Trong một trăm ba mươi năm kiến quốc, Khương Quốc trả qua ngũ quốc chiến loạn, sau khi thâu tóm hai nước Đông Tây một lúc, thuận thế đem bản đồ trải dài, hiện giờ đã trở thành đại gia thực lực hùng mạnh trong tam túc đỉnh lập, khiến nước khác nhìn thôi đã thấy sợ, không dám xâm chiếm dễ dàng.
* Tam túc đỉnh lập (thế chân vạc): chỉ tình trạng vững chắc, cân bằng về sức mạnh quân sự – chính trị giữa một bộ gồm 3 quốc gia thù địch nhau. Tình trạng này không một quốc gia nào có thể dễ dàng tấn công quốc gia khác mà tránh được việc quốc gia thứ ba còn lại sẽ tấn công mình. Vì vậy, dẫn đến một bế tắc về chiến lược quân sự, nhưng hệ quả là đảm bảo cho các nước có thể tồn tại mà không bị tiêu diệt.
Mà Phong Thành làm đô thành Khương Quốc, tất nhiên là nhất phái giàu có và đông đúc, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ mỹ mãn.
Nhưng thời gian gần đây liên tiếp phát sinh án kiện, xảy ra chuyện phần lớn lại là nữ tử nhà quan hoặc là phú hộ nhà cao cửa rộng, chỉ một nhoáng đã khiến nhân tâm hoảng sợ, tin đồn nổi lên bốn phía.
Có người nói đây là thịnh nộ của Vu thần, hình phạt dành cho nữ tử không trinh tiết. Nhưng cố tình cho đến bây giờ, tính cả Quý Chỉ Tịch, bốn người bị hại đã xuất hiện đều là vân anh vị giá, gia thế trong sạch, xuất thân cao quý, sạch sẽ không một chút tì vết.
* Vân anh vị giá: nữ tử chưa xuất giá.
Lời đồn đãi này có phần thiếu cơ sở, nhưng cố tình người dân Khương Quốc tin tưởng Vu thần không nghi ngờ, cho nên khi nạn nhân mới xuất hiện, dân chúng liền mãnh liệt yêu cầu Vu pháp thần ra mặt, tế ra Vu thần ngay tại chỗ, điều tra rõ ngọn ngành.
Khi biết được tin tức này, Thẩm Thầm đang cất bước bước vào sân viện có phần mục nát.
Trong viện giăng đầy mạng nhện, trong lúc đi lại dễ dàng vướng phải bụi bặm, không khí đặc quánh hơi thở thối mốc meo suy sụp.
“Vậy nên đại nhân, Vu pháp thần đã tới, ngài ấy… muốn gặp người chết.”
Lời của Cận Tử Phong, làm Thẩm Thầm nghiêm nhăn mày, không rõ tâm trạng của anh, chỉ trầm thấp phun ra một câu: “Vô tri!”
Cùng lúc nói chuyện với Cận Tử Phong, Thẩm Thầm cũng không quên chú ý tình hình người bên cạnh, thấy bước chân cậu không xong, anh nhanh tay lẹ mắt đỡ cánh tay cậu: “Cẩn thận.”
Người bên cạnh đã thay một thân nho sam nguyệt bạch sắc, không vấn tóc bằng quan, mà là dùng lụa bố màu đồng thắt chặt, thoạt nhìn tùy ý lại toát vẻ hào sảng.
Tô Sân vốn đã gầy đến chỉ còn nắm xương, thêm một thân vết thương của cậu, khi đi lại có hơi không vững, một thân quần áo trắng càng làm cậu thêm nhu nhược không xương.
Cậu muốn nói không cần lo lắng như vậy, nhưng đối diện cặp mắt đen trầm đầy quan tâm kia, Tô Sân rốt cuộc nói không nên lời cự tuyệt.
Viện mọi người tới nằm ở thành đông, là một nhà hoang hẻo lánh, nhìn có vẻ suy tàn, ít nhất cũng năm sáu năm không có người cư trú.
Làm Đề hình tư phó sử lĩnh ti sự, Cận Tử Phong năng lực xuất chúng, xử án tinh chuẩn, là cánh tay đắc lực của Thẩm Thầm.
Tuy nhiên lúc này tâm tư hắn hoàn toàn không để ý hoàn cảnh xung quanh, nghĩ đến người đang chờ bên ngoài, hắn không thể không căng da đầu nói: “Đại nhân, Đại tư tế tự mình lại đây, nếu ngài không ra đón, vậy… Sợ là không dễ giải thích với bệ hạ bên kia.”
Tô Sân nghe nói, không khỏi kinh ngạc: “Đại tư tế?”
Vốn còn có chút mờ mịt, nhưng lúc mấy chữ Đại tư tế rơi vào trong tai, liền không khỏi dẫn phát một chuỗi ký ức.
Vị trí dị thế bọn họ ở cùng thời không lịch sử mà bọn họ biết không tương đồng lắm, hẳn là một triều đại vô danh xuất hiện do những biến số tua nhỏ, triều đại thờ phung Vu thần, người có được Vu pháp thần gọi là Đại tư tế.
Đại tư tế hiện giờ danh gọi Vu Vân Khê, tư tế có thể tế ra Vu thần, cũng biết thiên mệnh, tính luân hồi, lực lượng cường đại, thần bí quỷ trắc. Là một phương có tồn tại dị năng và bí pháp, có vẻ như không chân thật.
Thẩm Thầm cũng đã nhớ lại, nhưng tính chuyên nghiệp làm anh không thể nhượng bộ: “Chờ người chúng ta xem xét hiện trường vụ án xong, lại để ngài ấy tiến vào.”
Đối với lời nói có phần khác thường của Thẩm Thầm, Cận Tử Phong không khỏi cảm thấy kỳ quá, nhưng cũng không hỏi nhiều, ý tứ đại khái vẫn có thể hiểu được: “Vâng, đại nhân.”
Hắn lập tức tìm nha dịch, bảo gã ra ngoài hồi bẩm Vân Vu Khê, tránh làm người cho rằng Đề hình tư bọn họ khinh mạn Đại tư tế.
Thẩm Thầm cất bước vào trong, hỏi: “Người chết ở đâu?”
Cận Tử Phong tiến lên, chỉ đường nhỏ bên phải: “Đại nhân, đi hướng bên kia. Trần Thư Ngọc đã tới, người đang nghiệm thi.”
Phía trước chính là sương phòng tòa phủ viện này, mà bên hông kéo dài thông đến tận chân tường, từ con đường nhỏ lát đá phủ đầy rêu phong đi qua, bại lộ trước mắt là một gian phòng của hạ nhân nhỏ hẹp.
Lúc này cửa phòng mở ra, ngoài cửa có một người đang ngồi xổm trên đất xem xét cái gì. Ánh mặt trời không vào được trong nhà, cho nên có hơi tối tăm, nhưng Trần Tư Ngọc thắp đèn, tiện cho y kiểm tra thi thể.
Trần Thư Ngọc là Đề hình tư ngỗ tác, còn người đang xem xét khắp nơi bên ngoài tên gọi Lộ Đông Nam, là Đề hình tư phán quan.
* Ngỗ tác: quan khám nghiệm tử thi.
Nghe thấy động tĩnh, Lộ Đông Nam dẫn đầu ghé mắt, thấy là Thẩm Thầm, lập tức đứng dậy, cung kính nói: “Đại nhân, ngài đến rồi.”
“Tình huống thế nào?” Tuy rằng anh không phải Đề hình tư thật sự, nhưng có thể tưởng tượng rằng các bước trong quá trình tra án hẳn là thông dụng cổ kim, Thẩm Thầm không hàm hồ nửa điểm, thích ứng cực tốt với thân phận mới.
Sắc mặt anh sâu nặng, khuôn mặt vốn mỏng lạnh càng hiện nghiêm khắc lạnh nhạt, khiến người ta không dám lỗ mãng.
“Bẩm đại nhân, người phát hiện nơi này là một đám ăn mày, bọn họ không sống ở đây, nơi họ ở cách đây vài ngày bị một trận mưa làm xói lở, mấy người nghe nói nơi này đã lâu không có người ở, chủ nhà không có, liền đánh chủ ý đến đây. Hôm qua một nhóm người chui lỗ chó sau chân từng vào trong, nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này.”
“Sáng sớm hôm nay, có tên ăn mày bị tiêu chảy, khi chạy lại sau phòng, mới nhìn thấy có người chết ở nơi này, một đám người vốn sợ đến mức muốn chạy, nhưng thấy y phục trên người người chết đều thập phần quý báu, sợ gây họa vào thân, một đám liền đi báo quan.”
“Trước mắt chưa rõ thân phận người chết, nhưng… Trên người mặc toàn vàng bạc, hẳn không phải giết người cướp của. Hung thủ rõ ràng là cố ý trói người ở đây, phương pháp giết người, cũng có phần tương tự vài vị tiểu thư bị hại trước đây, hẳn là…”
Lời còn lại, không cần phải nói, mọi người ai cũng đều hiểu.
Đúng lúc này, người đàn ông bên trong vẫn luôn ngồi xổm kiểm tra thi thể mở miệng, giọng nói thanh thuận, ngữ khí rất nhẹ: “Có thể chứng thực thân phận người chết, là cháu gái Hàng Tinh Văn của Hàng đại học sĩ.”
Trần Thư Ngọc vừa nói, bọn họ liền lập tức đi vào phòng nhỏ.
Trong tay y cầm khăn lụa, thuận tay đưa cho Thẩm Thầm.
Một góc khăn lụa được thêu chữ Hàng, nếu chỉ bằng điểm này, thực tế không thể đưa ra kết luận chính xác, nhưng trùng hợp là, chuyện cháu gái Hàng đại học sĩ mất tích, ba ngày trước đã loạn đến kinh thành ồn ào huyên náo.
Hiện giờ nữ tử bị hủy hơn phân nửa khuôn mặt này, hẳn chính là Hàng Tinh Văn.
Ánh mắt Thẩm Thầm thâm thúy, hỏi y: “Có phát hiện được gì trên thi thể không?”
Trần Thư Ngọc đứng dậy, nhìn về phía Thẩm Thầm: “Bẩm đại nhân, ngoại trừ tay chân người chết bị trói chặt, dung mạo bị hủy hoại, trên người không phát hiện ngoại thương rõ ràng nào khác. Nguyên nhân cái chết đích xác tương đồng với những vụ án trước, đều bị người thọc xuyên hạ thân, mất máu quá nhiều mà chết. Điều kỳ lại duy nhất chính là, nạn nhân trong mỗi vụ án đều bị phá hủy một bộ phận khác nhau.”
Vị thứ nhất Hứa tiểu thư bị thiêu hủy đôi tay.
Vị thứ hai Mộc tiểu thư bị thiêu hủy hai chân.
Vị thứ ba chính là Quý Chỉ Tịch, nàng là một ngoại lệ, thân thể không có một chút vết thương rõ ràng nào.
“Tên hung thủ này là biến thái đi! Thủ đoạn thật sự bẩn thỉu.” Cận Tử Phong phun một tiếng, thập phần khinh thường.
Hắn làm người sảng khoái, tinh thần trọng nghĩa bùng nổ, tuy ngày thường nhìn làm việc ổn trọng, còn có một mặt bốc đồng: “Chẳng qua loại phương thức giết người này rất kỳ quái, trực tiếp cắt cổ là được rồi, vì sao lại muốn thọc xuyên…”
Hắn chậc một tiếng, câu kế tiếp thật sự không nói nên lời.
Thẩm Thầm nhăn mày, biểu cảm ngưng trọng: “Hung thủ hẳn có mục đích khác.”
Tô Sân cũng chìm vào suy nghĩ, trong đầu hiện lên ý tưởng kỳ quái lại quỷ dị nào đó, nhưng thực mau bị cậu áp xuống.
Cậu cảm thấy mình thật sự váng đầu, có lẽ là quá đau, dẫn tới đầu cậu không linh động.
“Có lẽ…” Trần Thư Ngọc đưa ra ý tưởng, “Bọn họ cố ý làm như vậy, chính là vì mật sự nào đó không muốn người biết, hoặc lại là… Đơn thuần muốn máu của những nữ tử đó?”
Mỗi người đều chết do mất máu quá nhiều, trước khi chết, lấy chút máu cũng là vô cùng bình thường.
Tuy rằng y không nghĩ ra vì cái gì mà muốn máu, nhưng có rất nhiều chuyện trên thế gian này không thể giải thích rõ ràng, có lẽ là có một ít bí thuật mà họ không hiểu hoặc không biết không chừng.
Nghe Trần Thư Ngọc nói xong, con ngươi Tô Sân không khỏi hơi co lại.
Thế mà y và ý nghĩ của cậu không mưu mà hợp, quả thật là không thể tưởng tượng.
Nhưng đã có người nói ra, Tô Sân cũng không nhiều lời nữa.
“Đi tra trước! Lật trong ngoài nơi này một lần, không thể để lọt bất kỳ manh mối nào.” Thẩm Thầm nghĩ đến chuyện của Quý Chỉ Tịch, lại nói, “Thi thể Quý Chỉ Tịch ở đâu, ta đi xem.”
Thẩm Thầm gặp qua quá nhiều thi thể, sớm đã miễn dịch.
Nhưng còn Tô Sân, không biết là do thuốc hay là cơ thể cậu thật sự quá yếu, chưa được chốc lát liền có chút chịu không nổi, đi thẳng ra phòng nhỏ, đứng dưới tàng cây nôn khan.
Thẩm Thầm không nói hai lời đuổi kịp, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu: “Em sao rồi, nếu không anh bảo người đưa em về nghỉ ngơi trước đi!”
“Em không sao.” Tô Sân nắm lấy cổ tay áo anh, thần sắc nghiêm túc, “Anh không cần lo cho em, chỉ lo tra án là được.”
Ngay khi Cận Tử Phong muốn lên nhắc nhở Thẩm Thầm chớ quên còn Vân Vu Khê chờ ở ngoài, Tô Sân đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, “Thẩm Thầm, nhìn đó kìa.”