Diêm Thập Nhị một bên xem, Thiên Phàm một bên nói: “Đoạn video vụ rơi tan xe buýt trước kia bị lộ trên mạng, hiện tại sự việc đã trở thành một chủ đề hot trên mạng.”
Thời Dã đã nhanh chóng xem lướt qua: “Bây giờ đến cả vụ án giết người người Lương gia cũng bị phanh phui trên mạng, một số cư dân mạng cực đoan cho rằng Lương gia đáng chết. Cảm giác như có ai đó đang cố lợi dụng dư luận gây áp lực với cảnh sát.”
Diêm Thập Nhị nhanh chóng xem xong, vẻ mặt nghiêm túc, một đôi con ngươi trầm mà lãnh.
Anh bình tĩnh chính mình, tinh tế nghĩ về tất cả các chi tiết của vụ án, nghĩ về tất cả những điều bị xem nhẹ.
Diêm Thập Nhị nhìn Thời Dã, hỏi: “Có thể tra được IP của người đăng không?”
“Có thể, tôi sẽ tra ngay.”
Nếu đối phương có thể lan truyền mấy thứ này, đầu tiên chứng tỏ đối phương là người nhà nạn nhân trong vụ rơi tan, bởi vì những gì họ biết trước mắt là, người nhà người bị hại đều đã xem video kia.
Tiếp theo, khả năng cao là hung thủ sát hại người Lương gia.
Nhưng Lâm Xuân Thiên đã bị bắt, lại là ai ở sau màn thao tác hết thảy?
Trong số tất cả kẻ tình nghi bị nghi ngờ, Phương Điềm Điềm đã chết, Đường Kiến Lộc ở cục cảnh sát, Đường Đình Châu cũng bị bắt.
Anh em Phương Mai Phương Đức người đã ở cục cảnh sát, Lâm Xuân Thiên bị bắt.
Vậy… Còn ai nữa?
Thời Dã ngồi trên bàn làm việc của Diêm Thập Nhị, đầu ngón tay bay nhanh trên bàn phím: “Tra ra, địa chỉ IP hiển thị trường trung học số ba Cầm Xuyên.”
Mà ngay khi cậu mở miệng, Diêm Thập Nhị đã nghĩ đến: “Là Đàm Minh Nhiên.”
“Đi, đến trường học.”
Hai người trở về trong cục chưa đến nửa giờ, đã không thể không đi nữa.
Trước khi đi, Diêm Thập Nhị nói với Thiên Phàm: “Thẩm vấn kỹ Lâm Xuân Thiên, hắn ta có giết người, nhưng không phải toàn bộ, cần phải để hắn khai rõ ràng.”
“Hiểu rồi, lão đại.”
–
Trường trung học số ba.
Đang là thời gian nghỉ, trường học vắng tanh.
Diêm Thập Nhị xuất trình giấy chứng nhận cảnh sát, bảo vệ cửa trực tiếp cho đi.
Anh đã đến đây lần trước, nên rất dễ dàng tìm thấy văn phòng của Đàm Minh Nhiên.
Nhưng lúc này văn phòng trống không, không có ai ở.
Chủ nhiệm nghe tin cũng vội chạy đến, ngạc nhiên dò hỏi: “Hai vị cảnh sát đến tìm thầy Đàm có việc gì sao?”
“Chúng tôi yêu cầu thầy Đàm trở lại hỗ trợ điều tra.”
“Xin lỗi, hiện thầy Đàm không có trong văn phòng, đồng chí cảnh sát chờ một lát.”
Chủ nhiệm vội vàng rời đi, đi tìm Đàm Minh Nhiên.
Bàn làm việc của Đàm Minh Nhiên dựa cửa sổ, rất sạch sẽ, trên mặt bàn đặt một khung ảnh, là ảnh chụp chung của Đàm Minh Nhiên và vợ y.
Ánh mắt Diêm Thập Nhị dừng ở đó, thật lâu không dời đi.
Đàm Minh Nhiên trong ảnh, trước mặt đều là hạnh phúc, và vợ của y, cười rất vui vẻ.
Nếu không phải do tai nạn, chắc giờ bọn họ đang rất hạnh phúc, còn có hai đứa con kháu khỉnh.
Một hồi lâu, anh thu lại ánh nhìn, ngoái đầu nhìn Thời Dã.
Thời Dã híp mắt lại, đôi con ngươi đen kịt, không biết suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, chủ nhiệm trường quay lại.
“Đồng chí cảnh sát, thầy Đàm không có ở trường, vừa rồi tôi hỏi người ở phòng an ninh, họ bảo nửa tiếng trước thầy Đàm đi từ cổng tây.”
Trường trung học số ba có hai cổng đông tây, cổng phía đông là lối đi cho học sinh ra vào, còn cửa tây là lối đi cho giáo viên và nhân viên công chức.
Diêm Thập Nhị hỏi ông: “Có thể liên lạc với thầy Đàm không?”
Chủ nhiệm trường lấp di động: “Tôi đã gọi cho thầy Đàm mấy lần, nhưng không ai tiếp máy.”
Hai mắt Thời Dã sáng lên, sắc mặt đột nhiên khó coi: “Không xong, đi thôi!”
Cậu xoay người liền đi, bước chân cực nhanh.
Diêm Thập Nhị nhanh chóng đuổi kịp, chủ nhiệm trường cũng theo sau với vẻ mặt mờ mịt.
“Sao vậy?” Diêm Thập Nhị giữ chặt cánh tay Thời Dã, đối diện ánh mắt cậu, chớp mắt đã bừng tỉnh.
Trán anh nổi một tầng mồ hôi mỏng, lông mày nhíu chặt, híp mắt, nói với cậu: “Đi mau.”
Lên xe, Diêm Thập Nhị lập tức khởi động.
Thời Dã mở máy tính, nói nhanh: “Bây giờ tôi định vị di động của Đàm Minh Nhiên, cần lập tức tìm thấy hắn.”
Thời gian, là thứ quý giá nhất lúc này.
–
Đồn công an Tây Thành.
Ngoài cổng, người xe ra vào, ồn ào náo nhiệt.
Cậu trai gầy còm mang cặp sách lớn, xương cánh tay co lại, đỡ dây quai đeo cặp, đứng dưới bóng cây ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cục cảnh sát.
Cậu đeo cặp kính gọng đen, nước da rất trắng, trông hiền lành ngoan ngoãn.
Lâm Tây Tẫn từ góc đường đi ra, hắn vừa tới cửa hàng tiện lợi, trong tay là cốc cà phê, nhìn thoáng qua đã thấy cậu trai đứng dưới tàng cây.
“Sao vậy, muốn đi vào?”
Hắn đứng bên cạnh cậu trai, thấp giọng hỏi cậu.
Thấy cậu trai nhìn sang, hắn khẽ nâng cằm, hướng về tòa nhà đồn cảnh sát.
Cậu trai co rúm lại, khuôn mặt kinh hoảng, có chút vô thố.
“Bạn học nhỏ, em có chuyện gì sao? Cần tìm chú cảnh sát giúp đỡ sao?”
Cậu trai trông không lớn tuổi, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đúng là thời gian tuổi xuân tươi đẹp nhất.
Đứa bé này không giống sẽ làm chuyện xấu, Lâm Tây Tẫn cảm thấy có lẽ cậu gặp chuyện gì khó xử, yêu cầu giúp đỡ.
Loại cảm giác này rất lạ, nhưng thập phần mãnh liệt.
Nghe hắn nói, cậu trai nhìn hắn nhiều vài cái, hỏi: “Anh là cảnh sát ạ?”
Lâm Tây Tẫn cũng đeo mắt kính, viền tơ vàng, gọng mỏng.
Mặt mày hắn ôn nhuận, đôi con ngươi sắc bén bị che đậy, khiến người ta cảm thấy dễ gần.
Nhưng những ai thân quen với hắn đều biết, tính cách hắn có bao nhiêu vô cảm, làm người có bao nhiêu hờ hững.
Hắn không phải người thích lo chuyện bao đồng, vì giao tiếp nhiều với người chết nhiều nên có chút không thích tiếp xúc cùng người sống.
Ở trong cục, cũng chỉ có quan hệ tốt hơn một chút với Diêm Thập Nhị thôi.
Lời nói của cậu trai khiến hắn cười khẽ, giọng nói nhàn nhạt tràn ra bên môi hắn: “Xem như là vậy, anh là pháp y.”
“Vậy… Anh có thể…” Cậu trai nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nói hết phần còn lại.
Cậu xoay người muốn đi, nhưng trực giác của Lâm Tây Tẫn bảo không đúng, hắn vươn tay tóm lấy cặp cậu trai: “Gặp khó khăn có thể nói cho anh, nếu em không muốn nói với anh, anh có thể đưa em vào, trong đó có chú cảnh sát đáng tin cậy.”
Dường như cậu trai còn phân vân, chần chừ, không biết nên vào hay là thôi.
“Hoặc là, em nói cho anh trước, xem anh có thể giúp em không?”
Hắn đưa chứng kiện của mình qua, chứng minh thân phận của mình, đồng thời nói cho cậu trai, hắn không phải người xấu.