Rạng sáng năm giờ, đội một đội hai Điều tra Hình sự đồn cảnh sát Tây Thành, toàn thành viên xuất động.
Thời gian cấp bách, bọn họ cần phải tìm được Mục Tây Thành càng sớm càng tốt, ngay khi tất cả mọi người hết đường xoay xở, Diêm Thập Nhị nhận được một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn là một bức ảnh, người trên ảnh chụp chính là Mục Tây Thành.
“Đây… Chỗ này nhìn quen quen.”
Thiên Phàm trí nhớ tốt, càng nhìn càng quen mắt, động não một chút chợt nhớ ra: “Đây là sân thượng tòa nhà nơi tìm thấy Hướng Vũ Hân.”
Diêm Thập Nhị cũng đã nhìn ra, lập tức nói: “Đi, đi đại học Cầm Xuyên.”
Tới trường học, người đội hai lập tức đi liên hệ nhà trường, hơn nữa làm cảnh giới, cấm tất cả học sinh đi lại.
Bọn họ không tốn nhiều công phu đã tìm tới tòa nhà kia, sau khi vọt tới sân thượng, liếc mắt một cái đã thấy được Mục Tây Thành, hắn bị bịt miệng, hai tay sau lưng cột vào trong góc.
Phía bên kia của hắn, cách đó đại khái bảy tám mét, có một người khác.
Là nữ, nửa người cô ta bị dựng thẳng bên ngoài tường lan can thấp bé, chỉ cần hơi không chú ý liền sẽ ngã xuống.
Mà kết quả ngã xuống từ nơi này, phải chết không nghi ngờ.
“Tây Thành.” Diêm Thập Nhị hô một tiếng, trong lời nói mang theo lo lắng.
Anh rất sợ mình đến quá muộn, càng nghĩ càng cảm thấy ảo não, chết tiệt, anh hẳn nên cử nhiều người đến nhìn hơn mới đúng.
Đầu Mục Tây Thành nặng trĩu, hôn hôn trầm trầm rũ ở kia, nghe thấy có người kêu tên mình, lập tức ngẩng đầu qua xem, liếc mắt liền thấy Diêm Thập Nhị.
* Hôn hôn trầm trầm: hình dung dáng vẻ thần chí không rõ ràng.
Hắn làm như đột nhiên nhớ tới cái gì, liều mạng lắc đầu với Diêm Thập Nhị, giãy giụa muốn đứng lên.
Diêm Thập Nhị nào có nhiều tâm tư quản hắn như vậy, trực tiếp bước về phía Mục Tây Thành, vài người khác đi cứu cô gái kia.
Động tác của Diêm Thập Nhị mau, xé băng dán trên miệng Mục Tây Thành liền bắt đầu giúp hắn tháo nút thắt trên cổ tay.
Còn Mục Tây Thành trực tiếp rống về hướng Thiên Phàm: “Thiên Phàm, đừng chạm vào ma nơ canh đó.”
Bọn họ đều là đồng bọn hợp tác ăn ý, nghe thấy Mục Tây Thành nói, mấy người Thiên Phàm lập tức lùi lại một khoảng, tinh tế quan sát mới phát hiện, đó đúng là ma nơ canh, ma nơ canh thập phần giống thật.
Và trên người ma nơ canh kia, ở vị trí sườn eo, thắt một quả bom, nếu vừa rồi bọn họ kéo túm ma nơ canh, nhất định sẽ kích phát bom.
Thiên Phàm nhịn không được phun một câu: “Mẹ nó, quả thật là bệnh thần kinh.”
“Là ai bắt cậu, người đó đâu?”
Mục Tây Thành bị thương trên đùi, Diêm Thập Nhị đỡ hắn mới có thể đứng vững.
Hắn hoạt động cổ tay, đáp: “Là Mễ Đông Nhất.”
“Mễ Đông Nhất? Phó đạo diễn kia, sao hắn lại muốn đả thương cậu?” Thiên Phàm khó hiểu, “Bọn tôi đã bắt được Tiết Tuấn Xuyên, như thế nào lại thêm một cái Mễ Đông Nhất, rốt cuộc ai mới là hung thủ?”
Vụ án này, càng ngày càng thái quá, cũng càng ngày càng ly kỳ.
Mục Tây Thành lập tức nói: “Hẳn là Mễ Đông Nhất, hắn muốn làm tổn thương Lư Hồng Quân, bị tôi phát hiện.”
“Hắn hẳn có học đấu vật, sức lực cũng rất lớn, giết hại mấy cô gái trẻ tuổi kia cũng không khó. Sau khi hắn cột tôi tại đây, lại bố trí ma nơ canh kia, sau đó liền mang Lư Hồng Quân đào tẩu.”
Mục Tây Thành càng nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp: “Nhưng hành vi của hắn rất kỳ quái, hắn làm những việc này như là có nhận biết trước cho nên có đề phòng và chuẩn bị, hơn nữa nếu hôm nay hắn không đưa Lư Hồng Quân đi, muốn giết cô ta, cũng sẽ không khơi dậy sự chú ý và nghi ngờ của chúng ta. Thật là kỳ quái.”
Mục Tây Thành cảm thấy có chút không dùng đầu được.
Mà sắc mặt của Diêm Thập Nhị lại càng thêm âm trầm: “Đích xác rất kỳ quái, cùng thời gian, hai người đồng thời bại lộ.”
Mục Tây Thành nhíu mày nhìn anh.
Thiên Phàm giải thích: “Tiết Tuấn Xuyên cũng động thủ, hắn phát hiện Lý Miêu Kỷ.”
“Vậy… Cả hai đều là hung thủ? Là hợp mưu?”
“Không!” Diêm Thập Nhị buộc chặt nắm tay, “Bây giờ tôi cảm thấy, hai người bọn họ như là đang yểm trợ cho hung thủ thật sự.”
Diêm Thập Nhị nói xong, chỉ chỉ ma nơ canh bên kia: “Tìm người gỡ bom, đem đồ trở về trong cục.”
Diêm Thập Nhị phân công nhân thủ của cả bộ phận khác tìm kiếm Lư Hồng Quân mất tích, và đoàn phim bên này cũng không thể không tạm dừng quay chụp vì Tiết Tuấn Xuyên và Mễ Đông Nhất bị bắt, cho mọi người một kỳ nghỉ lớn.
Ngày thường Mễ Đông Nhất là một nhân viên rất tốt trong đoàn, tính tình gã hiền hòa, đối nhân xử thế đều cực tốt, cho nên ai cũng không tưởng được gã thế mà trở thành tội phạm bị cảnh sát truy nã.
Còn Tiết Tuấn Xuyên, vẫn ở bệnh viện, đầu óc trước sau không thanh tỉnh, căn bản không hỏi ra tin tức hữu dụng.
Trong phòng họp, Thiên Phàm chỉnh hợp tất cả tư liệu, báo cáo với Diêm Thập Nhị: “Lão đại, căn cứ theo kết luận mà chúng ta đã ra được trước đó, điểm chung của Hướng Vũ Hân và Từ Giai Giai chính là trong ngoài không đồng nhất. Hơn nữa các cô đó đều từng làm anh hùng bàn phím, thường xuyên lên mạng hắc người khác, mặc kệ là minh tinh hay là người thường, đều tràn đầy ác ý.”
Rõ ràng trong hiện thực khi ở chung với người đều hòa hòa khí khí, nhưng sau lưng lại là một bộ mặt khác. Những ngôn luận trên mạng đó, không chỉ ác độc, còn có rất nhiều lời xấu xa khó coi.
“Trước chúng tôi lục soát nhà Tiết Tuấn Xuyên ra công cụ gây án, ngoại trừ vân tay của Tiết Tuấn Xuyên và vết máu của nạn nhân Từ Giai Giai, không có ai khác chạm vào, có thể khẳng định rằng Tiết Tuấn Xuyên dùng con dao đó giết hại Từ Giai Giai.”
“Phía bệnh viện cũng đưa ra kết luận, thỉnh thoảng Tiết Tuấn Xuyên sẽ rối loạn tinh thần. Ba năm trước hắn đã từng hẹn hò với một cô bạn gái trong vòng, hai người bên nhau một năm, sau Tiết Tuấn Xuyên tình cờ phát hiện bạn gái vì vai diễn vì nổi tiếng mà bò giường nhà đầu tư, cho nên hai người chia tay.”
“Sau khi chia tay, Tiết Tuấn Xuyên suy sút một thời gian dài trước khi bắt đầu làm việc trở lại.”
“Còn bạn gái kia của hắn, không còn xuất hiện trong vòng nữa, mọi người đều nói cô ta đắc tội nhà đầu tư bị đóng băng, cho nên công ty quản lý chủ động giải ước, cô gái chịu không nổi về quê rồi.”
“Tuy nhiên chúng tôi đã liên hệ với quê quán của cô ta, cô gái không về, cũng không liên lạc với gia đình, cô ấy mất tích.”
“Vì thế, Tiết Tuấn Xuyên có động cơ hợp lý để giết Từ Giai Giai.”
Diêm Thập Nhị hỏi: “Vậy Mễ Đông Nhất thì sao?”
Lâm Hạc bổ sung: “Mễ Đông Nhất, nam, ba mươi lăm tuổi, sinh ra ở thành phố Ba Đông, năm 2003 theo mẹ đã ly hôn đến Cầm Xuyên. Hắn học hệ đạo diễn tại đại học Cầm Xuyên, có hẹn hò với bạn gái cao tài sinh hệ biểu diễn thời đại học. Sau khi tốt nghiệp hai người đính hôn, bạn gái hắn phát triển trong vòng không tệ, vì sự nghiệp, hai người không công khai quan hệ.”
“Năm 2016, bạn gái hắn gặp bạo lực mạng, ba tháng sau, tự sát.”
Cho nên Mễ Đông Nhất hận anh hùng bàn phím, giết hại hai nạn nhân này không phải là không thể.
Nhưng hiện tại chứng cứ của Mễ Đông Nhất hiển nhiên không đủ, Diêm Thập Nhị trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, nhíu mày hỏi: “Vừa rồi cậu nói, trên dao chỉ có máu của Từ Giai Giai?”
Thiên Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy Hứa Vũ Hân đâu?”
“Chẳng lẽ là dùng một con dao khác?” Thiên Phàm nói xong, bản thân cũng cảm thấy không tin.
“Tiếp tục tìm, nhất định còn có manh mối bị chúng ta bỏ qua.” Ánh mắt Diêm Thập Nhị nảy sinh ác độc, bị vụ án này làm cho tâm phiền ý loạn.
Hơn nữa bây giờ còn có một Lư Hồng Quân chưa biết sống chết, thần kinh sụp đổ của Diêm Thập Nhị càng căng chặt.
Đã hơn hai mươi bốn giờ kể từ khi Lư Hồng Quân mất tích, Mễ Đông Nhất đến tột cùng sẽ làm cái gì, ai cũng nói không được.
Hứa Cục thậm chí liên hệ người tổ chức L, hy vọng bọn họ hỗ trợ truy tung manh mối của Mễ Đông Nhất.
Mười một giờ ba mươi phút sáng, Diêm Thập Nhị nhận được điện thoại của Thời Dã.
“Em tìm ra tung tích của Mễ Đông Nhất, hắn ném Lư Hồng Quân trên mái nhà tiểu khu Thiên Duyệt đường Trường Phong, hắn tự mình lái xe vào nội thành.”
“Gửi địa chỉ cho anh, hiện tại anh qua đó.”
“Em đang truy tung hắn, không thể gửi cho anh định vị tức thời, bây giờ anh đến đón em, em với anh cùng đi.”
“Được.”
Không chút do dự, Diêm Thập Nhị lập tức bảo Thiên Phàm mang đội đến tiểu khu cứu người.
Còn bản thân anh, cũng nhanh chóng nhảy lên chiếc xe việt dã đen, chạy về hướng chung cư Phỉ Thúy.
Hai mười phút sau, anh gặp được Thời Dã.
Thời Dã ngồi trên ghế phụ, trong tay thao tác máy tính bảng, trên có một điểm đỏ nhỏ lập lòe khác biệt.
“Cảnh sát Diêm, anh có cảm thấy toàn bộ vụ án này có hơi thái quá không.”
Thời Dã sớm đã hiểu rõ tình huống, tâm tư cậu nặng, luôn cảm thấy sau lưng che giấu cái gì, nhưng rồi không biết tìm tòi từ đâu.
Diêm Thập Nhị nhàn nhạt mở miệng: “Hai người kia bại lộ quá dễ dàng, như là cố ý.”
“Đúng vậy.” Thời Dã vội vàng gật đầu, “Nó cho em một loại cảm giác, giống như… Bọn họ bị người khống chế.”
Khi nói chuyện, cậu nâng mũi ngửi ngửi: “Trên xe anh có mùi gì đó, xịt nước hoa?”
“Không có.” Anh chưa bao giờ dùng loại đồ vật đó.
Hơn nữa hai ngày nay anh hút thuốc nhiều, cái mũi cũng không nhạy bén.
“Cảnh sát Diêm, anh có cảm thấy hơi chóng mặt không?”
Thời Dã lung lay đầu, chỉ cảm thấy toàn bộ đầu rầu rĩ, trầm trầm, có chút nặng.
Cảm giác này rất kỳ quá, làm người cảm thấy không thoải mái.
Cùng lúc đó, trước mắt Diêm Thập Nhị cũng hoảng hốt, cảnh tượng trong phút chốc, ngổn ngang, hỗn loạn, khiến người hoa cả mắt.
Anh đột nhiên đong đưa đầu, cảm thấy cả người mất kiểm soát.
Xe việt dã đen rong ruổi trên đường, chạy đến không kiêng nể gì, lạng lách lung tung, như thể uống say.
Diêm Thập Nhị ngồi ở ghế lái đột nhiên kinh hãi, dường như tỉnh táo một ít, đôi tay gắt gao nắm vô lăng, niết đến khớp xương thành máy trắng xanh, anh cắn chặt hàm răng, đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong mắt không có thần, nhìn phá lệ đáng sợ.
Tầm mắt anh dường như không xem đường phía trước, con ngươi mê ly vạn phần.
Mà Thời Dã ngồi ở ghế lái phụ cũng không khá hơn là bao, cả khuôn mặt trắng bệch, đôi tay nắm chặt thành quyền, gắt gao cắn cánh môi, dùng cơn đau ép bản thân thanh tỉnh.
“Diêm Thập Nhị, dừng xe, anh cần phải dừng xe ngay bây giờ.” Thời Dã giơ tay nhẹ nhàng đụng vào bả vai Diêm Thập Nhị, giọng nói tuy thấp mềm, nhưng có thể nghe thấy cậu đang run lên, dường như là cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng cậu biết không phải, trạng thái của cậu và Diêm Thập Nhị đều không ổn, như là bị người bỏ thuốc.
Còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện, cho nên cậu cần phải để Diêm Thập Nhị dừng xe.
Cũng may tuy ý thức của Diêm Thập Nhị hơi mơ hồ, nhưng lời của Thời Dã vẫn nghe được, sau đó liền đột ngột dùng chân dẫn vào phanh.
Thân xe theo quán tính lao tới phía trước, thân mình cả hai đều ngã về trước, vì có đai an toàn giữ lại, rất nhanh đã bật lại ghế dựa.
Đây là giây cuối cùng trong ý thức còn sót của Thời Dã, ngay sau đó cậu nhìn thấy một bóng người màu đen đi về phía cậu, tiếp đó liền chìm vào bóng đêm vô tận.
–
Trong venue rộng lớn nào đó, bốn bề trống trải, yên tĩnh không tiếng động.
Vị trí trung tâm venue bày biện một đài hình tròn, viền đài đốt một vòng đèn cầy đỏ.
Nhìn từ xa, lờ mờ cảm thấy khủng bố quỷ dị.
Giờ phút này trong đài tròn nằm hai người, vô thanh vô tức hôn mê. Cách đó không xa có người ngồi xếp bằng dưới đất, một thân áo choàng đen dài, che đậy cả người kín mít, chỉ lộ một đôi mắt che kín khói mù và lệ khí.
Hôm nay là mùng một tháng mười, tiết minh âm. Bên ngoài tiếng sấm từng trận, lại không có mưa rơi, thời tiết càng thêm lạnh, cả một thành phố Cầm Xuyên đều như phải bị đông tuyết bao trùm.
Nhưng vị trí ngồi đây thiên hướng nam thành phố, rất khó nhìn thấy cảnh tượng tuyết lớn bay tán loạn.
Nhưng thật ra tiếng sấm này, một tiếng còn đanh hơn tiếng kia. Hiện tượng thiên văn dị thường, luôn làm người cảm thấy thật bất an.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lên, canh giờ đã đến, trong miệng gã lẩm bẩm.
Ngay khi tiếng sấm càng thêm kịch liệt, gã hô lớn một tiếng: “Người trở lại, kẻ ra đi, không môn khai, hồn quy vị. Đi đi!”
Cả người người đàn ông bọc đen huyền, đeo mặt nạ bảo hộ đen, khi nói chuyện, như là đeo máy biến giọng, giọng nói vừa nam vừa nữ, vừa thật vừa ảo, phảng phất nghe không rõ ràng, nhưng lời vừa rồi vẫn văng vẳng bên tai.
Gã giơ tay, đem phất trần trắng trong tay lay động ra ngoài, đồng thời khi giọng nói cất lên, một luồng sáng đỏ bùng lên quanh sân tròn.
Ồn ào náo động bốn phía dường như càng thêm kịch liệt, tiếng sấm phảng phất gần kề bên tai.
Nhưng không quá giây lát, tất cả âm thanh đều biến mất, ngay cả hai người trên đài cũng như bị ánh đỏ cuốn vào, biến mất vô tung vô ảnh.
Sau khi làm xong hết thảy, người áo đen đứng dậy, bỏ đi làm như không có chuyện gì.