Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 17



“ được rồi, bây giờ ngươi có thể nhận tiền của ngươi rồi đi.” Lâm Trần mỉm cười nói.

“ Ta có thể nhận số tiền này sao, ngươi thật sự không muốn làm gì với ta sao?” Viên Tiểu Mai không chắc chắn hỏi lại.

“ Tất nhiên, hơn nữa ngươi làm đồ ăn ta rất hài lòng, đây là thưởng thêm cho ngươi.” nói rồi hắn lấy thêm 5 triệu nữa đưa đến trước mặt Viên Tiểu Mai.

Nhìn tập tiền trước mặt, Viên Tiểu Mai không ngừng nuốt nước miến, thật sự số tiền này đối với nàng mà nói đã là rất lớn, phải biết với trinh tiết của mình nàng cũng chỉ có thể bán với giá 10 triệu mà thôi, nhưng nay chỉ cần làm một bữa cơm cho người ta mà nàng cũng được tới 15 triệu, điều này làm nàng không cấm được trong lòng cảm thấy đắng chát, thì ra trinh tiết của mình còn không bằng một bữa cơm của người khác.

Ánh mắt có chút dãy dụa nhìn chồng tiền trêи mặt bàn, do dự chốc lát, nàng cắn môi đẩy trả chồng tiền về phía Lâm Trần, thấy cảnh này, nụ cười của Lâm Trần càng đậm, dẫn dụ nói:

“ Làm sao, chê ít, ta có thể cho ngươi thêm nha.”

“ không phải, số tiền này quá nhiều, tôi chưa làm gì xứng đáng với số tiền này, tôi không thể nhận.”Viên Tiểu Mai quả quyết lắc đầu, mặc dù số tiền này đối với nàng rất lớn, rất có sức dụ đỗ, đặc biệt là trong lúc nàng đang cần tiền, nhưng nàng tự nhận mình chưa làm gì để xứng đáng với số tiền này, nếu Lâm Trần muốn lần đầu của nàng thì cũng thôi đi, nhưng đằng này hắn chỉ muốn nàng làm cho hắn một bữa cơm, hơn nữa còn rất bình thường một bữa, nếu nàng nhận số tiền này thì nội tâm nàng sẽ rất khúc mắc, hơn nữa như có một giọng nói không ngừng nói với nàng không được nhận, bởi vậy nàng quyết định từ chối( TG: Thầy Huấn dạy rồi, không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn…các bạn hiểu)

“ tại sao lại không xứng, không phải ngươi đã nấu cơm cho ta rồi sao, đây là công của ngươi.” Lâm Trần nói.

“ chỉ là một bữa cơm, không đáng tưng đấy tiền, hơn nữa nguyên liệu toàn bộ là của ngươi, ta cũng chỉ chế biến thôi.” Viên Tiểu Mai nói.

“ vậy ngươi cảm thấy công ngươi làm bữa ăn đáng giá bao nhiêu.” Lâm Trần vẫn nụ cười trêи môi thản nhiên hỏi Viên Tiểu Mai.

Viên Tiểu Mai do dự một chút, không chắc chắn đưa 2 ngón tay lên, dò hỏi: “ 200 ngìn.”

“ ha ha ha” Lâm Trần không nhịn được nữa mà cười phá lên, nụ cười của hắn làm Viên Tiêu Mai có chút chột dạ, thật ra 200 nghìn là nàng đã tăng lên rất nhiều, phải biết ở quá cơm gần nhà nàng một bữa cơm cho mẹ con nàng cũng chỉ có 50 ngìn mà thôi, đó là còn là nguyên liệu của quán, người đến chỉ việc ăn thôi, đây nguyên liệu mà Lâm Trần có sẵn, nàng chỉ có công chế biến thôi mà đòi 100 ngìn có vẻ hơi đắt.

“ nếu không chỉ 100 nghìn thôi” Viên Tiểu Mai dò hỏi nói.

Nghe vậy Lâm Trần càng cười to hơn,nụ cười của hắn vang vọng cả tòa nhà, qua một hồi hắn mới ngưng lại được, hài lòng nhìn về phía Viên Tiểu Mai, cô nàng này làm hắn rất hài lòng, không những cố gắng, can đảm, kiên cường mà còn rất biết giữ lấy bản tâm của mình, hơn nữa khí vận của nha đầu này rất nồng hậu, phải rồi là khí vận, ý trí thế giới( hay còn gọi là Thiên Đạo) rất công bằng, tuy không cho Viên Tiểu Mai một gia đình khá giả, cuộc sống còn gặp nhiều khó khăn nhưng đổi lại thì khí vận của nàng lại rất nồng hâu, bởi vậy nàng mới có thể gặp được hắn, có thể hấp dẫn sự chú ý của hắn, vì vậy nha hoàn này hắn định rồi.

“ Ngươi có muốn làm việc ở đây không, chỗ ta thiếu một người giúp việc.” Lâm Trần mỉm cười đưa ra lời mời.

Đang bối rối Viên Tiểu Mai nghe vậy ánh mắt sáng lên, vô cùng động tâm nhìn về phía Lâm Trần, phải biết một bữa ăn hắn sẵm sàng chi đến 15 triệu để trả công, nếu làm giúp việc ở đây thì chắc chắn lương cũng không thấp đi, như vậy nàng không những có thể có tiền chữa trị cho cha mà còn có thể gánh vác sinh hoạt cho gia đình, mẹ nàng cũng không cần vất vả đến không có thời gian để ngủ nữa.

“ Ngươi có thể trả lương cho ta bao nhiêu.” Viên Tiểu Mai cẩn thận dò hỏi dò hỏi.

“ ta sẽ không trả lương cho cô...” Lâm Trần mỉm cười nhìn Viên Tiểu Mai nói.

Viên Tiểu Mai nghe vậy trợn tròn mắt, không trả lương, đây không phải là muốn nàng làm không công cho hắn sao, đây không phải là muốn trêu đùa nàng đi, tiếp đó nàng tức giận định đứng dậy, cho dù tính cách của nàng rất tốt, nhưng bị trêu đùa như vậy cũng khó có thể chịu nổi, nghĩ có tiền mà muốn làm gì cũng được à?

“ đổi lại ta sẽ chữa khỏi cho cha cô.” Lâm Trần bình tĩnh nói.

Vừa quay đầu định đi Viên Tiểu Mai lập tức khựng lại, kϊƈɦ động nhìn về phía Lâm Trần, ánh mắt mang theo dày đặc hi vọng, theo cách hiểu của nàng thì Lâm Trần nói chữa khỏi cho cha mình là hắn muốn trả phí trị liệu cho cha, nếu quả thật như vậy thì nàng làm không công cho hắn cũng không sao, phải biết gia đình nàng túng quẫn như vậy hầu như bởi phí chữa cho cha nàng quá đắt, đắt đến nỗi nhà nàng mặc dù đã hao hết toàn bộ vốn liếng để dành cũng chỉ đủ cho cha nàng cầm cự qua ngày mà thôi, muốn hồi phục hẳn phải ra nước ngoài trị liệu, nhưng với điều kiện kinh tế nhà nàng mà muốn đi nước ngoài trị liệu đó là lằm mơ.

“ Thật?” Viên Tiểu Mai mong chờ nhìn Lâm Trần.

“ Thật” Lâm Trần cũng gật đầu xác định lại.

Nghe vậy Viên Tiểu Mai lập tức vui vẻ, nội tâm gánh nặng cũng được gỡ bỏ, bất quá vui vẻ qua đi Viên Tiểu Mai lập tức nghĩ đến chữa trị cho cha vô cùng tốn kém, còn phải ra tận ngoại quốc để chữa, nếu hắn biết được rồi lại không đồng ý nữa thì sao, dẫu gì mình chỉ làm công, không biết đến bao giờ mới trả hết số tiền đó, hắn cũng không thể một lần chi số tiến lớn như thế chỉ để mời một người hầu được.

“ Nhưng số tiền trị liệu của cha ta rất lớn, bác sĩ bảo muốn khỏi hoàn toàn chỉ có thể ra nước ngoài điều trị, ngươi…” Viên Tiểu Mai cẩn thận dò hỏi, lời nói ý tứ rất rõ ràng, số tiền trị liệu của cha ta rất lớn, ngươi thật sự có thể tri trả sao?

Lâm Trần sững người, biết ngay là nha đầu này hiểu nhầm, vì vậy bèn nói: “ Ách, ta không định bỏ tiền cho cha ngươi chữa trị, ý ta là ta sẽ trị cho cha ngươi.”

“ ngươi trị?” Viên Tiểu Mai nghi ngờ nhìn Lâm Trần, hiển nhiên là không tin hắn sẽ trị liệu cho cha mình, nhìn đi nhìn lại Lâm Trần, cho dù nàng có giàu trí tưởng tượng đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào gộp chung hắn cùng một vị đức cao vọng trọng y sĩ lại với nhau.

“ Ngươi có tin vào thần tiên không?” biết Viên Tiểu Mai không tin, Lâm Trần chỉ đành chứng minh cho nàng thấy.

“ Thần tiê…” lời còn chưa nói hết, Viên Tiểu Mai đã trợn mắt hoác mồn nhìn về phía Lâm Trần, chỉ thấy một viên nhỏ bằng hạt đậu lơ lửng trêи tay hắn, nàng dụi dụi mắt, không tin vào mắt mình, đây không phải ảo thuật đi, tại sao lại có thể không có gì lâng đỡ làm đồ vật lơ lủng như thế được, nhưng chưa đợi nàng phản ứng lại, cái kia viên thuốc đã bay đến trước mặt nàng, chậm rãi rơi vào trong tay của nàng trước một mặt không thể tin được.

“ cầm viên thuốc này về cho cha ngươi uống, không có gì bất ngờ sảy ra hắn sẽ hồi phụ ngay sâu đó.” còn chưa hoàn hồn Viên Tiểu Mai nghe được lời Lâm Trần lập tức giật mình, tiếp theo đó kϊƈɦ động nhìn viên thuốc trong tay, đến bây giờ thì coi như có là kẻ ngu đi nữa thì nàng cũng biết được Lâm Trần không phải là người bình thường, hắn có thần thông như thế, biết đâu thật có thể cứu được cha nàng đâu.

Nghĩ vậy nàng khích động như giấu bảo một dạng cất viên thuốc đi rồi đi đến trước mặt Lâm Trần quỳ xuống nói: “ đa ta tiên nhân cứu giúp.”

Nhưng khi đầu gối của nàng chưa kịp chạm đất thì có một lực lượng vô hình nâng nàng dây, chỉ thấy Lâm Trần nhàn nhạt lắc đầu: “ không cần phải như thế.”

Viên Tiểu Mai không ngừng lắc đầu nói: “ không, ngươi thật có thể cứu cha ta, vậy chẳng khác gì ân tái tạo với ta cả, cho dù ta làm trâu làm ngươi cũng khó có thể báo đáp đại ân của ngài.”

“ được rồi, sau khi cha ngươi khỏe lại thì đến đây giúp việc nhà cho ta là được, nói chuyện lâu như vậy còn chưa biết ngươi đây?”

“ Đại tiên, ta tên Viên Tiểu Mai, ngươi gọi ta là Tiểu Mai là được.”

“ Ừm Tiểu Mai, không cần cứ hô ta là đại tiên như vậy, ta tên Lâm Trần, ngươi cứ gọi tên ta là được.” Lâm Trần mỉm cười nói.

“ Vậy sao được, ta sao có thể gọi tên của ngài.” Viên Tiểu Mai đầu như lắc trống nói.

“ vậy sau này ngươi gọi ta là đại ca đi, bây giờ cũng tối rồi, ngươi bây giờ về rất nguy hiểm, nếu không ở lại đây một đêm đi” nhìn sắc trời đã về đêm ngoài kia, Lâm Trần nói.

“ nếu không ta gọi ngươi là Lâm Trần ca ca?” Viên Tiểu Mai dè dặn dò hỏi, vừa nghe đến Lâm Trần muốn mình đêm nay ở lại đây thì cả gương mặt nàng không tự chủ được đỏ bừng lên, mặc dù đã làm tốt hiến thân chuẩn bị nhưng lúc này vẫn không cấm được ngượng ngùng.

Lâm Trần nhìn cái này thì kì quái, ngủ lại một đêm thôi có cần ngượng ngùng như vậy không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.