“Ấy, thế tui nướng lại nhé”. Nhạc Văn Văn đặt xiên về chỗ cũ. “Chi bằng chúng ta chơi trò chơi, đợi Trình Bằng đến rồi cùng ăn nhé?”
“Không chơi”. Kỷ Nhiên nhìn Ôn Tiếu. “Muốn kể chuyện cơ mà, sao lại ngừng”
Ôn Tiếu cuống quít đánh mắt xin trợ giúp với Nhạc Văn Văn.
Chẳng phải Kỷ Nhiên giúp Tần Mãn vì trả thù à, sao bây giờ lại bắt đầu dọa nạt người khác?
Đương nhiên Nhạc Văn Văn không thể nói kĩ càng việc riêng của Kỷ Nhiên, cậu lập tức nhíu mày, dùng ánh mắt cảnh cáo Ôn Tiếu, bảo đối phương đừng đôi co nữa.
Ôn Tiếu không cam lòng.
Y đợi bao nhiêu năm mới có được cơ hội này, ngay cả trong mơ y cũng chưa từng nghĩ mình có thể ngồi gần Tần Mãn đến vậy, bắt y phải từ bỏ như thế là điều không thể.
“Thật ra cũng chẳng có chuyện gì”. Ôn Tiếu cúi đầu, nụ cười ngượng ngùng mang theo chút sợ hãi. “Chỉ là vài năm trước, lần đầu tiên em đến bar, uống say rồi bị người ta bám lấy, Tần Mãn đã giúp em”
Kỷ Nhiên à lên một tiếng. “Giúp kiểu gì?”
Ôn Tiếu đáp: “Em cũng không biết, hình như anh ấy nói vài câu thì người ta đi”
Kỷ Nhiên lạnh lùng đáp: “Thế thì mày cũng nhớ dai phết, say khướt mà còn nhớ rõ cái chuyện tào lao này đến tận giờ”
Những người khác thấy giọng điệu của Kỷ Nhiên có vẻ không giận thật nên cũng yên lòng, vài kẻ tính phổi bò cũng tham gia vào cuộc đối thoại.
“Chả thế thì sao, có một quãng thời gian nhỏ này cứ vào quán bar là phải liếc mắt nhìn xem Tần Mãn có ở đó không đấy”
“Đúng rồi, Tần Mãn à, anh còn nhớ chuyện này không?”
Mặt Tần Mãn vẫn bình tĩnh như thường. “Không nhớ”
Nụ cười của Ôn Tiếu cứng đờ. “Chuyện qua lâu rồi, anh quên là lẽ dĩ nhiên, em còn nhớ là được”
Hồi lâu sau, y vẫn chưa hết hi vọng, lại tiếp tục mở miệng: “Lúc đó chúng ta ở trong bar Phồn Tinh”
Y nói thế làm Tần Mãn cũng có ấn tượng, không có lí do nào khác mà vì ông chủ của Phồn Tinh là bạn anh, lúc mở quán kẹt tài chính, anh bù vào nên coi như một nửa cổ đông của Phồn Tinh, bar mới khai trương thường bị bạn gọi đến.
Nếu là quán bar của mình, nhìn thấy chuyện ồn ào thì đương nhiên phải quản lý.
Có điều Tần Mãn đâu chỉ quản một, hai việc, anh chẳng hề nhớ người tên Ôn Tiếu này. Lúc định phản bác, anh trông thấy người đối diện ngồi mất tập trung, vẻ mặt bất cần.
Không ngờ Tần Mãn lại trả lời, ai nấy đều khẽ giật mình.
Mắt Ôn Tiếu sáng lên. “Lúc đó anh mặc áo đen, đi giày trắng. Em, em, khi đó tóc em ngắn hơn bây giờ nhiều, không trắng như hiện tại, vậy nên ban đầu anh không nhận ra cũng là bình thường…”
Trình Bằng đi tới, đặt chỗ thịt đã ướp xong lên bàn, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. “Đang nói gì thế?”
Nhạc Văn Văn liếc nhìn người bên cạnh, thở phào một hơi. “Không có nói gì, mau đến đây cùng ăn xiên nướng nào, hôm nay ông vất vả rồi”
“Trần An muốn ăn, mấy người chỉ ké phần thôi”. Trình Bằng nói: “Tôi lên tầng xem sao”
“Đừng!”. Nhạc Văn Văn thật sự không chịu được nữa rồi. Nếu sớm biết Ôn Tiếu vẫn còn ngấp nghé Tần Mãn, đêm nay chắc chắn cậu sẽ không để y đến. “Trần An đang học, ông đừng quấy rầy người ta, cùng lắm thì lát nữa nướng chín đưa lên”. Cậu vội vàng nhường chỗ bên cạnh Kỷ Nhiên. “Mau, ông ngồi đây”
Trình Bằng nhìn Kỷ Nhiên, cậu đang cắn xương sụn đùi gà, mặt mày sầm sì. Hắn ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống.
Kỷ Nhiên và Tần Mãn ngồi đối diện nhau, cách một chiếc bàn dài. Khoảng cách không xa, bên kia thì thầm, cậu vẫn nghe rõ mồn một.
“Thật ra sau đó chúng ta vẫn còn gặp nhau một lần”. Ôn Tiếu tiếp tục nói. “Trong nhà hàng xoay ở Vân Tháp, em còn chào anh nữa cơ”
Tần Mãn: “Thế à”
Ôn Tiếu: “Vâng, nhưng hình như lúc đó anh không nghe thấy”
Bởi vì có thêm Trình Bằng, chỗ ngồi lại chật hơn một chút, Ôn Tiếu nắm ghế, đỏ mặt chen vào Tần Mãn.
Răng rắc.
Kỷ Nhiên cắn một miếng xương sụn.
“Mùi vị thế nào?”. Trình Bằng liếc cậu, cười nói: “Nhìn ông ăn ngon quá”
Kỷ Nhiên nuốt xuống. “Có rượu không?”
Trình Bằng nói: “Ông đừng uống, mai còn phải đi làm”
“Có hay không?”
Nhạc Văn Văn quay sang thăm dò. “Tui vừa mới mua một ít để trong tủ lạnh. Không sao, uống một chút vẫn được mà. Lát nữa tui gọi mấy người lái thay đến. Tui đi lấy cho bồ nhé?”
“Khỏi”. Kỷ Nhiên đứng phắt dậy. “Tôi tự lấy”
Vào phòng bếp, Kỷ Nhiên ném mạnh xiên trúc trên tay vào sọt rác.
Ôn Tiếu kia có ý gì, chẳng phải đã có bạn trai rồi hay sao, lại còn ở đây ăn xiên nướng nói chuyện xưa với người khác? Còn nhắc đến việc ngưỡng mộ? Tần Mãn không phải minh tinh thần tượng, Ôn Tiếu cũng chẳng giống người ham học tập, y ngưỡng mộ cái quái gì? Ngưỡng mộ vì anh ta đẹp trai chắc?
Bàn tay đang mở tủ lạnh của Kỷ Nhiên khựng lại, thôi khỏi nói, đám chị em bạn dì kia của Nhạc Văn Văn đúng là có thể ngưỡng mộ một người vì vẻ bề ngoài.
Sở dĩ cậu biết rõ là bởi vì trước kia cậu chính là một trong những đối tượng được bọn họ ngưỡng mộ.
Bây giờ gaybiz nói loạn không loạn, nói sạch thì thật sự cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam. Lần đầu tiên đến Bản Sắc, cậu đã gặp rất nhiều người muốn chơi tình một đêm với mình, muốn phát triển quan hệ càng nhiều hơn. Tần Mãn được hoan nghênh cũng chẳng kỳ quái…
Có cái lìn.
“Ông đi lấy rượu gì mà lâu thế”
Kỷ Nhiên ngẩn người, ngoảnh đầu lại thì thấy Trình Bằng đang tựa trước cửa.
“Bọn họ cũng muốn uống, sợ ông không cầm xuể, tôi qua đây giúp một tay”. Trình Bằng đi về phía trước.
Kỷ Nhiên à lên một tiếng, lấy rượu trong tủ lạnh ra, dúi vào tay hắn.
“Ái chà, nặng ghê nhỉ”. Trình Bằng nhìn cậu chằm chằm. “Sao hôm nay tôi thấy ông cứ là lạ?”
Kỷ Nhiên hỏi: “Lạ chỗ nào?”
“Mặt như đâm lê, ai trêu ông à?”. Trình Bằng nói: “Hay là thấy Ôn Tiếu cứ trò chuyện suốt với Tần Mãn nên không vui?”
Kỷ Nhiên như con sói bị giẫm vào đuôi, suýt xô ngã Trình Bằng xuống đất.
“Tôi có gì không vui???”
“Người anh em, không cần nhịn”. Hình như Trình Bằng không nghe thấy, hắn liếc mắt nhìn ra ngoài. “Nếu có kẻ dám dựa gần vào Trần An như vậy, tôi sẽ bẻ tay nó xuống”
Nghe vậy, Kỷ Nhiên thật sự có xúc động muốn bẻ tay đối phương.
Bẻ tay Tần Mãn để sau này anh ta không thể ăn xiên nướng nữa!
Kỷ Nhiên đanh mặt. “Xã giao bình thường, nói hai câu thôi, đến mức đó hay sao”. Lời này nói với Trình Bằng, cũng là nói cho chính cậu.
“Đến chứ”. Trình Bằng đáp: “Chuyện của em ấy đều do tôi định đoạt”
Ngay cả Kỷ Nhiên cũng cảm nhận được Trình Bằng quá để ý đến Trần An.
Kỷ Nhiên nhíu mày, nói: “…. Ông kiềm chế chút đi, ông quên ông tìm được Trần An ở đâu rồi à?”
Trước đây Trần An là trai bao.
Không phải là cậu chướng mắt trai bao, nhưng trong nghề nghiệp này, một trai bao tiếp cùng lúc hai, ba khách là chuyện quá phổ biến, cần phải đề phòng.
“Tôi biết, lúc đó em ấy bị ép mà. Hơn nữa, tôi cũng có phải thằng đứng đắn gì cho cam”. Trình Bằng hỏi: “Có cần tôi đuổi Ôn Tiếu đi không?”
“Khỏi, cứ để nó ở đấy”
Với tính cách của Tần Mãn, nếu thật sự không muốn để ý đến người khác thì anh còn chẳng thèm nhìn nhiều, càng không cho Ôn Tiếu quấn lấy như vậy.
Kỷ Nhiên cười lạnh. “Biết đâu hai người đấy vừa mắt nhau thì sao?”
Trình Bằng: “Sau đó thì sao? Tác thành cho họ à?”
Kỷ Nhiên nói: “Sau đó tôi sẽ dùng gậy giã chết đôi uyên ương này”
–
Thấy họ quay về chỗ ngồi, Nhạc Văn Văn vội vã đánh mắt với Trình Bằng.
Trình Bằng chớp mắt, coi như đã an ủi.
Ở đầu bên kia, Tần Mãn cảm thấy mình như đang lọt vào động Bàn Tơ.
Hương nước hoa Eau de Cologne nồng nặc từ hai bên trộn lại phả lên người anh, hòa vào mùi đồ nướng làm anh thấy hơi buồn nôn.
“Lấy rượu ra rồi à?”. Ôn Tiếu nói: “Làm phiền cho em hai chai”
Người bên cạnh bảo: “Mạnh dữ, một phát mở hai chai?”
Ôn Tiếu: “Không phải, em muốn lấy cho Tần Mãn một chai…”
Nịnh bợ, đáng ghét.
Kỷ Nhiên hoàn toàn không biết mặt mình đã tràn ngập căm ghét, cậu đang định khui rượu thì thấy di động trong túi quần rung lên.
Lúc lấy di động, cậu bất cẩn rút luôn thuốc lá bên trong ra.
“Ừm”. Chẳng hiểu sao Ôn Tiếu liếc mắt đã nhìn thấy. “Anh Nhiên, em không ngửi được mùi thuốc lá, anh có thể ra ngoài hút được không?”
“Thế cơ à?”. Kỷ Nhiên nhét thuốc lá về. “Sao lúc đi bar mày không bị sặc chết nhỉ?”
Ôn Tiếu: “… Xin lỗi, em chỉ…”
Những tầm mắt xung quanh cẩn thẩn phóng tới, ai không biết còn tưởng Kỷ Nhiên bắt nạt người khác.
“Ấy, chín rồi, chín rồi”. Nhạc Văn Văn nhanh chóng hòa giải, trong lòng đang cân nhắc đến việc tống cổ Ôn Tiếu đi. “Ăn được rồi, chỗ tui có ớt với sốt thịt nướng, ai muốn thì qua lấy nhé”
Kỷ Nhiên thả rất nhiều ớt, không nhịn được bèn cầm rượu lên tu một hớp. Rượu này để lâu trong tủ lạnh, chất lỏng lạnh buốt trượt xuống từ cổ họng mang đến cảm giác vô cùng mát mẻ.
“Đây là em nướng đấy, có cánh gà và xúc xích giăm bông. Em còn cố ý phết sốt vào nướng cùng, mùi vị thơm hơn những cái khác một chút”. Ôn Tiếu lấy mấy xiên nướng từ trong khay của mình ra. “Anh nếm thử nhé?”
Mặt Ôn Tiếu lập tức đỏ bừng. “Không, không sao. Nếu anh thích ăn thì bên em vẫn còn, em cho anh hết”
Nhạc Văn Văn gửi tin Wechat thứ bảy cho Ôn Tiếu.
Cậu chắc chắn đối phương nhìn được nhưng không trả lời. Nhạc Văn Văn thấy Kỷ Nhiên bên cạnh coi thức ăn như thịt người, bèn nịnh nọt dâng phần của mình lên.
“Tiểu Nhiên Nhiên, ăn không nè? Tui có nhiều lắm”
Kỷ Nhiên hỏi: “Lúc nướng cậu có phết sốt vào mấy cái này không?”
Nhạc Văn Văn ngẩn ngơ. “Sốt nào cơ? Chẳng phải Trình Bằng đã ướp qua rồi à? Bồ thích ăn kiểu gì, nhúng sốt nào để tui làm lại cho bồ”
Kỷ Nhiên nhận lấy đồ ăn bạn mình đưa. “Tôi không ăn mấy cái nhúng sốt”
Nhạc Văn Văn: “…”
Lúc Kỷ Nhiên khui chai rượu thứ tư, cứ như thể bấy giờ Tần Mãn mới phát hiện ra cậu, anh nói: “Em uống ít thôi”
Kỷ Nhiên mặc kệ anh, vẫn cạn chén với Trình Bằng.
Đúng lúc này, Nhạc Văn Văn nâng chén, đứng dậy. “Đừng ăn nữa, trước tiên chúng ta hãy chúc mừng Tiểu Nhiên Nhiên cuối cùng cũng bước vào bộ tộc đi làm giờ hành chính nào”
Những người khác cũng sôi nổi hùa theo, Trình Bằng nói: “Đúng, hi vọng ông có thể kiên trì một chút, ít nhất cũng phải kiên trì ba tháng rồi hẵng đi nhé”
Kỷ Nhiên nâng chén, cười mắng: “Đi cái đầu ông”
Cạn chén xong, những người khác đều ngồi xuống, chỉ có Ôn Tiếu vẫn còn đứng.
Cậu ta tự rót đầy chén cho mình rồi giơ lên trước mặt Tần Mãn.
“… Tần Mãn, cũng chúc mừng anh đã tìm được công việc mới”. Ôn Tiếu nói: “Bây giờ em đang đi làm ở Tụ An, cách công ty của các anh khá gần. Sau này có thời gian rảnh thì ra ngoài ăn cơm nhé”
“Ai đi làm mà có thời gian rảnh”. Nhạc Văn Văn cắt lời y. “Tui quên béng mất, Tiểu Mãn Mãn cũng mới đi làm mà. Nào, lại cụng tiếp”
Kỷ Nhiên sững ra không nhúc nhích. “Người ta miễn cưỡng chiều theo nên mới bằng lòng đến Vĩnh Thế. Có gì hay mà chúc mừng?”
“Không uất ức”. Tần Mãn nâng chén, chủ động cụng vào bình rượu cậu đặt trên bàn.
Ôn Tiếu dùng hai tay cầm chén rượu, hồi hộp ghé lại, nhân dịp này cũng cụng chén với Tần Mãn.
Kỷ Nhiên lại phải nén giận.
Cậu vứt xiên trúc lên bàn, đứng phắt dậy. “Tôi no rồi, mấy người ăn đi”
Trình Bằng hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Hút thuốc”
Kỷ Nhiên vừa ra ngoài chưa bao lâu, Ôn Tiếu đã dâng mã hai chiều ra trước mặt Tần Mãn.
Y nói: “Tần Mãn à, em có thể thêm Wechat với anh không?”
Nụ cười nhạt nhòa trên mặt Tần Mãn đã hoàn toàn biến mất, anh lạnh lùng đáp: “Xin lỗi, tôi không thêm người lạ”
Giọng điệu y hệt như trong đêm ở quán bar vài năm trước.
Thái độ của anh thay đổi quá nhanh, Ôn Tiếu ngớ người, xấu hổ duy trì nụ cười. “… Nếu anh không thích trò chuyện, em có thể ngoan ngoãn nằm trong danh sách bạn tốt của anh, nhất định sẽ không quấy rầy anh. Sau này anh gặp khó khăn, em sẽ giúp đỡ!”
Y hít sâu vài hơi, dịu dàng nói: “Cho dù là việc công hay việc tư, chắc chắn em sẽ giúp hết lòng, được không anh?”
Tần Mãn đang định lên tiếng thì di động đã khẽ vang lên trước.