“Di động của Hướng Vũ Hân đích xác trên người cổ.” Lâm Hạc sớm đã xác nhận, hắn không nhịn được hỏi, “Cậu với Hướng Vũ hân có từng tranh cãi hay mâu thuẫn gì không?”
“Không.” Thời Dã ngước mắt, tầm mắt xẹt qua hắn, dừng trên người Diêm Thập Nhị, “Gặp nhau vài lần lúc đóng phim, không thân.”
Đến lúc này rồi Diêm Thập Nhị mới biết nhóc con này làm nghề gì.
Thần tượng đang hot, diễn viên cấp thần, mười chín tuổi đã đoạt giải ảnh đế.
Thật ưu tú, cũng thật lóa mắt.
Ghi chép xong, Thời Dã còn phải tạm giam một hồi, xác nhận không có hiềm nghi mới để cậu rời đi.
Biết cảm xúc cậu không ổn, Diêm Thập Nhị liền đưa cậu về văn phòng nhỏ kia.
Lại không ngờ vừa vào cửa, Thời Dã liềm câu môi cười chế giễu: “Cảnh sát Diêm, anh đây là muốn làm gì?”
Thời Dã lúc này, thật sự có chút khác biệt so với trước đây.
Thật ra Diêm Thập Nhị đã sớm nhìn ra, chỉ là vẫn luôn không vạch trần thôi.
Nhóc con giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh, nhưng sâu trong đáy mắt lại vĩnh viễn kiệt ngạo.
Hiện giờ, lộ ra răng nhanh, trông nó thật hơn nhiều.
“Không tiếp tục giả vờ với tôi nữa?” Diêm Thập Nhị cũng câu môi, nhìn cậu.
Thời Dã tùy ý dựa lưng vào ghế, bộ dạng lười nhác: “Mệt.”
Giọng nói cực mỏng, mang theo mạt lạnh nhạt.
Rõ ràng người đang ở ngay trước mặt, nhưng Diêm Thập Nhị cảm giác cậu cách mình rất xa.
“Ở đây nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc, một mình cậu ổn chứ?”
Thời Dã không nhìn anh, chỉ gật đầu, liền rũ mắt, chìm vào suy nghĩ riêng mình.
Diêm Thập Nhị ra văn phòng, đóng cửa lại, đến phòng pháp y.
Lâm Tây Tẫn ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy Diêm Thập Nhị tiến vào, trực tiếp tháo mắt kính ném trên bàn, dùng mắt ra hiệu cho anh, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Sườn tường phía tây của tòa cảnh sát, hai người đứng ở nơi cản gió, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Một hồi lâu, Diêm Thập Nhị hít một hơi thuốc thật sâu, mới hỏi hắn: “Cậu thấy thế nào?”
“Đánh giá dựa trên tình trạng thi thể, hung thủ hẳn có hận ý sâu đậm với nạn nhân. Hơn nữa cả hiện trường lẫn kết quả khám nghiệm tử thi đều cho thấy đây tuyệt đối không phải nhất thời giết người mà là chủ mưu.”
Nếu không, trong trường hợp bình thường, một người bình thường không có khả năng mang theo dao găm hay đao nhỏ bên mình.
Và cố tình ở một nơi hẻo lánh như sân thượng, chọn thời gian lúc camera theo dõi bị hỏng.
Diêm Thập Nhị không nói chuyện, Lâm Tây Tẫn đột nhiên nhớ tới cái gì, sóng mắt lưu chuyển vài phần cảm xúc kỳ dị, hỏi anh: “Cậu bạn nhỏ kia không sao chứ?”
“Không rõ lắm.”
Biểu hiện của cậu quá bình tĩnh, tuy rằng trước đó có vẻ như bị dọa choáng váng nhưng bình tĩnh sau khi khôi phục thật sự không hợp lẽ thường.
Lâm Tây Tẫn cảm thấy thú vị: “Còn có chuyện mà cậu không rõ sao?”
Diêm Thập Nhị trưng cho hắn ánh nhìn như xem thằng ngốc: “Tôi không phải thượng đế, có rất nhiều việc tôi không biết đấy!”
Có chiếc xe tiến vào cổng lớn, Diêm Thập Nhị nghiêng người nhìn, thấy là Thiên Phàm, lập tức kêu hắn.
“Tra được cái gì?”
Thiên Phàm trở về cùng Mục Tây Thành, hai người chạy đi qua, Thiên Phàm đưa tài liệu rồi nhanh chóng nói: “Lão đại, chúng tôi tra được Hướng Vũ Hân có bạn trai khác trường, vừa mới hẹn hò chưa đầy hai tháng, là một tên côn đồ, tên Giang Minh Minh, hiện vẫn chưa tìm được người.”
Mục Tây Thành tiếp lời: “Hai tin nhắn kia được gửi đi đúng giờ, hẳn là hung thủ sắp đặt, hung thủ làm như thế chứng tỏ kẻ đó biết Hướng Vũ Hân, cũng biết Thời Dã, rốt cuộc có được số của Thời Dã cũng không dễ dàng. Do đó tôi suy đoán hung thủ có thể là người đoàn phim?”
“Chung cư Phỉ Thúy cũng đã xác nhận, đêm qua bảy rưỡi Thời Dã về chung cư, ra cửa lúc bảy giờ sáng, cho nên cậu ta có chứng cứ ngoại phạm, cậu ta đích xác không phải hung thủ giết hại Hướng Vũ Hân.”
Diêm Thập Nhị lập tức nói: “Mau chóng tìm ra Giang Minh Minh, cũng phái người đi tra phía đoàn phim.”
“Rõ, lão đại.”
Chờ hai người đi rồi, Diêm Thập Nhị lại hung hăng rít điếu thuốc, ngón trỏ và ngón cái vân vê đầu mẩu thuốc ấn tắt, ném vào thùng rác, quay đầu nhìn Lâm Tây Tẫn: “Hút ít thuốc đi, không sợ run tay khi cầm dao giải phẫu sao?”
Lâm Tây Tẫn lười nhác ngước mắt, cười nhạo: “Tự lo mình trước ấy.”
Hai người đều cao mét tám lăm, Diêm Thập Nhị xưa nay tùy tính không ước thúc, trông anh cao ráo mảnh khảnh trong trang phục quần đen áo đen, ngũ quan anh cũng sắc bén, trông vừa kiệt ngạo vừa lãnh khốc.
Lâm Tây Tẫn thì khác, nếu không mặc cảnh phục, hắn sẽ như bác sĩ bình thường trong bệnh viện. Toàn thân nho nhã lịch lãm, khi đeo kính càng thêm văn nhã, nhưng hôm nay hắn tháo mắt kính, tóc mái lòa xòa trước trán cũng không ngăn được đôi mắt tuấn mỹ hẹp dài tựa có thể nhìn thấu mọi vật.
Nhìn nhau cười, Diêm Thập Nhị dẫn đầu rời đi.
Lên đến lầu hai, Diêm Thập Nhị vào phòng vệ sinh rửa tay, lại nghe bên trong truyền đến tiếng nôn khan.
Anh ngừng bước chân, đi vào.
Lại thấy Thời Dã ủ rũ đi ra, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt ngấn lệ, hai mắt đỏ hoe.
“Cậu ổn chứ?”
Cậu không hé răng, đi thẳng đến bên bồn rửa tay, khom lưng dùng tay vốc nước.
Vóc người cậu cao nhưng thật sự gầy, lưng thoạt nhìn thập phần mỏng manh.
Súc miệng xong, Thời Dã chống tay vào bồn, khàn giọng nói: “Không sao.”
Dừng chốc, cậu mới hoàn toàn đứng thẳng, xoay người đối diện Diêm Thập Nhị, với gương mặt không cảm xúc, bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi có cảnh sát đến nói đã loại tôi khỏi diện tình nghi, cảnh sát Diêm, tôi có thể đi liền được không?”
“Có thể.” Cậu không có phạm tội nên không có lý do gì để giữ cậu lại.
Nhưng xem trạng thái lúc này của cậu, Diêm Thập Nhị có chút không yên tâm: “Hôm nay tôi rất bận nên không có cách đưa cậu về, cậu tìm người đến đón đi.”
“Không cần.” Thời Dã dứt lời, xoay người liền đi.
Ngực Diêm Thập Nhị nhảy dựng, bị cảm xúc của cậu làm cho bực bội, duỗi tay bắt lấy cổ tay cậu, trực tiếp kéo người về trước mặt.
“Cậu cứ thế này tôi không yên tâm, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi, khi nào rảnh tôi đưa cậu về!” Diêm Thập Nhị tận lực làm dịu giọng mình, như đang dỗ dành trẻ con.
Nhưng Thời Dã rõ ràng không cảm kích, vẻ mặt hoàn toàn lạnh nhạt: “Cảnh sát Diêm, anh đang muốn hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi sao?”
Cử chỉ xa cách kia khiến Diêm Thập Nhị im lặng trong chốc lát, tim như bị kim đâm đau rát, có chút hoảng hốt.
“Thời Dã, cậu cứ thế này thì rất nguy hiểm…”
Bởi vì duyên cớ đóng phim, Thời Dã không mặc áo hoodie đen liền mũ như ngày thường, trong tay cũng không có khẩu trang, xác thật không quá an toàn.
“Cảnh sát Diêm, những chuyện này không cần anh lo.” Cậu rũ mắt, tầm mắt dừng ở ngón tay khớp xương rõ ràng của Diêm Thập Nhị, giọng nói tàn nhẫn vài phần, “Buông tôi ra.”
Diêm Thập Nhị nắm rất chặt, cậu cũng phí chút lực mới tránh được, cổ tay lập tức phù hồng một mảnh.
Cậu không nói nữa, trong mắt toàn là hờ hững, xoay người rời đi.
Diêm Thập Nhị đuổi theo, lại thấy Thời Dã đi thẳng đến một chiếc xe thương vụ đen ven đường.
Anh đứng ở cổng lớn, nhíu mày, chỉ cảm thấy đau đầu một trận.
Đúng lúc này, Lâm Hạc chạy ra từ tòa nhà: “Lão đại, đã tìm thấy Lương Như.”
“Ở đâu?”
Lâm Hạc báo cho một chuỗi địa chỉ và nói thêm: “Ngoài ra, hung thủ cũng tự thú.”
“Là ai?”
Vừa mới dứt lời, ngay cả Lâm Tây Tẫn cũng mang trợ lý bước ra khỏi tòa nhà, hắn nhíu mày, hỏi: “Người đã chết?”
Lâm Hạc gật đầu.
Diêm Thập Nhị không chút do dự, lên xe, Lâm Hạc lái xe, phi nhanh đến địa điểm đó.
Phía đông thành phố Cầm Xuyên thuộc khu vực sẽ được phát triển, khi thành thị mở rộng thêm, toàn bộ nhà dân cư sẽ dỡ bỏ, một thành phố mới sẽ được dựng lên.
Tại đây, có một nơi phát triển thành khu công nghiệp trong những năm đầu, nhưng bởi vì năm đó kinh tế không lên được, không thể lôi kéo đầu tư, thêm nguồn lao động địa phương không đủ nên gần một nửa số nhà xưởng khu công nghiệp bị bỏ trống.
Cuộc gọi báo án là của hung thủ, người đang ở trong khu vực nhà máy phía tây nam khu công nghiệp.
Xuống xe, Diêm Thập Nhị rút súng nắm trong tay, ra hiệu bằng mắt với Lâm Hạc.
Lâm Hạc hiểu rõ, hai người nhanh chóng bước nào, một trái một phải bọc đánh đi vào.
Sau khi vào cửa lớn, liếc mắt đã thấy rõ xưởng khu trống trải.
Khói trắng sủi bọt từ hồ hóa chất khổng lồ, một người đàn ông đứng bên cạnh hồ hóa chất, đưa lưng về phía họ.
Ánh mặt trời chiếu vào, hạ xuống trên người gã, tạo thành một vầng hào quang quanh thân gã.
Mà trước mặt gã, trên hồ hóa chất, Lương Như bị trói bằng dây thừng, cả người treo ngược tại chỗ, thoạt nhìn quỷ dị dị thường.
Diêm Thập Nhị giơ súng, hét lớn một tiếng: “Hai tay ôm đầu, xoay người lại.”
“Không ổn, trong hồ là axit đậm đặc.” Lâm Tây Tẫn nghe mùi gay mũi trong không khí, sắc mặt có chút khó coi.
Diêm Thập Nhị đã bước lên phía trước, Lâm Hạc theo sau.
Chỉ thấy người đàn ông kia từ từ quay lại, gã mặc tây trang xám khói, vóc người đĩnh bạt dong dỏng cao.
Khuôn mặt chậm rãi lộ ra kia, đặc biệt quen thuộc.