“Tôi không uống rượu.” Bây giờ đang là giờ làm việc, cô không thể uống rượu.
“Tôi mời cô uống thì cứ uống đi, giả bộ với tôi làm gì?” Tần Lệ Lệ giơ tay liền đổ vào mặt cô, Lý Miêu Kỷ không đề phòng uống phải mấy ngụm.
Cô cau mày, đôi tay siết chặt.
Thấy cô tức giận, Tần Lệ Lệ cười nhạo: “Làm sao, cô còn có thể đánh tôi chắc?”
Lý Miêu Kỷ đưa tay lau rượu trên mặt, bình tĩnh lại: “Cô đừng có quá đáng.”
Tần Lệ Lệ nhận ra Lý Miêu Kỷ sẽ không động thủ, lại chọc bình rượu ở khóe miệng cô: “Uống.”
Mấy người bạn của Tần Lệ Lệ gây ồn ào, Lý Miêu Kỷ nắm lấy bình rượu, trực tiếp đập xuống đất.
Một tiếng bang vang lên giữa âm nhạc đập xập xình bên tai thật sự không làm ra phản ứng gì, ngược lại khiến Tần Lệ Lệ thay đổi sắc mặt.
“Cảnh sát rác rưởi, cút cho tôi.”
Đương nhiên Lý Miêu Kỷ không thể đi, ả liền hung hăng đẩy cô, cất bước vào toilet: “Đừng đi theo tôi.”
Lý Miêu Kỷ phớt lờ, cất bước đuổi kịp.
Hiển nhiên Tần Lệ Lệ cũng bị phiền theo, trước đó ả ở trong cục làm loạn muốn cảnh sát bảo vệ mình, nhưng lúc này ngược lại không hài lòng, cảm thấy bản thân như đang bị giám thị.
Cho nên chờ Tần Lệ Lệ vào toilet, thấy Lý Miêu Kỷ không theo vào liền hung ác đẩy mạnh Lý Miêu Kỷ vào gian WC cách vách, còn lấy cây lau nhà chặn ván cửa.
Còn bản thân ả, nhân cơ hội này, trực tiếp chạy.
“Mở cửa, Tần Lệ Lệ.” Lý Miêu Kỷ bên trong đập mạnh cánh cửa, tức giận đỏ mặt.
Cô chưa bao giờ uống rượu, mới nãy bị rót một ít, lúc này trong mắt đã tán loạn tơ máu.
Cũng may cuối cùng có người vào WC và cứu Lý Miêu Kỷ ra.
Chờ khi Lý Miêu Kỷ ra ngoài, Tần Lệ Lệ đã không còn bóng dáng.
Cô lại vội vàng chạy đến nhà Tần Lệ Lệ, nhưng trong nhà không có ai.
Lý Miêu Kỷ lòng như lửa đốt, tìm bốn phía quanh tiểu khu một lần, lại gọi cho Tần Lệ Lệ hơn chục lần, trước sau vẫn không có ai nghe.
Cô sợ xảy ra chuyện, lập tức gọi cho Diêm Thập Nhị.
“Lão đại, Tần Lệ Lệ mất tích, hiện tôi không tìm thấy cổ.” Cô rất ảo não cũng có chút tự trách, biết rõ trong thời khắc đặc thù thế này, cô không nên so đo với Tần Lệ Lệ mới đúng.
Nếu cô có thể nhịn một chút, Tần Lệ Lệ cũng sẽ không đến mức cáu kỉnh chơi trò mất tích!
“Đừng gấp, tôi bảo Thiên Phàm qua tìm với cô.”
Diêm Thập Nhị cũng không trách cứ, nói xong liền cúp điện thoại.
Trong khi chờ Thiên Phàm, Lý Miêu Kỷ không nhịn được tìm xung quanh lần nữa.
Đối diện tiểu khu có một phố thương mại, trời đã về khuya, cửa hàng cơ bản đều đã đóng cửa.
Lý Miêu Kỷ vội bước, đi vào phố thương mại tìm kiếm.
Nơi này khắp nơi tối om, Lý Miêu Kỷ thậm chí không nhìn rõ đường phía trước.
Đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ, rất ngắn, chỉ một tiếng liền không còn động tĩnh.
Nhưng Lý Miêu Kỷ không yên tâm, luôn cảm thấy cổ quái sao sao, liền đi về hướng phát ra âm thanh.
Càng tới gần, tiếng vang càng lớn, Lý Miêu Kỷ bước nhanh hơn, cộng với hét lớn một tiếng: “Ai ở đằng kia?”
Đúng lúc này, di động cô vang lên, Lý Miêu Kỷ trực tiếp bắt máy, không ngờ bên kia đột ngột truyền đến tiếng bước chân, Lý Miêu Kỷ không rảnh lo điện thoại, lắc mình một cái, chốc đã chuyển mình.
Nhưng giây tiếp theo, trước mặt cô tối sầm, có thứ gì hung hăng đập vào đầu cô.
Theo sau, không để Lý Miêu Kỷ phản ứng, đối phương đã đá vào bụng cô.
Mặc dù Lý Miêu Kỷ có học đấu vật ở Học viện Cảnh sát nhưng chưa từng thực chiến, hơn nữa sức lực chênh lệch khá lớn, nhất thời không kịp phản ứng liền ăn vài cú.
Trước đó bị nện vào đầu, đôi mắt trực tiếp bị máu nhớp dính.
Trước mắt cô là một mảnh sương mù mênh mông, đầu choáng váng lợi hại, gần như không đứng vững.
“Anh là ai?” Giọng của Lý Miêu Kỷ khàn đi, nhưng bao hàm lạnh lẽo.
Cô vốn là một cô gái đơn giản, xưa nay đối nhân xử thế hiền lành, dẫu có làm ghi chép cho tội phạm và tình nghi trong cục nhưng chưa bao giờ trực diện với hung phạm thế này.
Cho nên bề ngoài nhìn mỏng lạnh, thực tế nội tâm đang hoảng loạn.
“Hử…” Người nọ như trào phúng, giơ tay lại muốn đánh cô.
Lý Miêu Kỷ lảo đảo né tránh, tránh được một đòn.
Nhưng đầu rất đau, chóng mặt dữ dội, chỉ vừa lùi một bước đã nặng nề ngã trên đất.
Cô không có sức phản kháng, người nọ cầm dao trên tay, giơ lên cao cao, giọng nói lãnh lệ, có chút mơ hồ: “Xen vào chuyện người khác sẽ phải trả giá đắt.”
Tay giơ dao hạ.
Lý Miêu Kỷ hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt môi, đưa tay che lại.
Con dao cắt qua cánh tay cô, vết rạch thật dài, máu lập tức nhuộm đỏ một khoảng.
“A!” Lý Miêu Kỷ rên rỉ, mất hết sức lực.
“Xuống địa ngục đi.” Giọng nói người nọ ồm ồm khó nghe, khi nói chuyện lạnh băng vô tình.
Đối phương lại giơ dao lên, dáng vẻ không chút lưu tình, ngay khi Lý Miêu Kỷ cho rằng mình sẽ thật sự bỏ mạng tại đây, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cực nhanh, tiếp theo là một tiếng rống giận: “Bỏ dao xuống, bằng không tôi sẽ nổ súng.”
Là Thiên Phàm, hắn chạy đến kịp thời.
Đôi tay hắn cầm súng, đối mặt với người đàn ông khuất trong bóng tối.
Hô hấp có chút nặng nhọc, có thể thấy hắn lo lắng đến nhường nào.
Điện thoại mãi không cúp, Thiên Phàm nghe rõ rành rành người nọ tấn công Lý Miêu Kỷ, nhưng hắn bó tay không có biện pháp, gấp đến độ tâm can đều phải rơi xuống.
Cảm giác vô lực và vô thố chưa từng có quét qua hắn, khiến hắn suýt nữa mất hết sức lực.
Nhưng Lý Miêu Kỷ còn chờ hắn, hắn phải nhanh tới đó.
Nhờ có tín niệm này chống đỡ, hắn mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới đây.
Gã đàn ông không mở miệng, nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn của Thiên Phàm liền xoay người bỏ chạy.
Thiên Phàm vốn muốn đuổi theo nhưng nhìn thấy cả người Lý Miêu Kỷ bê bết máu, lại không dám đi.
Hắn trong lòng đầy vướng bận, lại nghe Lý Miêu Kỷ khàn khàn nói: “Đuổi theo, Thiên Phàm mau đuổi theo hắn, đừng để hắn chạy.”
Cả trái tim Thiên Phàm như sắp nát, đau đớn từ tim lan dần đến tứ chi: “Chờ tôi.”
Chỉ để lại câu này, Thiên Phàm một bên gọi cho Diêm Thập Nhị một bên đuổi theo người.
Lúc trước lão đại yêu cầu hắn đến chi viện, mà chính anh cũng ra mặt, chẳng qua đi điều tra những người khác.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Thiên Phàm lập tức chạy sang bên này, còn Thiên Phàm đuổi theo người nọ hai con phố cuối cùng vẫn để gã thoát.
Đường xá nơi này phức tạp, rất dễ dàng để lẩn trốn.
Thiên Phàm lo cho Lý Miêu Kỷ, lập tức chạy về.
Lý Miêu Kỷ đã hôn mê, Diêm Thập Nhị và Thiên Phàm gần như đến cùng lúc, xe cứu thương cũng đã đến.
“Sao lại bị thương nghiêm trọng thế này?” Nhìn thấy bộ dạng của Lý Miêu Kỷ, lông mày Diêm Thập Nhị nhăn lại vào nhau.
Trận này đã ồn ào đến thành dạng gì, hiện tại đến cả cấp dưới của anh cũng bị thương.
Diêm Thập Nhị giận dữ nắm chặt tay đập mạnh vào bức tường bên cạnh, phát ra tiếng động thật lớn, ngay cả Thiên Phàm cũng bị dọa sợ.
“Cậu đi theo đến bệnh viện xem, không thể không có ai ở đó.” Lý Miêu Kỷ được nâng lên xe cứu thương, Diêm Thập Nhị không yên tâm, bảo thiên phàm đi theo.
Tim Thiên Phàm còn bị bàn tay to nắm, làm sao cũng không yên lòng được: “Rõ.”
Xe phóng đi, Diêm Thập Nhị thì không.
Anh đã gọi những người khác trong đội, cũng liên hệ với bộ pháp y.
Nửa giờ sau, Lâm Tây Tẫn từ trong nhà ra vừa mang bao tay vừa nói với Diêm Thập Nhị: “Người chết ở đâu?”
Diêm Thập Nhị giơ tay chỉ vào một góc âm u chật hẹp: “Nơi đó.”
Lâm Tây Tẫn khẳng định muốn kiểm tra hiện trường trước một phen, Lâm Hạc lập tức dẫn người đến dựng giá đèn chiếu sáng.
Vốn dĩ nơi kia là khu tối nhất khu vực xung quanh, nhìn không rõ lắm.
Mọi người cũng đều biết người chết nằm ở kia, nhưng cụ thể là cái dạng gì thì không ai biết.
Khi nhìn thấy, ngay cả Lâm Hạc cũng không nhịn được quay đi chỗ khác.
Thật sự…
Chết hơi thảm.
Quần áo bịt lột sạch sẽ, trên người toàn là vết thương, gần như đều là bị dao thọc ra.
Ngoài ra, còn có dấu vết bị xâm phạm.
Vết thương chí mạng hẳn là miệng vết thương trên cổ, cắt rất sâu, máu tắc phun thành đống, dưới thân người chết chảy không ít máu, hẳn là cắt vỡ động mạch chủ.
Lâm Tây Tẫn chậc một tiếng: “Mấy tên hung thủ gần đây, kẻ này khẩu vị lại nặng hơn kẻ khác.”
Trong khi nói, Lâm Tây Tẫn đã bắt đầu tiến hành kiểm tra cơ sở.
Chờ hắn kiểm tra toàn bộ xong, trợ lý đóng gói thi thể lại, chuẩn bị đưa về cục.
Còn Lâm Tây Tẫn tháo bao tay, nói với Diêm Thập Nhị: “Trước khi chế nạn nhân đã bị xâm phạm, hẳn là chưa kịp xử lý, vì vậy trong cơ thể người chế còn có tinh dịch lưu lại, sau khi trở về có thể tiến hành phân tích DNA. Toàn thân nạn nhân có tổng cộng mười hai vết đâm, xem mặt cắt hẳn là tay phải cầm dao đâm từ trên xuống, đều không nghiêm trọng, cũng không gây tử vong, nguyên nhân chết là chết cơ học do vỡ động mạch chủ tạo thành mất máu quá nhiều dẫn đến thiếu oxi não.”
“Mau chóng đưa báo cáo DNA, vất vả rồi.”
Diêm Thập Nhị nói rồi liền mang người đi thăm dò hiện trường.
Lâm Tây Tẫn đáp tiếng liền rời đi.
Có lẽ bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Lý Miêu Kỷ, hiện trường không được xử lý sạch sẽ như dĩ vãng.
Trên vách tường còn lưu vân tay, mặt đất cũng có dấu chân, sót lại rất nhiều dấu vết, bọn họ lấy đi toàn bộ, mang về điều tra thêm bước nữa.
Chờ xong việc này đó, đã một giờ sau.
Diêm Thập Nhị để những người khác về trước, bản thân thì vội đến bệnh viện.
Chuyện này chưa xong chuyện khác lại đến, phòng ngàn phòng vạn, Tần Lệ Lệ vẫn bị sát hại một cách dã man.
Huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, trong lòng dâng lên chút cáu kỉnh, Diêm Thập Nhị dùng sức siết tay lái, gân xanh trên mu bàn tay dần dần nhô lên.
Tới bệnh viện, anh liền thấy Thiên Phàm bất an đi lại trên hành lang với đôi mắt đỏ hoe.
Đèn phòng cấp cứu hãy còn sáng, Diêm Thập Nhị bước nhanh đến: “Thế nào?”
Thiên Phàm lắc đầu: “Bác sĩ bảo không ổn, mất máu quá nhiều, thương thế cũng rất nghiêm trọng…”
Nói đến đây, rốt cuộc Thiên Phàm không nói được nữa.
Vừa rồi bác sĩ ra thông báo bệnh tình nguy kịch, hắn suýt nữa không đứng vững, thật vất vả mới hòa hoãn lại, trong lòng không ngừng khẩn cầu ông trời đừng tàn nhẫn như vậy.
Hắn thà rằng tự mình bị thương cũng không hy vọng Lý Miêu Kỷ tội.
Chết tiệt, chết tiệt!
Lúc lão đại yêu cầu Lý Miêu Kỷ bảo vệ Tần Lệ Lệ, hắn nên kịch liệt ngăn cản mới đúng!
Thiên Phàm ảo não không thôi, ngực cũng đau vô cùng.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng, hai người đều im lặng, chờ giải phẫu kết thúc.
Ca phẫu thuật tiếp tục đến nửa đêm, trải qua hơn ba tiếng đồng hồ cứu chữa, đèn giải phẫu cuối cùng cũng tắt, bác sĩ dẫn đầu đi ra.
“Bệnh nhân mất quá nhiều máu, hiện vẫn trong trạng thái hôn mê, nhưng đầu cô ấy bị đập nghiêm trọng, xuất hiện máu bầm trong não, vì phẫu thuật não rất nguy hiểm nên cần phải đợi bệnh nhân hoàn toàn tỉnh táo rồi mới căn cứ theo tình hình quyết định. Tuy nhiên máu bầm trong não bệnh nhân không lớn, rất có thể sẽ tự tiêu tán. Vết thương ở eo bụng bệnh nhân không quá nghiêm trọng nhưng sẽ chấn động não nhẹ, do đó sau khi tỉnh lại bệnh nhân có khả năng sẽ buồn nôn, chóng mặt, nôn mửa, yêu cầu một thời gian mới có thể khôi phục.”