Thời gian hoàn toàn đình trệ, cây lợi tiễn kia xuyên qua thân thể Thẩm Thầm, mang theo huyết sắc từ trước ngực anh trào ra.
Bởi vì lực xỏ xuyên mạnh, huyết châu trên mũi tên không ngừng nhỏ giọt, từng chút nện trên mặt đất, hội tụ thành một vũng.
Mà cơ thể Thẩm Thầm cũng run lên vì đà mạnh mẽ đột ngột, suýt nữa đập vào lồng sắt, nhưng anh gắng gượng nhịn xuống, nghiến răng trong chớp mắt, gân xanh trên cổ bùng phát.
Anh muốn nói gì đó với Tô Sân, nhưng mở miệng máu liền chảy ra, cuối cùng, chỉ có thể dùng mắt nhìn chăm chú Tô Sân, khắc ghi cậu sâu đậm trong lòng.
Khóe mắt Tô Sân muốn nứt ra, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt đỏ bừng.
Ánh mắt cậu có chút hoảng loạn, càng có rất nhiều vô thố, tay chân không biết nên để thế nào: “Thẩm Thầm, Thẩm Thầm không được…”
Cậu nghẹn ngào khóc nức nở, rốt cuộc hoàn toàn suy sụp.
Cậu cuối cùng bất chấp mọi thứ, liều mạng đâm vào lồng sắt, muốn lao ra khỏi sự giam hãm này.
Ngay cả khi…
Cái gì cũng không thể vãn hồi, nhưng hãy để cậu ôm Thẩm Thầm một cái cũng được.
“Đừng mà… Thả ta ra ngoài…” Tô Sân gào rống, như con thú bị cầm tù, mất đi bạn lữ, hoảng sợ hỗn loạn, không biết nên như thế nào cho phải.
“Thẩm Thầm, không được, anh không được chết…”
“Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài.”
Cậu dùng hết toàn lực đấm vào lồng sắc, không đấm được liền dùng cơ thể đâm.
Thân thể vốn đã vết thương chồng chất lại thương càng thêm thương, nhìn đôi tay cậu đầy máu, trái tim Thẩm Thầm co thắt dữ dội hơi, tràn đầy đau lòng.
Anh muốn khuyên can, nhưng thứ duy nhất tràn ra từ cổ họng chỉ là máu tươi, một chữ đều không thốt ra.
Anh chỉ có thể phí công bắt lấy lồng sắt, dùng hết toàn lực, gắt gao bắt lấy.
Sau đó, khi sức lực cả người gần như cạn kiệt, chậm rãi lắc đầu với Tô Sân.
Đừng khổ sở!
Sống thật tốt!
Anh yêu em!
Diêm Thập Nhị yêu Thời Dã!
Cùng lúc một chữ cuối cùng rơi xuống dưới đáy lòng, tất cả sức lực quanh thân anh cũng nháy mắt biến mất.
Thẩm Thầm rốt cuộc không chống đỡ được, phịch một tiếng đầu gối mềm quỳ trên mặt đất, đầu gục xuống, không một tia hơi thở.
Tô Sân bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ, cậu không thể nào tưởng tượng được tính chân thật của mọi thứ trước mắt.
Tại sao lại như vậy, Thẩm Thầm đã chết như thế này?
“Thẩm Thầm, không không, em không cho anh chết!”
Nhưng tất cả thứ này chân thật như vậy, đầu của Thẩm Thầm không còn nâng lên nữa.
Thời gian giây lát, rồi lại rõ ràng dài lâu.
Cổ họng Tô Sân tắc nghẽn một trận, mãnh liệt ho khan.
Cậu đặc biệt hy vọng này chỉ là một giấc mơ, một… giấc mơ chết để được sống.
Nhưng nụ cười vô tình của Khương Vô Ẩn lại đặc biệt chối tai.
“Thật buồn chán, thế mà nhanh như vậy… đã chết rồi!”
Tô Sân bỗng chốc ngước mắt, mắt đỏ máu, rống: “Khương Vô Ẩn, tên biến thái nhà ngươi, ngươi không chết tử tế được, ta hận ngươi… A! Ta hận ngươi.”
Quá thống khổ.
Vì cái gì lại biến thành như vậy.
Thẩm Thầm làm sao có thể chết?
Tô Sân quỳ rạp xuống đất, đôi tay ôm chặt vị trí trái tim.
Quá đau.
Đau đến cậu không thể thở, đau đến cậu không thể nghĩ.
Đó là người nuôi lớn cậu, người cậu kính trọng nhất, nhưng vì sao vậy? Vì sao mà hắn sẽ tàn nhẫn như vậy, đặt thù hận của mình lên người những người vô tội như vậy?
“Được, ta chờ ngươi đến giết ta, nếu ngươi có thể ra khỏi lồng sắt, ngươi có thể giết ta.”
Khương Vô Ẩn cũng đã lâm vào trong điên cuồng, giết đến điên rồi, hận không thể kéo cả thiên hạ chôn cùng Khương Tinh La.
Nghe được lời hắn nói, Tô Sân đột nhiên đứng lên.
Nhưng nỗi đau nơi trái tim quá mãnh liệt, bởi vì Thẩm Thầm chết, cậu cảm thấy tim mình sắp vỡ nát.
Thật là khó chịu.
Thẩm Thầm sao có thể chết!
“Rất đau sao?”
Khương Vô Ẩn điên cuồng chất vấn, đôi mắt đỏ bừng, như là ma quỷ: “Đau là đúng rồi, đau ngươi cảm nhận được chính là thứ ta cảm nhận được. Là các ngươi vô năng, không có biện pháp cứu A La về, cho nên các ngươi đều đáng chết, đều nên chôn cùng A La.”
“Ngươi quả thực không thể nói lý, Khương Vô Ẩn, ngươi điên rồi!”
Tuy rằng Tô Sân vẫn đang ôm ngực, nhưng biểu cảm thống khổ đã tiêu tán.
Cậu nghĩ thông suốt, không có gì để nói với kẻ điên này.
Hắn đã nhận định Khương Tinh La không cứu được về là do bọn họ làm việc vô năng, mà bây giờ Khương Tinh La xác xác thật thật chết trước mặt bọn họ, có nói nhiều cũng không cách nào vẫn hồi sự thật vốn đã phát sinh.
Cho nên không cần phải nói, cũng không cần giải thích.
Những gì hắn muốn cùng lắm là mạng của họ mà thôi.
“Tới đi, lấy mạng của ta đi, ngươi không phải muốn để chúng ta chôn cùng nàng hay sao? Giết ta, giết ta là được, đơn giản như vậy, Khương Vô Ẩn, tới đi!”
Cậu ngồi quỳ trên mặt đất, ánh mắt trước sau ngưng trên người Thẩm Thầm, nửa phần cũng không phân cho Khương Vô Ẩn.
Thời này khắc này, cậu căn bản không có sức lực nghĩ cái khác, một lòng chỉ muốn chết cùng Thẩm Thầm.
Khương Vô Ẩn đã giết điên rồi, thứ hắn muốn là cậu chết, vậy như hắn mong muốn.
Nhưng cố tình Khương Vô Ẩn nhìn đến cậu như vậy, rồi lại thay đổi thái độ.
“Giết ngươi?” Khương Vô Ẩn bật cười, “Giết ngươi quá đơn giản, như vậy thật không thú vị.”
Nói, hắn bước xuống mấy bậc thang, quất roi liền ném trên người Thẩm Thầm.
Anh vốn đã quỳ rạp trước lồng sắt, sớm đã không còn hơi thở, lúc này bị Khương Vô Ẩn kéo như vậy, thân hình lảo đảo xiêu vẹo trực tiếp ngã trên mặt đất.
Thấy một màn như vậy, Tô Sân đột nhiên nhào qua, như sói, lộ ra hàm răng sắc nhọn, gào thét: “Khương Vô Ẩn, ngươi cút, tên biến thái nhà ngươi. Khương Vô Ẩn, có gan ngươi giết ta, giết ta!!”
Cậu dùng hết sức, các đầu ngón tay đều đỏ máu, cổ nổi gân xanh, cả người huyết khí cuồn cuộn, một hơi thở ra yếu đến không ra được.
Quá khó tiếp thu rồi.
Thật khó thở.
Thẩm Thầm chết rồi.
Dị thế này không còn bất luận cái gì đáng để lưu luyến.
Vì cái gì lại giữ cho cậu sống?
Phụt…
Một búng máu phun ra, sắc mặt Tô Sân hoàn toàn xám trắng, sức lực cả người đều bị rút cạn, dưới chân nhũn ra, nằm liệt trên mặt đất.
Tốt quá.
Như vậy mới đúng.
Cậu nên theo Thẩm Thầm chết đi mới đúng, để cậu lại một mình có ý nghĩa gì?
Bên môi không khỏi cong thành nụ cười, cậu duỗi tay về phía Thẩm Thầm, lại trước sau không bắt được anh.
“Thẩm Thầm, chờ em.”
Một câu nỉ non cuối cùng ra, lại một ngụm máu nữa phun ra, Tô Sân rốt cuộc không chống đỡ được, cả người đều ngã trên mặt đất.
Ngực như bị ai đó dùng lưỡi dao sắc bén xé toạc, đau đến cậu thở dốc cũng lao lực.
Máu tươi một ngụm tiếp một ngụm trào ra, Tô Sân há miệng thở dốc, cuối cùng không nói được cái gì.
Thẩm Thầm, em đến đây.
Cậu cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khóe mắt, nước mắt chảy xuống, rơi vào bụi bặm.
–
Phố Thập Lí cách kinh hơn mười dặm đi đường, lưng dựa Dương Sơn, mà dưới bóng núi Dương Sơn, có một tòa chùa miếu, danh gọi Duyên Lai Tự.
Đang là chính ngọ mặt trời chói chang nhất ngày, một chiếc xe ngựa mộc mạc điệu thấp rời đi từ sửa sau Duyên Lai Tự, chậm rãi đi về phía nam, một đường quay lưng về hướng Phong Thành, dần dần đi xa.
Bên trong xe, thiếu nữ tươi đẹp cong đôi mắt, bên môi câu ra một nụ cười nhẹ, bừa bãi lại linh động hỏi người đối diện: “Chúng ta sắp đi đâu đây?”
“Nam Cương, quê quán của ta!”
Thiếu nữ nhấp môi: “Sau này, chúng ta sẽ không trở lại sao?”
“Nếu ngươi muốn, luôn luôn có thể…”
Thiếu nữ vội vàng ngắt ngang: “Không, không cần, ta chán ghét nơi này, từ này về sau, Phong Thành không còn Khương Tinh La!”
“Được, như ngươi mong muốn.”
Áo đen che đậy dung nhan, lộ ra duy nhất đôi mắt, ánh mắt nhìn thiếu nữ toàn là si mê.