Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 38



Lâm Trần bên này chuyện phát sinh đã dẫn tới không ít người chú ý, Phạm Văn Quân cùng Phạm Thanh Thảo đang ở bên trong tiếp khách, bởi vì Lâm Trần nói không không muốn thu hút sự chú ý cho nên cũng không cần bọn họ kè kè đi bên.

"Cha,Lâm đại sư bên kia có phải hay không rời khỏi chuyện gì a?" Phạm Thanh Thảo nhìn thoáng qua Lâm Trần bên kia, không khỏi đối với Phạm Văn Quân nói ra.

"Nhanh đi qua xem." Phạm Văn Quân đang cùng mấy vị đại lão chuyện trò vui vẻ, nghe được Phạm Thanh Thảo mà nói, đưa đầu hướng ra phía ngoài nhìn đến, thật đúng là Lâm đại sư bên kia xảy ra chuyện gì.

Đây nếu là có người ở tại đây đắc tội Lâm đại sư, chưa nói Lâm đại sư trách tội,cha hắn cũng không để yên cho hắn a, Phạm Văn Quân trong lòng khẩn trương, cũng không lo những đại lão kia rồi, vội vã đi ra phía ngoài.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Phát sinh chuyện gì rồi sao?"

Lưu lại một đám đại lão trố mắt nhìn nhau, đây Quân gia cũng như này không đạm định thời điểm, vậy là cả đám kéo nhau theo ra ngoài.

"Mọi người nhường một tý,Quân gia cùng Phạm Thanh Thảo tiểu thư đến rồi." Đám người bị tự động tách ra, Phạm Văn Quân cùng Phạm Thanh Thảo vội vàng chạy tới.

"Lâm đại, ngạch, Lâm công tử, ngươi không sao chứ?" Phạm Văn Quân vẻ mặt lo âu đi tới Lâm Trần bên cạnh, dè đặt nói hỏi.

“Không sao.” Lâm Trần cũng không để ý Phạm Văn Quân, gợi gợi cười nhìn Sở Minh Tiêu.

Sở Minh Tiêu ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, thật không ngờ tiểu tử này lại nhận biết Phạm gia, nhìn bộ dạng hình như còn đi lại với Phạm gia khá thân, chết tiệt, cái này ruốt cuộc là chuyện gì?

“ Ngươi vừa nãy muốn đuổi ta ra ngoài?” Lâm Trần mỉm cười nhìn Sở Minh Tiêu.

Sở Minh Tiêu vẻ mặt âm trầm đến chảy nước, không nói một lời.

Phạm Văn Quân thấy vậy lập tức hiểu Sở Minh Tiêu đắc tội với Lâm đại sư, hắn muốn thể hiện một chút trước mặt Lâm đại sư, bởi vậy không chút do dự nói: “ Sở Minh Tiêu, ngươi là cái thá gì mà dám đuổi Lâm công tử ra ngoài, đây cũng không phải Sở gia các ngươi.”

“ Chú Quân, c…” Sở Minh Tiêu cố gắng nặn ra một lụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

“ Ai là chú của ngươi, đừng gọi linh tinh, ngay lập tức mang người của ngươi cút ra khỏi đây, Phạm gia không hoan nghênh ngươi.” Phạm Văn Quân cười lạnh, nếu là trước kia hắn còn có chút kiêng kỵ Sở gia phía sau vị kia, bất qua bây giờ thì khác rồi, không nói đến phía sau hắn có một vị tông sư phía trêи Lâm đại sư tồn tại, chỉ riêng cha hắn khỏe mạnh lại vị kia cũng không đủ gây sợ nữa rôi.

Vũ Anh Quân, Vũ Tĩnh Hàm, Trương Nhã nhìn trợn mắt hốc mồm, cái này bình thường thiếu niên, hôm nay cho bọn hắn chấn động quá lớn.

Vũ Tĩnh Hàm ấy mà vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ tò mò nhìn Lâm Trần, khó trách Lâm Trần như vậy không có sợ hãi, giết liên tục Trương Căn biểu đệ, cũng không ai dám tìm hắn để gây sự, nguyên lai hắn phía sau lưng là có núi dựa lớn, hơn nữa cái này chỗ dựa còn lớn hơn khủng khϊế͙p͙.

Sở Minh Tiêu sắc mặt khó coi cực kì, giận đến cắn răng nghiến lợi, ánh mắt oán độc nhìn Lâm Trần, ta nhất định phải để cho ngươi chờ coi, ta không cần biết ngươi bối cảnh ra sao, đối đầu với ta, ngươi phải chết, không ai cứu được ngươi, cả nhà ngươi cũng phải chết.

Quay sang nhìn đến bên cạch Lý Gia Tĩnh, Sở Minh Tiêu ánh mắt lộ ra vẻ hung quang, tất cả là tại cái này tiện nhân, tại cái này tình nhân tiện nhân, nếu không thì ta cũng không mất mặt như vậy.

Hắn nổi dậy đùng đùng, lôi kéo tay của Lý Gia Tĩnh quay người dời đi, Lý Khôn thấy vậy cũng vội chạy theo.

Lý Gia Tĩnh thấy sắc mặt của Sở Minh Tiêu thì trong lòng run lên, bất quá ngay sau đó lại đắng chát cười một tiếng, nàng cũng biết một lúc nữa sẽ có chuyện gì sảy đến với mình, với tính cách của Sở Minh Tiêu, một lúc nữa nàng khó lòng mà sống được rồi, bất quá nàng cũng không hối hận, ông trời cho nàng gặp được mẹ cùng Lâm Trần đã là ân huệ với nàng rồi, ít nhất ở lúc cuối đời nàng còn có thể nhìn đến Lâm Trần lần cuối, trông thấy hắn không sao là nàng cũng yên lòng rồi, tham lam quay đầu lại mà nhìn Lâm Trần thêm một lần nữa, bất quá nước mắt của nàng lại làm nhòe đi hình ảnh của hắn, để nàng không kịp nhìn thêm một lần nữa.

‘ Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải theo đuổi bằng được ngươi, chết tiệt thẳng nam’

“ Khoan đã.”

Nhìn đến ánh mắt của Lý Gia Tĩnh, nội tâm Lâm Trần run lên, cái ánh mắt đó, ánh mặt tuyệt vọng nhưng chất chứa đầy tình thương đó làm lội tâm của hắn sất hiện một nhỏ nhỏ rung động, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn là có, Lâm Trần thở dài một hơi, thôi được rồi, ta đành làm người tốt một lần vậy.

“ Có chuyện gì không Lâm công tử?” Sở Minh Tiêu quay người lại, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Lâm Trần, trong giọng tràn đầy mỉa mai trêu tức.

“ Ngươi có thể đi, nàng không thể đi.” Lâm Trần chỉ vào Lý Gia Tĩnh nói, câu này làm cho hội trường người đều bất ngờ, bất quá ngay sau đó thì hiểu, anh hùng thường khó qua ải mỹ nhân à.

Sở Minh Tiêu mặt đen như đáy lồi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nói “Lâm công tử nói đùa, ta mang hôn thê ta đi có gì không được?”

“ Nàng là hôn thê của ngươi?” Lâm Trần bình tĩnh hỏi.

“ Đúng vậy à!” Sở Minh Tiêu đắc ý nói, không phải người thích con tiện nhân này sao, đợi lúc nữa ta quay video chà đạp con tiện nhân này rồi gửi cho ngươi, dám đối đầu với ta, không ai sẽ có kết cục tốt cả.

“ Bây giờ sẽ không phải.” nói rồi hắn quay sang Lý Khôn nói: “ Hủy hôn với Sở gia, ta có thể cho ngươi quyền lực ngươi mong muốn.”

Lý Không nghe vậy thì hai mắt sáng lên, hắn gả Lý Gia Tĩnh cho Sở Minh Tiêu là vì cái gì, còn không phải là vì quyền lực sao, nhưng kể cả nhưng vậy mượn Sở gia đi lên một bước nữa vẫn không có chắc chắn 100%, bất quá Phạm gia thì lại khác, nếu có Phạm gia hỗ trợ thì hắn chắc chắn có thể thăng chức, dẫu sao Phạm gia vẫn là thâm căn ở Thanh Bình này, không phải mới nổi Sở gia có thể sơ sánh.

“ Nhưng..” Lý Không ngập ngừng muốn nói lại thôi, ý tứ rất rõ ràng, ngươi cũng không phải người Phạm gia, có thể đại biểu Phạm gia sao.

“ Lâm đại sư lời nói chính là Phạm gia ý tứ, đối nghịch với Lâm đại sư cũng là đối nghịch với Phạm gia.” Phạm Thanh Thảo lập tức đứng ra nói, khi nói chuyện ánh mắt có chút u oán nhìn Lâm Trần.

Nhận được câu trả lời của Phạm Thanh Thảo, Lý không lập tức vui mừng gật đầu: “ được.”

Nói rồi hắn quay sang Sở Minh Tiêu, ôm quyền nói: “ Thật xin lỗi Sở công tử, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta không có lựa chọn khác, hôm khác chỉ đành đến tạ lỗi với gia phụ vậy.”

“ Ngươi..” Sở Minh Tiêu tức giận muốn điên lên, bất quá hãy còn một tia lý trí ngăm cản hắn nổi bão, đây dù sao cũng là địa bàn của người khác, hắn gậy sợ ở đây cũng chỉ ăn chắc thiệt thòi mà thôi, ánh mắt oán độc nhìn quá Lâm Trần

“ Chuyện này chưa xong đâu.” chỉ thả lại một câu rồi xoay người dời đi.

Lâm Trần cũng không phản ứng hắn, mỉm cười nhìn còn đang ngơ ngác Lý Gia Tĩnh

“ Bây giờ ngươi được tự do.”

Lý Gia Tĩnh nhìn đến Lâm Trần, nước mắt trào ra, lao vào ôm trầm lấy Lâm Trần, Lâm Trần thấy vậy khó được một nụ cười nhẹ nhàng, mặc cho nàng ôm.

Vũ Tĩnh Hàm thấy cảnh này thì trong lòng ghen tỵ bốc lên, nhìn chằm chằm Lâm Trần cũng Lý Gia Tĩnh, ngũ vị tạp trần.

Trương Nhã đứng bên cạnh vỗ vỗ đầu Vũ Tĩnh Hàm, an ủi cổ vũ: “ Nữ nhi, phải chủ động à, hãy còn cơ hội, ta ủng hộ con.”

Vũ Tĩnh Hàm cắn răng gật đầu một cái, ánh mắt vẫn không dời Lâm Trần.

Phạm Văn Quân thấy con gái đứng bất động đấy cũng định tiến lên an ủi, ai ngời vừa đi đến thì đã bị Phạm Thanh Thảo lườm cho một cái nói “ Đàn ông ai cũng giống nhau.” cuối cùng cũng chỉ thối lui trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.