Không có gì ngạc nhiên khi Diêm Thập Nhị nhắc đến tài xế xe buýt, dẫu sao vị tài xế kia cũng vô tội.
Phải nói, hành khách trên xe đều rất vô tội, bởi vì hành vi có tội của người khác mà chịu liên lụy.
“Tài xế tên Lý Hoa, là công nhân công ty giao thông công cộng. Sau khi xảy ra chuyện, công ty giao thông công cộng bồi thường một khoản tiền cho gia đình Lý Hoa, mà Lý Hoa cũng không phải người thành phố Cầm Xuyên nên gia đình anh ta cũng không ở thành phố Cầm Xuyên. Người nhà anh ta cũng đã điều tra, đều ở miền quê nông thôn, gần ba tháng qua không có ghi chép lui tới thành phố Cầm Xuyên, thế nên bọn họ không có khả năng gây án.”
“Trừ cái này ra, cũng đã điều tra các mối quan hệ cá nhân của Lương gia từ trên xuống dưới, tuy rằng tính tình Lương Kiệt táo bạo, dễ đắc tội người khác nhưng cùng lắm chỉ có cãi nhau, nên cũng không có người có thể hận Lương Kiệt đến muốn giết cả nhà hắn trả thù.”
“Xét cho cùng, vụ án này vẫn liên quan đến vụ xe buýt 212.”
Lần trước bọn họ cũng đều xem video, Tưởng Lệ Hoa ngồi lỡ trạm dừng, lên đến trên cầu còn muốn xuống xe, nhưng tài xế Lý Hoa phải tuân theo quy định, chỉ có thể dừng ở trạm, Tưởng Lệ Hoa liền đi đến cướp tay lái từ tài xế xe buýt, gián tiếp dẫn tới xe buýt mất lái, rơi sông.
Tuy rằng hết thảy đều là vô tình, nhưng người ở lại đều ghi khắc đau xót, hơn nữa còn phải trả cái giá thật thảm vì những đau xót đó.
“Mấu chốt hiện tại chính là, Lương Tiểu Bảo bị ai bắt cóc, hiện có manh mối gì không?”
Diêm Thập Nhị nhìn bọn họ, trầm giọng hỏi.
Về điểm này, bọn họ cũng đã tra xét.
“Lương Tiểu Bảo mất tích ngày hôm qua, vào khoảng ba giờ chiều ngày hai mươi tám, thời gian cháu biến mất, Đàm Minh Nhiên đang dạy học ở trường trung học số ba, Đường Kiến Lộc ở đại học Cầm Xuyên, còn Đường Đình Châu ở trong cục chúng ta.”
Cho nên, tất cả mọi người đều không có thời gian gây án.
Diêm Thập Nhị chau mày, nói với mấy người: “Lại hỏi tất cả một lần nữa, nếu chứng thực bọn họ không bắt cóc Lương Tiểu Bảo, vậy có nghĩ là… Chúng ta để sót ai đó.”
“Rõ. Tôi đi ngay.”
Thiên Phàm dẫn đầu rời đi, hai người khác cũng đuổi kịp.
Bọn họ một kèm một dò hỏi, thực mau chứng thực.
Người bắt cóc Lương Tiểu Bảo không phải bọn họ, đồng nghĩa với việc còn có người nhà người bị hại không rõ danh tính cũng bí mật tiếp cận người Lương gia.
“Điều tra lại các mối quan hệ cá nhân của người Lương gia trong sáu tháng qua.”
Mọi người rời đồn cảnh sát, một lần nữa đi điều tra.
Diêm Thập Nhị ra từ văn phòng, đối diện Lâm Tây Tẫn đang đi xuống cầu thang, đi theo sau hắn là một thiếu niên, đúng là Thời Dã.
“Sao cậu còn chưa đi?”
Diêm Thập Nhị đi qua, hỏi cậu.
Thời Dã lại hỏi anh: “Bạn của tôi vẫn chưa thể đi được à?”
“Còn đang trong điều tra, tạm thời không thể đi.”
“Tôi có thể hỏi tình huống cụ thể không?”
“Tôi không tiện tiết lộ nhiều về vụ án, nhưng tôi có thể nói với cậu là, cháu nội Lương Bân, Lương Tiểu Bảo mất tích, hiện đang tìm kiếm.”
Thời Dã cúi đầu, lâm vào trầm tư, đôi mắt tối đen, không biết suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu, cậu mới nhìn Diêm Thập nhị, hỏi: “Các người bắt Kiến Lộc là vì vụ tai nạn xe buýt kia sao?”
“Xin lỗi, tôi không thể nói.” Diêm Thập Nhị cảm thấy nếu mình còn từ chối nhóc con này thêm lần nữa, cậu có thể sẽ khóc.
Nhưng vụ án còn đang trong điều tra, anh xác thật không tiện lộ ra càng nhiều thông tin.
Thời Dã gật gật đầu, không hỏi lại: “Ra vậy.”
Nói xong, cậu cất bước rời khỏi cục cảnh sát.
Thấy bóng lưng cậu đi xa, một tia ảo não phi nhanh qua đáy mắt Diêm Thập Nhị.
Lâm Tây Tẫn thấy, nhịn không được trêu chọc: “Sao vậy, sợ đả kích lòng tự trọng của bạn nhỏ hả?”
“Không phải.” Diêm Thập Nhị lắc đầu liếc hắn một cái, đổi đề tài, “Đi tra án.”
Dứt lời, cũng rời đi.
Chỉ là anh vừa lái ra khỏi đồn cảnh sát không bao lâu, liền thấy bóng người thon dài kia chui vào tiệm net ven đường!
Diêm Thập Nhị nhíu mày, với thân phận kia của cậu, còn dám chạy đến quán net, không sợ bị người bao vây?
Dừng xe ở ven đường, Diêm Thập Nhị nhanh chóng sải bước về phía tiệm net.
Vừa vào cửa, ánh mắt đã lia qua khắp nơi, nhưng không thấy Thời Dã.