Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 6



Ngay khi cánh tay Chu ca đến gần Lâm Trần, khí thế trêи người hắn đột nhiên biến đổi, cả người không còn bình thường vô hại như trước mà phảng phất như một bậc đế vương ở trêи hết thảy.

“ Dừng lại.”

Cảm nhận được khí thế trêи người Lâm Trần, Phạm Hiểu đột nhiên biến sắc, vội vàng hô lớn nhưng mọi thứ đã muộn.

“ A…!”

Đáp lại tiếng hô của hắn chỉ là một tiếng kêu tê tâm phế liệt, chỉ thấy Chu ca sắc mặt trắng bệch quỳ trêи mặt đất ôm lấy cánh tay mền nhũn be bét máu của mình không ngừng rêи rỉ, chỉ thấy cánh tay của hắn từ bả vai, khửu tay, cánh tay có cái gì như sương trắng nhô ra khỏi da thịt hắn, cảnh tượng cực kì quỷ dị.

Hiện trường mọi người trầm lặng đến đáng sợ, Phạm Thanh Thảo gian nan nuốt một ngụng nước bọt, Phạm Hiểu thì sắc mặt khó coi nhìn đang rêи la Chu ca còn Lâm Trần thì vẫn đứng đấy, vẫn một bộ mặt hờ hững với nụ cười nhạt nhạn trêи môi tựa như những việc này căn bản không hề liên quan đến hắn.

Vẫn là Phạm Hiệu phản ứng nhanh nhất, vội vàng đưa mắt ra hiệu Phạm Thanh Thảo đỡ Chu ca dậy rồi đi đến trước mặt Lâm Trần, cung kính nói: “ không biết tông sư giá lâm, trong lúc vô tình đắc tội, Phạm Hiểu cho tông sư bồi tội.”

“ Tông sư?” Lâm Trần nghi hoặc nhìn Phạm Hiểu, không hiểu ra sao, Tông sư là gì, lẽ nào là một loại cảnh giới tu hành ở thế giới này.

Phạm Hiểu gặp hắn bộ dạng như vậy thì sững sờ, đối với thiếu niên này càng hiếu kì, hắn ở đây gặp phải một vị chưa đến 20 tuổi tông sư đã đủ chấn kinh, không ngờ vị tông sư này lại không biết tông sư là gì, bất quá sững sờ ngay sau đó là vui vẻ, mình có thể nhặt được bảo.

“ Ngài khí tụ thành hình, cách không giết người, không phải tông sư là gì?” Phạm Hiểu thái độ đối với Lâm Trần rất cung khính, hắn biết một vị tông sư ý vị gì, đó là không sợ súng đạn bằng người vũ khí sống, ngay cả chính phủ cũng muốn lôi kéo, phải biết một vị tông sư nếu gia nhập quân đội ngay lập tức sẽ được phong Đại Tá, thiếu một bước là có thể được phong tướng thời bình rồi, qua đó có thể thấy chính phủ coi trọng Tông sư như thế nào, nhưng muốn đột phá tông sư cảnh vô cùng khó khăn, cả nước Đại Nam này số lượng tông sư chỉ đếm trêи đầu ngón tay, không có 50-60 năm căn bản không thể nào làm được, nhưng nay hắn gặp được một vị tông sư chưa đến 20 tuổi, điều đó đại biểu gì, đại biểu người trước mắt có hi vọng đột phá cảnh giới cao hơn, nếu như đem Phạm gia cột chung với hắn thì chắc chắn Phạm Gia sẽ có cơ hội bước thêm một bước, nghĩ đến điệu này làm hắn không thể khống chế được ý cười trêи mặt.

“ Tông sư sao!” cái gọi tông sư theo như Phảm Hiểu giải thích thì hắn cũng đại khái hiểu, nó tương đương với Luyện Khí tầng 4, tức Luyện Khí trung kì, ở cảnh giới này tu hành giả có thể điều kiển Linh Khí trong cơ thể hoạt động trong một phạm vi nhất định, đến cảnh giới càng cao, lượng Linh khí trong cơ thể càng nhiều tương đương với có thể điều động càng nhiều linh lực.

Bất quá Lâm Trần cũng không coi vào đâu, hắn nhàn nhạt nhìn Phạm Hiểu, cười nói: “ ngươi sợ chết sao.”

Vừa nghe vậy Phạm Hiểu ánh mắt biến đổi, bất quá ngay sau đó cười khổ nói: “ sợ chứ,là người ai mà không sợ chết, nhưng nếu giết ta làm Tông Sư nguôi giận thì Phạm Hiểu ta nguyện hiến cái mạng già này.” Hắn biết rằng nếu người trước mặt cho dù có giết hắn thì cũng chưa chắc đã làm sao, hắn trước kia mặc dù có công với cách mạng, chính phủ nhớ ơn hắn lên mới chiếu cố Phan gia, nhưng sự việc đã qua rất lâu, công lao cũng đã phai mờ, đất nước sẽ không vì một lão già sắp chết như hắn mà trở mặt với một vị tông sư, đặc biệt là còn trẻ như vậy tông sư hoàn toàn có thể có cơ hội tiến thêm một bước nữa, phải biết thêm một bước nữa là đến cảnh giới kia, mỗi người ở cảnh giới đó đều là chụ cột của một nước, là định hải thần châm của nước đó, vì vậy nếu có thể dùng mạng của hắn để đổi lấy cơ hội kết giao với một vị tương lai như thế, hắn sẵn sàng đổi.

Bên cạnh Phạm Thanh Thảo nghe không hiểu ra sao, nhưng vừa nghe thấy có liên quan đến mạng sống của ông nội mình thì lập tức suốt ruột, vừa định đi lên trước nói thì bị bên cạnh Chu ca ngăn cản.

Lúc này Chu ca cũng đã lấy lại được tỉnh táo, hắn cũng nghe hết được cuộc đối thoại của Phạm Hiểu cùng Lâm Trần, điều này làm nội tâm hắn vô cùng chấn động, vì liên quan đến cơ mật quốc gia lên bên cạnh Phạm Thanh Thảo có thể không biết tông sư đại biểu ý nghĩa gì, nhưng hắn có một thời gian ở trong đội đặc chủng, không thể không biết Tông sư đại biểu ý nghĩa gì, khó đạt được ra sao, vì vậy khi vừa nghe Lâm Trần là một vị Tông sư thì nội tâm hắn vô cùng chấn động, không còn quan tâm đến cánh tay đau đớn nữa, đồng thời hắn cũng ý thức được vị thiếu niên trước mặt đại biểu cái gì, không phải một Phạm gia có thể trêu trọc tồn tai.

Lâm Trần nghe vậy biết lão đầu trước mặt hiểu nhầm giải thích: “ không, ý ta là nếu có thể làm cho người sống thêm 30 năm nữa thì ngươi bảo đáng bao nhiêu tiền.”

Nghe vậy Phạm Hiểu sững sờ, không hiểu ra sao nhìn Lâm Trần, không biệt vị này thiếu niên Tông sư đang chơi trò gì đây, bất quá hăn vẫn thành thật trả lời, chỉ cần người trước mặt vui là đươc: “ nếu có thì đó là vô giá.”

Lâm Trần chậm rãi lắc đầu: “ không không, ta không cần vô giá, ta cần một cái giá cụ thể.”

Phạm Hiểu trầm mặc, qua một lúc nói: “ nếu có thể làm ta sống thêm 30 năm, ta nguyện ý dâng lên toàn bộ gia sản.”

Lần này lại đến Lâm Trần trầm mặc, qua một lúc hắn nói: “ ta cũng không cần toàn bộ gia sản của ngươi, biệt thự kia cùng với một căn biệt thự khác gần đây cộng thêm 100 tỷ, cho ngươi sống thêm 30 năm, thế nào.”

Phạm Hiểu nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đổi, hai mặt trợn tròn nhìn Lâm Trần, nội tâm không thể nào bình tĩnh được, sống đến từng tuổi này hắn, tất cả mọi thứ gần như là hư vô rồi, cái gì mà tiền tài quyền lực đối với hắn đã không còn chút hấp dẫn nào nữa, sống tiếp mới là hắn khát vọng nhất, như hắn đã nói, người ai không sợ chết, hắn cũng rất sợ, sở dĩ hắn lựa chọn chuyển đến nơi này bởi vì hắn nhờ một vị tính toán ra nơi này linh khí nồng hậu, có thể giúp hăn sống thêm 1-2 năm nữa, bây giờ có người nói có thể giúp hắn sống thêm 30 năm nữa, hắn không khích động sao được.

Bất qua khích động sau khi, hắn lại tự cười khổ, mình đã quá kϊƈɦ động rồi, sống đến từng tuổi này, hắn còn chưa bao giờ nghe nói có thể làm cho người khác sống thêm 30 năm, tông sư phía trêи hắn không biết, nhưng hắn chắc chắn tông sư không thể làm được.

“ được, tiên sinh yên tâm, ta sẽ sai người ngay lập tức làm thủ tục chuyển nhượng cho ngài, cho dù không thể làm ta sống thêm 30 năm cũng không sao.” Phạm Hiểu cùng phối hợp nói, mặc dù không biết vị thiếu niên tông sư trước mặt nói vậy có ý gì, nhưng không quan trọng, chỉ cần có được cơ hội kết gia với vị trước mặt, hết thảy đáng giá, huống chi phạm gia cũng không thiếu điểm ấy tiền.

Lâm Vận chỉ ở một bên cười cười không nói, hắn biết Phạm Hiểu không tin, bất quá không sao, chỉ cần một lúc nữa là bọn họ sẽ biết, đơn giản nói một lần dược liệu cần dùng cho Phạm Hiểu chuẩn bị, cũng không có gì cần chuẩn bị nhiều, chỉ cần hơn 200 măn linh chi, 200 năm nhân sâm, … là được, liên linh càng cao thì hiệu quả càng cao( tg: nói tiếng người nhờ cái.)

Phạm Hiểu cùng Phạm Thanh Thảo tỉ mỉ nhớ kĩ những thứ này, đặc biệt là Phạm Thanh Thảo.

Có thể Phạm Hiểu không tin Lâm Trần có thể làm hắn thêm 30 năm nhưng Phạm Thanh Thảo thì tin, nàng mặt dù không biết cái gì gọi là Tông sư nhưng nàng biết Lâm Trần không phải là người bình thường, đã không phải là người bình thường thì biết đâu hắn nói là thật, chỉ cần có một chút hi vọng thì nàng sẽ không từ bỏ.

“ Được rồi, bao giờ chuẩn bị song thì ta sẽ giúp ngươi luyện đan.”

Phạm Hiểu gật đầu, quay sang ra hiệu cho Phạm Thanh Thảo, phạm Thanh Thảo hiểu ý lập tức gọi điện thoại phân phó người làm,cũng may những dược liệu này không quá quý, với thế lực của Phạm gia có thể dễ dàng tìm được( tg: ta đi ch đây, ở đây không ai nói tiếng người cả).

Gặp cảnh này Phạm Hiểu hài nòng gật đầu, ánh mắt tràn đầy ý cười, Phạm gia một đời không bằng một đời, cũng may còn có Phạm Thanh Thảo mới làm hắn yên lòng.

Thế rồi hắn quay sang nhìn Lâm Trần, khách khí nói: “ Tông sư, nếu không chúng ta đi vào nhà ngồi đợi.”

Lâm Trần gật đầu, “được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.