “Tôi có thịt hay không mắc mớ gì đến anh? Anh thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi”

Gọi món xong, hai người ngồi đại xuống một chỗ nào đó.

Kỷ Nhiên còn lấy mấy chai bia. Chợ đêm quá náo nhiệt, phục vụ bận rộn như chong chóng, Kỷ Nhiên cầm đồ mở bia, thành thạo mở nắp. “Anh uống không?”

“Không, tôi lái xe”

“Tuy tôi bị anh lừa mất một khoản tiền lớn nhưng vẫn thuê được người lái thay”. Kỷ Nhiên đưa một chai bia cho anh.

Tần Mãn lắc đầu. “Nếu tôi uống thì đêm nay ai hầu hạ em?”

“… Con mẹ nó ai cần anh hầu”. Kỷ Nhiên rụt tay về, đặt cốc xuống bàn. “Nói đi, anh muốn bàn chuyện gì?”

Tần Mãn nói: “Chuyện tôi đến chỗ anh hai em làm…”

“Đến cái đếch”. Kỷ Nhiên cắt lời anh, ngang ngược đáp: “Anh là người của tôi, anh dám đến đó thử xem?”

Tần Mãn nghe vậy thì bật cười. “Người của em?”

Kỷ Nhiên cứng họng. “Ý tôi là… Là tôi cho anh tiền rồi thì anh chỉ được nghe tôi thôi!”

“Đúng là em có trả tiền, ở phương diện khác, tôi chỉ nghe lời em”. Tần Mãn cười. “Nhưng không phải tất cả”

“Vậy bây giờ tôi đổi ý”. Kỷ Nhiên hạ giọng. “Bây giờ tôi không cần anh lên giường với tôi nữa, anh theo tôi vào công ty”

“Thế không được, tôi bán thân chứ không bán nghệ”. Tần Mãn nói: “Hơn nữa đây không phải hai món đồ đồng giá, không thể trao đổi”

Kỷ Nhiên hỏi: “Anh có ý gì?”

“Ý của tôi là, nếu tôi vào Vĩnh Thế thì giá trị thương mại tôi có thể mang đến cho công ty còn nhiều hơn khoản tiền em cho tôi trước kia rất nhiều”. Tần Mãn ngừng một lát. “Thiệt lắm, tôi không bằng lòng”

Kỷ Nhiên hừ lạnh. “Có phải anh đã quá đề cao bản thân rồi hay không?”

“Tôi chỉ hiểu rõ ràng giá trị con người mình mà thôi”. Tần Mãn nhún vai. “Nói thật nhé, những công ty gần đây liên lạc với tôi, không có công ty nào ra giá thấp như em cho tôi đâu”

Kỷ Nhiên giận đến bật cười. “Đúng là thiệt thòi cho anh quá”

“Không thiệt, dù sao em cũng là người đầu tiên chìa tay ra giúp đỡ tôi, giải quyết mối nguy cấp nên tôi bằng lòng tiếp tục duy trì quan hệ giữa chúng ta. Chỉ có điều, trong hợp đồng không có điều khoản bắt tôi phải làm việc thuê cho em”. Tần Mãn ngả người về phía sau. “Đương nhiên tôi cũng không hoàn toàn từ chối em. Em là ân nhân của tôi, nếu như em thực sự cần tôi thì tôi cũng không vô tình vô nghĩa…”

Mặt Kỷ Nhiên lạnh như tiền. “Nói điểm chính đi”

“Tôi có thể vào Vĩnh Thế, có điều…”. Tần Mãn cười ấm áp. “Phải thêm tiền”

“…”

Cậu còn tưởng rằng người này thanh cao thế nào, kết quả là vòng vèo một hồi vẫn không dứt khỏi đồng tiền.

Kỷ Nhiên liếc anh. “Anh không nói thẳng được à? Nói đi, muốn bao nhiêu”

“Khoản tiền lần này quá lớn, theo một nửa trước kia em cho tôi mà nói… Sợ là em không trả được”

Tần Mãn ung dung báo một con số.

Kỷ Nhiên suýt chút nữa bị sặc bia. “Cho anh cũng được thôi, con mẹ nó sao anh không đi cướp nhà băng đi?”

“Thôi vậy”. Tần Mãn nói: “Tôi lại đi bàn bạc với anh hai em nhé”

“… Anh chờ đã!”

Kỷ Nhiên dùng vài phút đồng hồ để tỉnh táo lại.

Đối với cậu, tiền chỉ là vật ngoài thân, con số Tần Mãn nói gì không hợp lý lắm nhưng không phải cậu không trả nổi, chẳng qua là bán mấy cái xe thôi.

Cậu đang dùng chính mạng sống của mình để làm Kỷ Duy nhức nhối!

Kỷ Nhiên nghi ngờ nhìn người đối diện, dựa vào trình độ đắt hàng như hiện nay của Tần Mãn, chưa biết chừng số tiền Tần Mãn nói có thể mang  lợi nhuận về cho cậu, cũng chẳng lỗ bao nhiêu.

Điều quan trọng là… Sau này nếu như cậu muốn đối đầu với Kỷ Duy trong công ty, không thể không có Tần Mãn, ít nhất cũng không thể để Tần Mãn đứng về phe kẻ địch.

… Đáng lắm!

“Được thì có được”. Phải chi ra một số tiền khổng lồ như vậy, dù Kỷ Nhiên đã quen tiêu tiền bạt mạng cũng hơi đau lòng, cậu không kìm được mà châm cho mình một điếu thuốc. “… Có điều, nhiều tiền như vậy tôi không lấy ra ngay được, anh cho tôi chút thời gian. Hơn nữa, lần bàn bạc này nhất định phải sửa hợp đồng”

“Bao lâu?”

Trong lòng Kỷ Nhiên đang tính toán quá trình bán xe. “Không biết, chắc tầm mấy tháng… Con mẹ nó tôi cũng không quỵt của anh đâu”

Sao mấy lời này nghe quen quen.

“Mấy tháng à? Tiền đó tôi để trong ngân hàng, cũng có nhiều lãi lắm”

Kỷ Nhiên giận tái mặt. “Nhiều tiền thế bố ai lấy ra luôn được? Tần Mãn, anh đừng có mà quá quắt nhé!”

“Em đừng giận”. Tần Mãn cười. “Chẳng phải tôi đang nghĩ cách khác hay sao”

“… Anh nói đi”

“Tôi chiết khấu số tiền đó cho em”. Tần Mãn ngồi thẳng lưng, ung dung cởi hết từng chiếc cúc áo trên blazer. “Lúc nào em trả cũng được”

“Nhưng em phải đồng ý với tôi ba điều kiện”

Kỷ Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, không lên tiếng.

Cậu không nghĩ ra điều kiện nào lại có thể làm Tần Mãn chiết khấu cho cậu ngay và luôn như thế.

Không cho cậu nghiền ngẫm kĩ, Tần Mãn đã nói: “Điều kiện đầu tiên, sau này em ra ngoài đều phải đưa tôi đi cùng”

Kỷ Nhiên sững sờ, nét mặt phức tạp.

“Điều kiện thứ hai… Tôi muốn chuyển vào phòng em”

Kỷ Nhiên nhăn mặt.

“Điều kiện thứ ba”. Tần Mãn nhướn mày. “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, tạm thời bảo lưu”

Kỷ Nhiên im lặng hồi lâu rồi mới hỏi: “Tần Mãn, anh thấy đùa như vậy có vui không?”

“Tôi không đùa”. Tần Mãn nghiêm túc đáp.

“Tôi ra ngoài thì đưa anh theo làm quái gì?”

“Tôi thấy những người ở cạnh em rất thú vị, muốn tiếp xúc nhiều hơn”

Mặt Kỷ Nhiên vẫn tràn ngập nghi ngờ, thế nhưng đây không phải điều quan trọng nhất.

“Sao lại muốn chuyển vào phòng tôi?”

Dường như Tần Mãn rất bất đắc dĩ, lúm đồng tiền bên miệng như đang tiết lộ điều gì. “Trước kia tôi đã đồng ý rằng sẽ không cắm sừng em”

“Nhưng tôi là một người đàn ông trưởng thành, tôi cũng có nhu cầu. Em cứ gạt tôi sang một bên… Tôi rất khó chịu”

Kỷ Nhiên: “???”

“Lễ đính hôn qua lâu rồi, chẳng lẽ em không có nhu cầu về chuyện đó sao?”. Tần Mãn cân nhắc, nói: “Không thể nào, tôi thấy em khá bình thường mà…”

“Anh mới không bình thường ấy!”. Kỷ Nhiên chẳng còn lòng dạ nào để ăn xiên nướng nữa, mặt cậu đỏ bừng lên. “Được, được tôi, tôi cho anh ra ngoài tìm người khác đấy, thế là xong rồi chứ?”

“Không được, tôi là người có đạo đức nghề nghiệp”. Tần Mãn mỉm cười với cậu. “Tôi chỉ cần em”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.