Thẩm Thầm tự hỏi, mặc kệ là làm Diêm Thập Nhị hay là Thẩm Thầm hiện tại, xưa nay anh làm việc luôn nhất phái nghiêm cẩn, tính cách lãnh đạm. Nhưng nguyên nhân cũng chính vì đủ nghiêm túc kiên định, khi làm việc còn xem như có chút kiên nhẫn, cho dù thỉnh thỉnh tính tình lạnh chút, nhưng ít ra cũng còn coi như ở chung được.
Đặc biệt trong việc phá án, năng lực của anh trước nay đều làm người tin phục và coi trọng.
Nhưng trước mắt, anh lại cảm thấy đau đầu vô cùng.
“Nhặt từ đâu về? Làm sao mà người nào cũng dám mang trở về?” Thẩm Thầm mặt mày lạnh lùng, liếc Cận Tử Phong.
Cận Tử Phong không khỏi rùng mình một cái, ấp úng nói: “Đại nhân, thuộc hạ…”
Thẩm Thầm lại không hề xem hắn, mắt sáng như đuốc trở lại trên móng vuốt không an phận của người nào đó.
Khương Tinh La đang lay ống tay áo của Tô Sân, kéo cậu đến bên bàn bát tiên.
Ngọn đèn dầu trong phòng mờ nhạt, lại không giống được ánh mắt sùng bái của Khương Tinh La.
“Tô tiên sinh, ta muốn nghe ngài đàn khúc Quảng Hàn lợi hại nhất của ngài kia, ngài mau đàn cho ta nghe…”
Giọng nói nàng nũng nịu, bộ dạng hoàn toàn chính là bị chiều hư.
Nhưng đồng thời, cũng vì nguyên nhân nàng thập phần thẳng thắn, tạo cho người ta cảm quan thuần túy không ra vẻ.
Ít nhất Tô Sân không chán ghét tiểu cô nương trước mắt, dù sao tuổi còn nhỏ, thật ra nhìn lại giống Đường Kiến Lộc khi còn nhỏ, đặc biệt thích làm nũng.
“Tiểu thư, đêm đã khuya, nếu ngài muốn nghe khúc, ngày mai được không?”
Tô Sân tính tình nhẫn nại thương lượng với nàng, lại thấy Thẩm Thầm không nói không rằng xách cổ áo Khương Tinh La, thuận tay nhét nàng lại về bên cạnh Cận Tử Phong.
“Đừng náo loạn.”
Kiên nhẫn của Thẩm Thầm sắp khô kiệt, con nhóc này từ khi được Cận Tử Phong mang về, đến bây giờ bất quá nửa canh giờ ngắn ngủn, cả người chỉ kém dán trên người Tô Sân.
Cũng lợi hại ghê, anh còn chưa bao giờ sai sử Tô Sân làm việc, người khác dựa vào cái gì?
Lúc này đây Thẩm đại nhân, tâm ghen ghét bạo phát, không muốn cho ai mặt mũi.
Khương Tinh La bị anh gào cho có chút ủy khuất, nhưng cũng biết bản thân muốn nghe nhạc canh giờ này thật sự không thích hợp, liền chỉ có thể gật gật đầu: “Vậy đi, ngày mai thì ngày mai…”
“Ngày mai cũng không được, nếu ngươi trước sau không nói ngươi thuộc nhà ai, ngày mai ta liền đem người đến công đường, để toàn bá tánh Phong Thành tới nhận người…”
“Đừng… Đừng mà.” Khương Tinh La trề môi, “Ta nói là được chứ gì.”
Nàng rũ mắt, còn có chút không vui: “Khương Tinh La.”
Tên này vừa ra khỏi miệng, Cận Tử Phong là người đầu tiên kinh ngạc.
Ở Khương Quốc, chỉ có người hoàng thất mới họ Khương.
Mà cái tên Khương Tinh La này, toàn Phong Thành có thể nói không ai không biết.
Kia chính là nghĩa nữ của thân đệ của đương kim Thánh Thượng, vị vương gia duy nhất của Khương Quốc, Khương Vô Ẩn, cũng chính là quận chúa Khương Quốc.
“Lập tức đi báo với vương gia.”
Thẩm Thầm lập tức phân phó Cận Tử Phong, dẫu sao quận chúa suýt nữa đã bị kẻ xấu hãm hại, hiện giờ người lại ở Đề hình tư, đương nhiên biết được người nhà phải báo lãnh người về mới đúng.
Người vương phủ lúc này đang tìm kiếm tiểu quận chúa bọn họ khắp thành, Cận Tử Phong đuổi tới đầu tiên báo cho vương gia, cũng cùng ngài hồi Đề hình tư.
Và vì cái tên Khương Tinh La, Thẩm Thầm và Tô Sân cùng nghĩ tới vị vương gia ở Phong Thành kia.
Hai người đồng thời nhìn đối phương, ánh mắt giao nhau một khắc liền lập tức hiểu ý trong đó.
Không quá thời gian một chung trà, Cận Tử Phong đã trở lại, nam tử đi theo phía sau mặc một thân cẩm y, dáng người đĩnh bạt, bước nhanh đi tới.
Khoảnh khắc thấy rõ người tới, con ngươi Tô Sân lập tức co chặt, đáy mắt là vẻ kinh ngạc không sao giấu được.
“Thẩm đại nhân.” Khương Vô Ẩn đi đến trước mặt Thẩm Thầm, chắp tay, “Tiểu nữ ham chơi, gây phiền toái cho Thẩm đại nhân.”
Thẩm Thầm che giấu cảm xúc rất tốt, nói: “Vương gia nói quá, là thuộc hạ của ta vô tình cứu quận chúa, đêm nay quận chúa gặp phải kẻ xấu, hơn nữa lời của đối phương thập phần bất kính, tựa hồ còn có ý định hành hung, còn hy vọng ngày sau vương gia chú ý an nguy của quận chúa, gần đây ít để quận chúa ra ngoài ban đêm.”
“Thẩm đại nhân yên tâm, tối nay thật đúng là ngoài ý muốn, mẫu hậu nhớ A La, muốn giữ nàng tá túc trong cung, ai ngờ nàng làm ầm muốn về. Là bổn vương sơ sót, ngày sau chắc chắn cẩn thận vạn phần.”
“Vậy là được rồi.”
“Đêm đã khuya, bổn vương không tiện quấy rầy, hẹn ngày khác tới cửa nói lời cảm tạ.”
Dứt lời, hắn không dừng lại trực tiếp mang Khương Tinh La rời đi.
Vương gia lễ nghĩa chu toàn, làm như thật sự bị chuyện của Khương Tinh La dọa sợ, liền đi răn dạy vài câu, nhưng cuối cùng vẫn dắt lấy tay nàng, mang theo nàng đi.
Đám người rời đi, Thẩm Thầm bảo Cận Tử Phong cũng về nhà nghỉ sớm, trong viện không còn ai khác.
“Thẩm Thầm, em không nhìn lầm đi…”
Tô Sân nhìn về phía đại môn, ánh mắt đăm đăm, đôi tay gắt gao siết chặt, đáy lòng tràn đầy không tin được.
Hơn nữa nếu ký ức của Tô Sân không lầm lỗi, vương gia của Khương Quốc đúng là tên Khương Vô Ẩn, đến tên cũng giống với chú Khương.
Thẩm Thầm tuy chỉ gặp qua Khương Vô Ẩn một lần, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Chỉ là…
“Anh ta không phải chú Khương mà em biết, tuổi không khớp.”
Khương Vô Ẩn của tổ chức L, thoạt nhìn ít nhất cũng bốn mươi tuổi, mà bọn Thời Dã và Đường Kiến Lộc đều lớn lên bên cạnh Khương Vô Ẩn, Thời Dã đều đã ngoài hai mươi, tuổi tác Khương Vô Ẩn tuyệt đối không dưới bốn mươi.
Nhưng vị vương gia này, năm nay hình như cũng mới hai tám hai chín tuổi, cố tình trừ tuổi ra, tất cả mặt khác đều giống, bất kể là tên, hay là diện mạo, không chỗ nào không chứng minh, vị vương gia này chính là chú Khương đã nhận nuôi Thời Dã và cả nuôi lớn cậu.
“Không, là chú ấy.”
Giọng điệu Tô Sân kiên định, cậu đi theo bên cạnh Khương Vô Ẩn mười mấy năm, sao có thể nhận sai ông.
Nhưng…
Chuyện này hiển nhiên sai quá sai, rất mơ hồ.
“Vậy… Chú Khương là người Khương Quốc, thế chú ấy…” Vì sao lại ở hiện thế, còn bọn họ lại vì sao bị đưa đến cái nơi này một cách mơ hồ?
Tất tần tật, đều như bị sương mù bao phủ, nhìn không thấy một chút chân tướng.
Tô Sân càng nghĩ đầu càng đau, có rất nhiều ý niệm cổ quái quấn quanh cậu, khiến cậu không cách nào tự hỏi chính xác.
“Thẩm Thầm, anh nói có thể là chú ấy…”
Hiện tại Tô Sân hoài nghi, là Khương Vô Ẩn đưa họ tới nơi này.
Thẩm Thầm tự hỏi một chốc, phủ nhận nói: “Không, thoạt nhìn không giống, nếu thật là ông ấy, hẳn ông ấy phải biết chúng ta mới đúng.”
“Chỉ hy vọng là thế!” Trong lòng Tô Sân hy vọng hết thảy đều không có quan hệ gì với Khương Vô Ẩn, nhưng từ sau khi nhìn thấy Khương Vô Ẩn, đáy lòng Tô Sân liền lờ mờ cảm thấy bất an.
Và phần cảm giác bất an này hoàn toàn bùng nổ vào sáng sớm hôm sau, Tô Sân bị ác mộng đánh thức, cả người đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, vừa lúc nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức khoác áo ngoài đi qua mở cửa.
Đêm qua đổ mưa, trong viện nổi gió mạnh, thổi bay lá cây bốn phía, sàn sạt rung động.
Hôm nay có chút lạnh, nhưng Lộ Đông Nam lại đầy mồ hôi, đang chắp tay bẩm báo với Thẩm Thầm.
“Đại nhân, Cố Thập Lan vượt ngục.”
Thẩm Thầm còn chưa mở miệng, Cận Tử Phong cũng vội vàng chạy vào.
“Đại nhân, không xong, quận chúa mất tích.”
Thẩm Thầm nhăn chặt mày, hỏi: “Không phải đêm qua mới vừa tiếp trở về sao, sao lại mất tích?”
Hơn nữa thủ vệ vương phủ rất nhạy bén, người bình thường không dám tùy ý xông loạn, ai lớn mật đến vậy, cũng dám cướp người trong vương phủ?
“Thuộc hạ không biết, nhưng vương gia đã rất giận dữ, đang phái người đi khắp thành tìm người! Quản gia vương phủ đến báo án, nguyên nhân cụ thể còn chưa rõ ràng.”
Thẩm Thầm giơ tay xoa nhẹ huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Cố Thập Lan mới vừa vượt ngục, Khương Tinh La liền mất tích, kết hợp với chuyện xảy ra trước đó, Thẩm Thầm luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, cũng cảm thấy trùng hợp này không khỏi quá nhiều.
“Được, ta đã biết, ngươi cử người qua dò hỏi rõ ràng lại đến hồi bẩm.”
“Vâng.”
Thẩm Thầm nhìn về phía Lộ Đông Nam: “Người trốn đi khi nào, nha dịch thủ lao ở đâu?”
Lộ Đông Nam: “Bẩm đại nhân, người hẳn trốn đi từ đêm qua, sáng sớm thủ vệ nha dịch đi kiểm tra mới phát hiện, nha dịch thất trách, thuộc hạ đã để gã đi lãnh phạt.”
“Mời Quý Lan Cẩn đến Đề hình tư, giám sát nghiêm ngặt, ai cũng không được thấy.”
“Rõ, thuộc hạ liền đi làm.”
Đợi người đi hết rồi, Tô Sân mới đi ra.
“Cho.”
Cậu đưa ra một phong thơ, phong thơ được gấp tùy ý, vẫn chưa xi.
Thẩm Thầm không nghĩ nhiều, nhận lấy: “Đây là gì?”
“Em tìm thấy trong phòng, em đoán… Là Cố Thập Lan để lại.”
Mới vừa rồi cậu sốt ruột chạy ra, tuy rằng đảo mắt thấy, nhưng không lưu ý.
Vừa rồi về phòng xem, phát hiện là một phong thơ.
Tuy rằng trên thư không có bất cứ lạc khoản nào, nhưng trực giác cậu nói là Cố Thập Lan.
—— Ba ngày sau, phố Thập Lí ngoài thành.
* 鋪 (phô, phố): có nghĩa danh mình tìm được là cửa hàng buôn bán và nhà trạm.
“Nhìn có vẻ như là Cố Thập Lan, hơn nữa hắn hẳn cũng bắt cóc quận chúa đi.”
Nhưng tại sao?
Bí pháp đến tột cùng là cái gì, lại có hiệu dụng gì?
Máu nữ tử…
Nhưng hiện tại Cố Thập Lan đã bại lộ, sẽ không có gì tốt nếu y làm như vậy, nếu y không điên thì chính là bị người khống chế.
“Hắn sẽ giết quận chúa sao?”
Tô Sân có chút lo lắng.
“Mấy ngày này chúng tra điều tra rõ chuyện bí pháp và máu nữ tử trước.” Thẩm Thầm thập phần bình tĩnh, “Chờ ba ngày sau gặp Cố Thập Lan, câu đố nên được giải cũng có thể giải rồi.”
“Khương Tinh La hẳn là mục tiêu cuối cùng của chúng, cho nên hắn mới không sợ bại lộ, hắn thậm chí muốn tiến hành dưới sự chứng kiến của chúng ta.”
Càng nghĩ, Thẩm Thầm càng cảm thấy Cố Thập Lan tâm lý biến thái.
Bề ngoài y biểu hiện càng văn nhã đạm nhiên bao nhiêu, thì càng hiển hiện nội tâm y thô bạo tàn khốc bấy nhiêu.
Thẩm Thầm cảm thấy, ba ngày sau nhất định là một trận đánh ác liệt.
Khối xương cứng Cố Thập Lan này, không dễ gặm!
* Khối xương cứng: người kiên cường bất khuất hoặc nhiệm vụ gian khổ.
Bên này bọn họ đang tự hỏi phương hướng điều tra kế tiếp, bên kia Khương Vô Ẩn đã đi vào Vu Thần Điện tìm thấy Vân Vu Khê.
Vu Thần Điện tọa lạc tại vị trí trung tâm nhất nội thành, diện tích rất lớn, trung ương viện đặt một đài cầu phúc rất lớn, khi Khương Vô Ẩn đến, Vân Vu Khê đang ngồi xếp bằng trên đài, chờ Khương Vô Ẩn đến phụ cận, nàng chậm rãi mở mắt.
“Vu Khê, A La bị người bắt cóc, ngươi mau giúp ta tìm nàng, xem nàng có an toàn không…”
Đôi mắt Khương Vô Ẩn đỏ bừng, rõ ràng đang tự trách.
Vân Vu Khê chưa động, chỉ đạm nhạt hỏi hắn: “Nếu lần này A La gặp phải tử kiếp, ngươi định làm gì?”
“Không thể, tuyệt đối không thể.” Khương Vô Ẩn tức giận quát khẽ, “Vu Khê, ngươi đừng nói bậy.”
“Vương gia, ngài biết Vu Thần không thể nói dối.”
Khuôn mặt nàng bình tĩnh, càng khiến cảm xúc của Khương Vô Ẩn thêm hỗn loạn: “Ngươi… Rốt cuộc có ý gì?”
“Ngươi bằng lòng cứu nàng không? Vương gia, chỉ có ngươi mới có thể cứu nàng.”
Khương Vô Ẩn vội gật đầu ngay lập tức: “Ta nguyện ý, muốn ta làm gì, ngươi nói cho ta. Vu Khê, dù cho muốn mạng ta cũng có thể.”
Khuôn mặt giấu dưới vành mũ càng thêm xanh trắng, lộ ra sắc màu hoàn toàn khác hẳn với người thường.
“Muốn cứu A La, hãy mang máu của Thẩm Thầm và Tô Sân tới. Vương gia, ngươi chỉ có thời gian một ngày, qua hôm nay, A La chỉ có một con đường chết.”