Kẻ Tình Nghi Số Một

Chương 41



Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Hẻm nhỏ của khu dân cư cũ, thiếu niên vội vã chạy một mình trong đêm, không biết vì sao, nó luôn cảm thấy phía sau có tiếng bước chân, không nhanh không chậm đi theo nó.

Tư Ngang không khỏi đẩy nhanh tốc độ, ai biết tiếng bước chân phía sau cũng vội vàng theo.

Trong lòng Tư Ngang biết không ổn, ký ức bị cưỡng chế mang đi mấy lần trước hãy còn mới mẻ, hiện tại nó một thân một mình, nếu thật sự vô cớ bị bắt, tuyệt đối sẽ không ai cứu nó.

Nó phải tự cứu lấy.

Đường trong hẻm, Tư Ngang quen thuộc nhất, nó muốn chạy đến đường lớn có xe cộ qua lại, một bên gấp gáp gọi điện cho Cố Chuẩn.

Nhưng điện thoại của Cố Chuẩn trước sau không chuyển được, Tư Ngang hết cách, nghĩ tới Thời Dã.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia là tiếng nói dồn dập của Thời Dã: “Nhóc con, chuyện gì?”

Tư Ngang bước càng lúc càng nhanh, sắp sửa đi ra hẻm nhỏ: “Hình như em bị người theo dõi, anh…”

Thời Dã vừa nghe đã hiểu ra: “Anh không kịp qua, em tận lực cắt đuôi những người đó, sau đó đến chung cư Phỉ Thúy, ở lại nhà anh đi, chờ anh với cảnh sát Diêm tới tìm em.”

“Dạ, em biết rồi…”

Lời mới vừa dứt, điện thoại còn chưa kịp ngắt, trên đầu Tư Ngang đã ăn một cây gậy nhựa.

Cảm giác đó, từ đỉnh đầu xâm chiếm toàn thân, Tư Ngang lập tức cứng đờ cả người, chật vật ngã xuống đất.

Điện thoại bị bàn chân hung hăng đập nát, một người áo đen cao lớn cúi người nhặt Tư Ngang, biến mất sâu trong hẻm nhỏ.

Đại học Cầm Xuyên, đường lớn.

“Ngồi vững.” Diêm Thập Nhị nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó nói nhỏ với Thời Dã một câu, liền bắt đầu gia tốc.

Xe một đường theo hướng đông thành phố, sau khi rời khỏi đại học Cầm Xuyên, Diêm Thập Nhị lo lắng nếu làm lớn chuyện truy xe sẽ xảy ra chuyện, liền chạy xe đến ngoại ô.

Tốc độ của Diêm Thập Nhị cực nhanh, nhưng chiếc xe phía sau vẫn truy đuổi gắt gao, hoàn toàn không thấy muốn buông bỏ.

Thời Dã siết chặt di động, bên kia tiếng cúp máy đột ngột bên kia làm cậu cảm thấy bất an.

“Cảnh sát Diêm, hình như Tư Ngang xảy ra chuyện.”

“Đi tìm em ấy trước.”

Sự cố trước đó, không phải bọn họ chưa gặp qua, cho nên càng thêm lo lắng.

Diêm Thập Nhị rút di động của mình, gọi Thiên Phàm.

“Lão đại, làm sao vậy?”

Thiên Phàm còn ở trong cục tăng ca, đối với những người như bọn họ mà nói, trong cục không khác mấy trong nhà.

“Cậu hiện tại lập tức dẫn người đến đại học Cầm Xuyên, tìm Đường Kiến Lộc, một bạn học của cổ đêm nay bị người tập kích, rất có thể là hung thủ kia, mọi người mặc thường phục tới, tránh rút dây động rừng.”

“Rõ lão đại, tôi lập tức qua.”

Gỡ xuống tai nghe bluetooth, Diêm Thập Nhị nhìn phía sau thông qua kính chiếu hậu, bởi vì con đường quá tối, anh không thấy được rõ ràng.

Diêm Thập Nhị cũng bực bội, đường bên này anh quen, chạy tới giao lộ Diêm Thập Nhị lập tức quẹo phải, sau lại rẽ trái, quay lại hướng vừa rồi chạy đi.

Xe phía sau nhất thời không có phản ứng, tốc độ lập tức giảm.

Còn Diêm Thập Nhị, nhân cơ hội này hoàn toàn ném đối phương lại.

“Cảnh sát Diêm, bọn họ không theo nữa.”

Tốc độ của Diêm Thập Nhị vẫn nhanh như cũ, phóng như bay trên đường cái, anh chuyên chú nhìn phía trước, nhẹ giọng hỏi Thời Dã: “Có sợ không?”

Thời Dã lắc đầu, không nói gì.

Nhưng… Hai người đều ngầm hiểu.

Còn người trên chiếc xe phía sau, mắt thấy đuổi không kịp, liền ngừng lại, người đàn ông lái xe mặc một cây đen, vành nón gần như che đậy cả khuôn mặt, gã tấp vào lề gọi điện ra bên ngoài: “Ông chủ, bọn họ quá cảnh giác, đã để bọn họ chạy thoát.”

Đối phương im lặng một chốc, mới nói: “Không vội, thời cơ còn chưa chín muồi, cậu chỉ cần đi theo bọn họ, lúc nên hành động tôi sẽ báo cho cậu.

“Rõ, ông chủ.”

Hẻm cũ bên này không thể dừng xe, hai người chạy bộ tới.

Con hẻm quanh co bảy tám khúc, địa hình phức tạp thật sự, tuy vậy bọn họ cũng đều biết hướng tới nhà Tư Ngang, liền một đường tìm tới.

“Tư Ngang có khi nào bị bọn chúng bắt đi không, vừa rồi điện thoại đột nhiên ngắt kết nối, trước đó tôi có nghe thấy tiếng kêu rên.”

Thời Dã càng nghĩ càng lo lắng, cho đến khi một bóng đen bỗng xuất hiện khúc rẽ.

Hai người lập tức cảnh giác, chỉ thấy người nọ đứng ở chân tường, trong tay cầm thứ gì không rõ, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Nhưng xét từ dáng người, chỉ cảm thấy người này rất cao, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng cao ngạo, có loại mỏng lạnh người sống chớ gần.

Như nghe thấy động tĩnh phía sau, người đàn ông chuyển mắt nhìn qua.

Thời Dã cũng đã thấy rõ đồ vật trong tay hắn, cậu bước nhanh qua, chất vấn: “Làm sao anh lại cầm cặp sách của Tư Ngang, anh làm gì Tư Ngang?”

Nhìn kỹ, còn có một cái di động vỡ vụn.

Diêm Thập Nhị cũng đi theo qua, chạm mắt với người đàn ông kia, nương ánh trăng có thể nhìn thấy phần nhỏ khuôn mặt người đàn ông.

Chỉ liếc mắt một cái, Diêm Thập Nhị liền ngây ngẩn cả người.

Mà trong khoảnh khắc người kia nhìn thấy Diêm Thập Nhị, đáy mắt cũng có chút cảm xúc phức tạp lập lòe, nhưng rất nhanh đã bị che đậy.

“Hai người là ai, vì sao lại biết em trai tôi?” Người đàn ông mở miệng, giọng nói khàn dữ dội, còn mang theo run rẩy nhỏ vụn.

======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.