Mắt thấy Quý Lan Cẩn sắp sửa bùng nổ, Thẩm Thầm rốt cuộc không thể chứng kiến tiếp dáng vẻ hắn chịu khổ như vậy nữa, đi thẳng đến trước, một phen kéo hắn ra, chỉ hỏi nha dịch kia: “Người ở đâu?”
“Bẩm đại nhân, Cố thiếu gia đã được đưa trở về, hiện lúc này đang bị người chúng ta áp người tới nội đường…”
Lời vừa dứt, Thẩm Thẩm liền nghe được tiếng bước chân chỉnh tề.
Bởi vì Đề hình tư Thẩm Thầm luôn luôn một thân văn tài võ đức cử thế phi phàm, thêm thủ hạ trọng dụng bên người cũng đều bất phàm, văn thao võ lược không gì không giỏi, bởi vậy liền làm cho mọi người trong ti càng không dám chậm trễ, sợ một kẻ lười biếng liền bị so bì.
Vì vậy Thẩm Thầm liếc mắt nhìn qua, đầu tiên anh thấy là bốn nha dịch dáng người thẳng, bên hông đeo bội đao của nha dịch, đè nặng một nam tử gầy yếu tinh tế, thập phần văn khí, đi về hướng bọn họ.
Làn da nam tử rất trắng, trắng đến có chút mất huyết sắc.
Tuy rằng là tình cảnh chật vật, nhưng bộ dáng nam tử lại phá lệ kiêu căng, lưng ngay đến thẳng tắp, ngay cả ánh mắt cũng nhàn nhạt, như thể không đem bất cứ kẻ nào bất luận chuyện nào để vào mắt.
Mà y vừa nhấc mắt, ánh mắt vừa lúc đụng phải Tô Sân.
Tô Sân biết y, nhưng cũng không quen thuộc.
Chẳng qua quan hệ của Cố Thập Lan và Quý Lan Cẩn tạm được, hai người quen biết từ nhỏ, cùng nhau lớn lên.
Nhưng điều kỳ quái chính là, ánh mắt Cố Thập Lan khi nhìn cậu thập phần phức tạp, đáy mắt lộ ra một tầng cảm xúc cổ quái.
Một cái liếc mắt này, Tô Sân không để trong lòng.
Nhưng Thẩm Thầm xem đầy đủ, trong lòng vốn có chút nghi hoặc, lúc này càng thêm phức tạp.
May mắn thay, Cố Thập Lan rất mau liền thu hồi tầm mắt, chuyển hướng về phía Quý Lan Cẩn.
Hai mắt Quý Lan Cẩn đã sớm phun hỏa, cả người gần như bạo tẩu. Hắn thẳng tắp tiến về hướng Cố Thập Lan, như pháo trúc sắp tạc nứt, gò má đỏ bừng, ánh mắt hung hãn, lớn tiếng chất vấn: “Vì cái gì, Cố Thập Lan ngươi bị điên rồi phải không?”
Dứt lời, cũng không cho y cơ hội trả lời, giơ tay một quyền hung hăng đi qua, nện trên ngực Cố Thập Lan.
Cố Thập Lan lảo đảo, kêu lên một tiếng, nhổ ra một búng máu, rõ ràng càng thêm chật vật, nhưng bên môi y lại câu ra một mạt cười, nói với Quý Lan Cẩn bằng ngữ điệu khàn khàn gần như không ra tiếng: “Nàng đã chết, ngươi cũng chỉ thuộc về một mình ta.”
“Ồ, không!” Y dừng một chút, độ cung bên môi câu lên càng đậm, đáy mắt tán ý cười, có chút điên cuồng, có chút tùy ý, y đột nhiên quay đầu, lần thứ hai nhìn Tô Sân, cánh môi nhiễm máu hiện ra hương vị yêu dã, làm người nhìn thấy đều sởn tóc gáy, “Không đúng, không đúng. Ta suýt nữa thì quên, ở đây… Còn có một cái mà!”
Quý Lan Cẩn đột nhiên ngẩn ra, mang theo chút ý chột dạ mắng rống: “Cố Thập Lan, ngươi thật sự điên rồi, ở chỗ này nói hưu nói vượn cái gì?”
Cố Thập Lan chỉ cười, không tiếng động nhìn hắn.
Biểu cảm của y uể oải, ánh mắt am hiểu sâu, khiến người không nhìn thấu nội tâm hắn. Nhưng nụ cười kia lại thập phần mỏng lạnh, lạnh đến Quý Lan Cẩn hoảng hốt.
Những lời này, không chỉ nhấc lên gợn sóng trong lòng Quý Lan Cẩn, mà còn hạ một tiếng sấm trong lòng những người khác, đặc biệt là Thẩm Thầm, mắt anh sáng như đuốc, gắt gao ngưng trên người Quý Lan Cẩn.
Chỉ có Tô Sân vô tội nhất, mắt thấy Thẩm Thầm sắp sửa bạo tẩu, còn thuận thế nhắc nhở một tiếng: “Thẩm đại nhân, thẩm ở chỗ này luôn sao?”
Nơi này, rất không thích hợp, vừa không là công đường, cũng không phải lao ngục, lực uy hiếp không đủ.
Ngụ ý của Tô Sân thực rõ ràng, Thẩm Thầm lúc này tuy muốn đánh người, nhưng ngặt không phải thời cơ tốt nhất, cho nên ánh mắt có phần ai oán nhìn Tô Sân.
Tô Sân chỉ đành phải đưa ánh mắt trấn an, Thẩm Thầm bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời áp xuống lửa giận trong lòng, nói với mọi người: “Đem người đến tiền đường.”
Ý tứ chính là, muốn quang minh chính đại khai đường thẩm vấn.
Sắc mặt anh đột nhiên áp xuống, có vẻ uy nghiêm lại khí phách.
Nha dịch liền lãnh Cố Thập Lan đi đến tiền đường, Quý Lan Cẩn lại hô to: “Không được.”
Hắn bước nhanh lên, căm tức nhìn Thẩm Thầm: “Thẩm Thầm, không được khai đường, tư thẩm.”
Thẩm Thầm biết hắn đang kiêng kỵ sợ hãi cái gì, nhưng càng là như vậy, Thẩm Thầm càng sẽ không để hắn được như nguyện.
Đặc biệt chuyện này hiện giờ đã loạn lớn đến vậy, cũng không phải một câu không được của Quý Lan Cẩn là có thể che giấu đi, ngay cả khi anh không thẩm, cũng sẽ có người đứng ra nhúng tay xử án.
Án kiện có liên quan sâu đến Tô Sân, Thẩm Thầm sẽ không cho loại tình huống này xảy ra.
Anh sẽ tự tay nắm giữ hết thảy nhân tố bất khả khống, tuyệt đối sẽ không để Tô Sân chịu thương dù là nhỏ nhất.
“Quý thiếu gia, nơi này là Đề hình tư, bản quan làm việc thế nào còn không đến lượt ngươi tới dạy. Nếu ngươi lại quấy nhiễu bản quan phá án, bản quan chỉ đành cho người mời ngươi ra ngoài.”
Quý Lan Cẩn còn muốn nói cái gì, nhưng thời khắc này sắc mặt Thẩm Thầm đã đen như đáy nồi, nếu hắn còn nhiều lời một câu, nhất định sẽ bị đuổi cổ ra ngoài.
Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không để Thẩm Thầm quanh minh chính đại thẩm cọc án tử này, thẩm vấn Cố Thập Lan, đến lúc đó rất nhiều chuyện liền không giấu được, cho nên hắn tiến lên, còn muốn nói cái gì với Thẩm Thầm. Mặt khác, Thẩm Thầm sớm đã nghẹn một bụng hỏa, hỏa này còn còn nhắm về hướng Quý Lan Cẩn, thấy hắn còn dám động, Thẩm Thầm trực tiếp đẩy người ra, hung tợn phân phó: “Lập tức thăng đường!”
“Cận Tử Phong, mời Quý thiếu gia ra khỏi Đề hình tư.”
Những người khác chuẩn bị ở tiền đường, Thẩm Thầm cũng phải đi thay quan phục, trước khi đi, anh nhàn nhạt nhìn Tô Sân một cái, Tô Sân bất đắc dĩ kéo khóe môi, bước nhanh đi theo.
Phía sau Quý Lan Cẩn còn đang giãy giụa, nhưng bị Cận Tử Phong cưỡng chế mang đi.
Nơi này chính là Đề hình tư, đích xác không phải nơi Quý Lan Cẩn có thể tùy ý giương oai.
Nghe tiếng kêu la của Quý Lan Cẩn đằng sau, không biết vì cái gì, Tô Sân ẩn ẩn cảm thấy bất an. Nhưng lập tức, cậu đã không rảnh lo nhiều như vậy, nhìn lửa giận trên người người nào đó càng lúc càng mạnh, Tô Sân cảm thấy dập lửa trước quan trọng hơn.
Cậu theo người nào đó vào trong phòng, mới vừa vào cửa, bóng dáng cao lớn của người nào đó nhanh chóng xoay người, đồng thời đóng cửa phòng, trực tiếp ấn cậu phía sau cửa.
“Làm gì?”
Tô Sân ra vẻ vô tội, khó hiểu hỏi anh.
Khoảng cách giữa hai người có chút gần, Tô Sân cảm thấy tốc độ tim đập càng thêm kịch liệt.
Thẩm Thầm rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt gần như hóa thành thực chất.
Anh muốn mở miệng, Tô Sân làm như khô miệng, đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm môi dưới.
Chỉ liếc mắt một cái, lời trong cổ họng Thẩm Thầm chớp mắt nghẹn lại, ngay cả hô hấp cũng dồn dập vài phần.
Anh cảm thấy Tô Sân cố ý.
Anh khàn giọng, thấp thấp ra tiếng: “Giúp anh thay quan phục.”
“?!”
Tô Sân bật cười, vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt hết sức sạch sẽ thuần túy nhìn anh hỏi: “Thẩm đại nhân, anh hy sinh có hơi lớn nha!”
Thế mà nghĩ ra cái chiêu sắc dụ này, nhưng cậu căn bản không có nửa điểm sức chống cự với anh!
Quá giảo hoạt, Thẩm đại nhân đã trở nên giảo hoạt.
“Mau!”
Thấy cậu bất động, Thẩm Thầm lại tiến gần đến phía trước một phân.
Nhất thời, khoảng cách giữa hai người gần đến độ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, đặc biệt là chiều cao của Tô Sân lùn một chút, toàn bộ nhiệt khí quanh hơi thở đều phả vào cổ Thẩm Thầm.
Độ ấm kia rõ ràng là ôn nhuận, ẩm ướt, không có bất luận cảm giác xâm lược nào. Nhưng chính một hô một hấp mềm mại như vậy, câu cả người Thẩm Thầm như muốn bốc cháy, màu đỏ bắt đầu trồi lên từ chỗ cổ, một đường lan đến tận tai sau.
Hầu kết anh không ngừng lăn lộn trên dưới, cuối cùng, đến đôi mắt cũng đỏ hoe.
Anh mím môi, đôi mắt rũ càng thấp, không hề chớp mắt nhìn Tô Sân, ánh mắt kia… Mang theo dục vọng chiếm hữu nồng hậu.
Tô Sân xem thấy rõ, đầu óc bỗng nhiên nóng lên, đối diện hầu kết của Thẩm Thầm, không hề do dự mà trực tiếp hôn lên.
Cậu biết người nào đó ghen, tâm nhãn của người nào đó… Thật là càng ngày càng nhỏ!
Thôi, cho anh chút ngon ngọt là được.
Chẳng qua Tô Sân trước nay chỉ có tà tâm không có gan tặc, cũng chỉ hôn như vậy một lát, liền lập tức thối lui, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh đang giận sao?”
“Em nói xem?” Thẩm Thầm hung tợn nghiến răng.
Đáy lòng vốn đã có lửa, hiện giờ bị Tô Sân thêm một nắm củi, lửa liền cháy càng vượng.
Thẩm Thầm lại rảo bước tiến lên một bước, chặn Tô Sân không có nửa đường lui.
Rồi sau đó anh bắt lấy bàn tay không thành thật của Tô Sân, giơ lên cao qua đỉnh đầu, với tư thế này, cúi người hôn lên môi cậu.
Cái hôn của anh rõ ràng hung hãn cường thế lại bá đạo, giữa môi răng dây dưa không lưu lại nửa điểm dừng, khiến người không cách thở dốc, chỉ có thể cho anh cường ngạnh cắn nuốt, tiêu vong, cho đến hủy diệt!
“Ưm…”
Tô Sân nức nở một tiếng, ánh mắt thất thần, chân trực tiếp mềm.
Hoàn toàn khác với nụ hôn vui đùa kia của cậu, hôn của Thẩm đại nhân chính là thật đánh thật, một chút cũng không giả dối.
Nhưng thời gian không đủ, cho nên Thẩm Thầm hoàn toàn không cảm thấy thỏa mãn, lại cũng chỉ có thể buông Tô Sân ra.
Thẩm Thầm tay mắt lanh lẹ, một tay kéo cậu lên: “Này liền không được?”
Mang theo hương vị chế giễu, làm người xấu hổ buồn bực.
Tô Sân giơ tay che mặt, lẩm bẩm: “Anh đừng nói.”
Quá mất mặt, thật sự là quá mất mặt, cậu thế mà bị hôn đến chân mềm, cậu…
Không phải cậu không được, là cơ thể hiện tại của cậu quá yếu, không sai, chính là như vậy.
Trên đó đều là hành vi của Tô Sân, xin đừng đẩy lên đầu Thời Dã.
Tô Sân nhanh chóng đẩy anh ra, tránh sang một bên, cũng không thèm nhìn tới anh.
Thẩm Thầm sợ chọc người nổi giận, cũng không còn trêu cậu nữa, chuyển ra sau bình phong thay quan phục.
Khi ra tới, trên mặt đã nhất phái lãnh túc.
“Đợi lát nữa lên công đường, để xem Cố Thập Lan kia muốn nói cái gì, nếu có bất lợi với em, anh sẽ tận lực giúp em.
Lời của Cố Thập Lan, thực tế đã nói đủ rõ, chỉ là…
Thẩm Thầm không muốn nghĩ tới, mà Tô Sân căn bản không tin.
“Thật ra em cảm thấy Cố Thập Lan cố tình làm vậy.”
Hô hấp của Tô Sân bình phục, đáy mắt một mảnh trong veo, cả người trông thanh dật tự phụ, khiến người không dám dễ dàng nhìn thẳng.
Một Tô Sân giống như thiên nhân chi tư, không có gì lạ khi Quý Lan Cẩn có tâm tư khác với hắn.
* Thiên nhân chi tư: phong độ tư thái như người trời.
Nhưng…
Liên quan đến việc này không phải Tô Sân, mà là Quý Chỉ Tịch.
Đây mới là chỗ khiến người đau đầu.
“Hắn đang cố ý dẫn chúng ta đi sai hướng.”
Tô Sân bình tĩnh phân tích: “Trước đây em tận mắt chứng kiến Quý Lan Cẩn coi trọng và để ý Quý Chỉ Tịch bao nhiêu, còn Cố Thập Lan… Hẳn là ghen ghét Quý Chỉ Tịch.”
“Nhưng em không cảm thấy Cố Thập Lan sẽ ngu đến nỗi tự mình động thủ giết người.”
Tô Sân ngước mắt, giao điệp với tầm mắt anh: “Hơn nữa… Đây là một vụ án giết người liên hoàn, cho dù Cố Thập Lan có lý do giết hại Quý Chỉ Tịch, nhưng hắn không có bất luận lý do gì để giết những người khác, cho nên…”
Việc này không thích hợp, vả lại cổ quái lộ ra khắp nơi.
Điểm này Thẩm Thầm tán thành: “Trước thẩm Cố Thập Lan rồi lại nói, việc hắn đem xác chết Quý Chỉ Tịch đi mới là kỳ quái nhất.”
Đây cũng là chuyện Tô Sân nghĩ không ra, hết thảy đều phải coi Cố Thập Lan nói thế nào.
Hai người không chậm trễ, đi về hướng tiền sảnh.
Mà trước đó, Trần Thư Ngọc đã tiến hành kiểm tra lại xác chết của Quý Chỉ Tịch.
Ngay cùng một lúc, ba người bọn họ chân trước chân sau vào công đường.
Sắc mặt Trần Thư Ngọc khó coi đến cực điểm, trong tay cầm công văn nghiệm thi, cúi người cúi đầu đến: “Đại nhân, ti chức có chuyện quan trọng bẩm báo.”