Bóng tối bao trùm màn đêm, một đêm này hiển nhiên phá lệ dài lâu.
Đại đường khách điếm vốn dĩ lạnh lẽo thấu tâm, thời khắc này lại cực nóng như vào hè oi bức, xoay nhân tâm rối loạn cả lên.
Thấy rõ câu kia của Thẩm Thầm, trái tim Tô Sân đột nhiên lạnh hoàn toàn, chung quy là bỏ xuống không được.
Cậu trơ mắt nhìn, đôi mắt đỏ bừng, trong mắt dường như hàm chứa lệ, liều mạng lắc đầu với anh, muốn ngăn cản hành động của anh.
Nhưng Thẩm Thầm đã cụp mắt xuống, không hề nhìn cậu.
Tô Sân chỉ phải hô to: “Thẩm Thầm, ngươi đừng tới đây, ta không cần ngươi cứu.”
Thấy anh không dao động, Tô Sân rốt cuộc bất chấp mọi thứ: “Nếu ngươi dám lại đây, ta liền lập tức chết trước mặt ngươi.”
Dù sao cậu đã trúng độc, cũng không sống được bao nhiêu ngày. Tuy rằng cậu không muốn chết, nhưng cũng không sợ chết, nếu thế nào cũng phải đưa ra một cái lựa chọn, vậy cậu chọn cái chết để kết thúc tất cả.
Cậu không muốn nhìn thấy Thẩm Thầm làm đến nông nỗi này vì cậu.
Anh nên kiêu ngạo, ngẩng đầu đi nhanh về phía trước, nên không sợ gì cả, chính nghĩa dũng cảm.
Thẩm Thầm đột nhiên ngẩng đầu, cắn răng nói: “Ta không cho phép.”
“Ta không chết, ngươi cũng không thể chết.”
Đồng thời khi giọng nói lạc, anh đã bước một chân ra ngoài, trực tiếp tiếp đáp lên ngọn lửa.
Chỉ trong một cái chớp mắt, giày của anh đã bị thiêu hoàn toàn.
“ĐỪNG!”
Tô Sân gào rống, hận không thể lao ra lồng sắt.
Trái tim như bị người bóp nát, đau đến cậu gần như không thể hô hấp.
Thẩm Thầm kiên định bất di, dường như không cảm giác, từng bước một bước về hướng cậu mà không chút do dự.
Mỗi một bước đi đều như đạp lên trái tim Tô Sân, đau đến mức cậu suýt muốn chết đi.
Còn Thẩm Thầm, cũng đau nghiến răng.
Cảm giác bỏng rát xâm nhập toàn thân, anh không dám dừng, càng không thể dừng.
Anh chỉ muốn nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Sân, cứu cậu ra.
Tô Sân gắt gao cắn răng, cổ họng nghẹn ngào nói: “Đừng đi nữa, Thẩm Thầm, ngươi đừng qua đây nữa.”
“Thẩm Thầm, ngươi lại tiến thêm một bước, ta liền đâm đầu đi chết.”
Cậu gào thét, âm giọng đã khàn đến gần như nghe không ra.
Nước mắt, đầm đìa mặt, Tô Sân rốt cuộc không khống chế được cảm xúc của mình.
Cậu nói được thì làm được, người đã đi đến góc xa nhất của lồng sắt, liền phải xông về phía trước.
Lồng sắt làm bằng thiết, nếu cậu đột nhiên tiến lên, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Cậu đang đánh cược, đánh cược tâm Khương Vô Ẩn.
Cũng đánh cược, có thể dùng mạng cậu đổi lấy Thẩm Thầm.
“Muốn chết phải không?”
Khương Vô Ẩn cười lạnh, trong tay đột nhiên nhiều thêm một cây cung, hướng về phía Thẩm Thầm, a một tiếng cười nhạo: “Vậy bây giờ ta liền giết hắn.”
Hắn giương cung cài tên, lạnh băng vô tình.
Cổ họng Tô Sân cứng lại, một câu cũng không nói nên lời.
Trong mắt bị oán hận tràn lan nhuộm lấy, dán chặt trên người Khương Vô Ẩn.
Người này không phải Khương Vô Ẩn mà cậu biết, người đàn ông che chở cậu lớn lên nên là đôn hậu ôn nhuận, tuyệt không giống như hôm nay, lãnh khốc tàn bạo, không phân xanh đỏ đen trắng.
“Không!”
Tô Sân lắc đầu không ngừng, hận bản thân vô lực thay đổi tất thảy chuyện này.
Thẩm Thầm nhìn cậu, trong mắt chất chứa ý cười nhạt, thấp giọng nói: “Đừng khóc.”
“Ta không sao!”
Anh đi từng bước kiên định, nhưng vết bỏng rát dưới chân cũng càng thêm rõ ràng, càng ngày càng nhiều.
Phần da thịt nứt bung ra kia, bị lửa làm bỏng rát, quay cuồng, trông thảm không nỡ nhìn.
Nhưng vẻ mặt anh không đổi chút nào, như thể không cảm giác được.
Nhưng đau đớn kia rõ ràng đã truyền vào tim phổi, mỗi một bước đi qua đều phải dựa vào nghị lực cường đại chống đỡ.
Anh không muốn để Tô Sân khổ sở, nên chịu đựng, nhịn đến hàm răng cắn chặt, gân xanh nổi lên.
Mà thâm tâm Tô Sân hoàn toàn rối tung, cậu không muốn ngồi yên chờ chết, không ngừng di chuyển trong lồng, ý đồ tìm được lối ra.
Thấy bộ dạng gấp rút của cậu, Khương Vô Ẩn cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Nếu bọn họ có thể dụng chút tâm vào việc của A La, A La cũng không phải chết, hết thảy điều này sẽ không xảy ra.
Cho nên…
Nếu bọn họ không muốn dụng tâm cho việc của A La, vậy bồi A La cùng xuống địa ngục đi!
Khương Vô Ân cau mày, khóe miệng khẽ giật.
Khuôn mặt hắn có vẻ lãnh khốc lại dữ tợn, nỗ lực duy trì sự bình thản ngoài mặt như thế nào cũng không làm được.
Cuối cùng, hắn từ bỏ ngụy trang, lộ ra mặt tàn khốc nhất.
“Nếu các ngươi cảm tình thâm hậu như vậy, vậy bổn vương liền cho các ngươi một cơ hội.”
Hắn tàn khốc, đưa ra lựa chọn: “Hai người, chỉ có một có thể sống, các ngươi tự mình chọn, ai chết ai sống?”
Thẩm Thầm đi một bước cuối cùng, trực tiếp sải bước lên bậc thang, đi đến bên cạnh lồng sắt.
Nghe lời Khương Vô Ẩn nói, anh đột nhiên quay đầu lại, mắt sắc như sói, giọng nói lãnh lệ: “Khương Vô Ẩn, ngươi đã đáp ứng ta thả y.”
Khương Vô Ẩn nhướng mày, gật đầu: “Có thể thả hắn, vậy ngươi chết thay hắn.”
“Không, không được.”
Tô Sân chạy tới, xuyên qua lồng sắt mà nắm lấy cổ tay Thẩm Thầm, gắt gao nắm chặt, tay run rẩy kịch liệt.
Cậu nhìn Khương Vô Ẩn, có chút kích động nói: “Mạng của ta không cần ngươi khác thế, Khương Vô Ẩn, ngươi muốn giết cứ giết!”
Nơi trái tim chua xót không thôi, cậu nói xong liền chật vật cúi thấp đầu xuống, muốn đến gần Thẩm Thầm một ít, nhưng nề hà hai người cách nhau cái lồng sắt, khoảng cách rõ ràng gần trong gang tấc, lại giống như làm thế nào cũng không đụng đến được.
Giọng nói cậu vô cùng khàn, thấp giọng mềm mại cầu xin: “Thẩm Thầm, anh đi mau được không, không cần lo cho em, anh đi đi.”
Thương thế của anh nghiêm trọng như vậy, cứ ở lại thêm nữa thật sự sẽ chết.
Thẩm Thầm xoay mặt về phía cậu, đối diện đôi mắt sưng đỏ của cậu, cuối cùng không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng xoa đuôi mắt cậu.
“Sẽ không bỏ em lại.” Anh cười, cưng chiều và mềm mại, “Chết cũng sẽ không.”
Tô Sân bắt lấy tay anh, đan tay vào nhau: “Thẩm Thầm, anh ngốc à?”
Làm thế nào mà một người có thể ngốc như vậy?
Nhìn đôi chân anh bị bỏng đến da thịt nham nhở, ngọn lửa kia như cũng đốt tới lòng cậu.
Mà phía sau, Khương Vô Ẩn lại cảm thấy một màn trước mắt này đặc biệt chói mắt.
Người hắn toàn tâm che chở, yêu thương nhất đã chết, liền chết dưới ánh mắt của hai người này, còn bọn họ, thế mà diễn một màn thâm tình như vậy trước mắt mình.
A!
Thật nực cười lại ngu xuẩn.
Hắn lạnh lùng câu môi, câu ra một mạt tàn nhẫn: “Được, nếu các ngươi đã dụng tình chí thâm như vậy, ta đây liền thành toàn cho các ngươi.”
* Dụng tình chí thâm: đặt toàn bộ tình cảm vào đó.
Lợi tiễn lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía Thẩm Thầm, ảnh ngược trong con ngươi Tô Sân, lục phủ ngũ tạng của cậu để co rút thành một đoàn, cả người kịch liệt run rẩy.
“Thẩm Thầm, tránh ra, mau tránh ra.”
Cậu nói không thành điệu, như khóc như than.
Bi ai cực kỳ khổng lồ lan tràn trong lồng ngực, cậu đột nhiên đẩy Thẩm Thầm, muốn đẩy anh ra, nhưng Thẩm Thầm bát phong bất động, chỉ gắt gao nắm tay cậu, mỉm cười lắc đầu với cậu.
* Bát phong bất động: cảm xúc không bị lay chuyển khi gặp bất kỳ gió nào trong tám gió: Lợi (lợi lộc), Suy (hao tổn), Hủy (chê bai chỉ trích), Dự (gián tiếp khen ngợi người), Xưng (trực tiếp ca tụng người), Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người), Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não), Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
Nếu Khương Vô Ẩn một hai phải giết chết một người, thế anh nguyện ý làm người đó.
Lợi tiễn đâm xuyên thân thể Thẩm Thầm không chút sai lệch, từ lưng đến trước ngực, lực đạo lớn trực tiếp xỏ xuyên qua cả trái tim.