Kẻ Trừng Phạt

Chương 8: Hiểu Mai trở về



Tối hôm đó, sau khi thi thể Tần Hiểu Mai bị một kẻ trông như "Tiểu quỷ" lấy trộm khỏi tòa nhà pháp y, Đại đội trưởng đã lệnh cho Tổ Giám định dấu vết tới kiểm tra ngay. Hai hôm nay chúng tôi đang nôn nóng đợi kết quả, nếu có thể tìm được manh mối thì sẽ là đột phá lớn trong cuộc điều tra.

Một nguyên nhân khác khiến chúng tôi quan tâm đến việc này là vì ai cũng muốn biết thứ quái quỷ gì có thể quay đầu một trăm tám mươi độ như thế.

Sau khi Hồ Viễn xảy ra chuyện, theo yêu cầu của lãnh đạo, các tình tiết vụ án không hề được tiết lộ ra ngoài, nhưng các nhân viên nội bộ đều rất rõ. Hai hôm nay, người trong đội thường xuyên rỉ tai nhau, mặt ai cũng rầu rĩ u ám, nguyên nhân chẳng phải đâu khác, chính là mấy hiện tượng quái dị trong vụ án lần này.

Nếu Tổ Giám định dấu vết có thể làm rõ thân phận của tên "Tiểu quỷ" thì chắc chắn sẽ là nguồn cổ vũ rất lớn.

Thấy tôi và anh Điên đều lộ rõ vẻ mặt mong chờ, nhân viên giám định lắc đầu, bảo chúng tôi đừng quá hi vọng, rồi mời chúng tôi đến văn phòng anh ta nói chuyện.

Vào phòng, anh ta đóng kín cửa rồi bắt đầu kể những manh mối mới tìm được.

Ngay tối hôm đó, Tổ Giám định dấu vết đã dùng các thiết bị chuyên dụng kiểm tra một lượt toàn bộ tòa nhà pháp y và sân của Đội Cảnh sát hình sự. Trong hành lang của tòa nhà pháp y, tên "Tiểu quỷ" cố tình đi giật lùi để dùng chiếc túi đựng xác Tần Hiểu Mai lau dấu chân của mình.

Mặt sân Đội Cảnh sát hình sự lát gạch xi măng, nên mặc dù đêm đó trời mưa, cũng không hề có chút bùn đất nào. Tổ Giám định dấu vết sau khi kiểm tra kĩ hơn, cuối cùng cũng tìm ra được mấy vết giày khá khớp với vóc dáng của tên "Tiểu quỷ". Theo phân tích từ hướng của vết giày thì hắn đi ra ngoài từ cổng chính, nhưng trên mặt sân không có vết kéo lê chiếc túi, nên dự đoán hắn đã cõng hoặc ôm thi thể ra.

Tối hôm đó, khi chúng tôi trở về Đội, giao thi thể cho Tăng Đại Chí, tôi và anh Điên đưa vợ chồng Tần Xuyên đi lấy lời khai, còn Thần Côn và một đồng nghiệp khác vẫn ở hiện trường. Tên "Tiểu quỷ" đó nhất định đã nắm rõ hành tung của chúng tôi, mới dám cả gan đưa cái xác ra ngoài từ cổng chính như thế.

Sau khi ra khỏi sân, dấu chân cũng biến mất, có thể có một chiếc ô tô đậu sẵn ở cổng tiếp ứng cho tên "Tiểu quỷ". Sáng hôm sau, bộ phận Giám định cũng đến các hộ gia đình xung quanh hỏi thăm, nhưng vì lúc đó đã rất muộn, trời lại mưa, nên chẳng có kết quả gì.

Tận sáng hôm sau, qua một người ăn xin, họ mới có được một phát hiện quan trọng.

Người đàn ông này ban ngày đi ăn xin trong thành phố, tối về ngủ ở con đường có hai hàng cây bóng mát phía sau sân Đội Cảnh sát hình sự. Tối hôm xảy ra sự việc, nửa đêm ông ta bị tiếng mèo làm tỉnh giấc. Vốn dĩ ông ta cũng chẳng để ý, nhưng sau đó lại nghe như có tiếng phụ nữ khóc. Ông ta bật dậy, thấy một phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế dài trong đình, ngay đối diện mình, mặt đen sạm, hai bên khóe mắt chảy lệ máu, trên môi cũng có vết máu.

Sợ quá, ông hét lên "Maaa...", rồi cắm cổ chạy đến tận một con phố đêm đông đúc mới dám dừng lại.

Từ đó, người đàn ông này không dám quay lại đây ngủ nữa. Hôm vừa rồi, ông ta định về thu dọn đồ đạc đi tìm chỗ khác trú chân thì phát hiện dưới chiếc ghế "nữ quỷ" ngồi có một đống tro giấy tiền, thế là ông ta càng chắc chắn mình đã gặp ma.

Ông ta dọn đồ đi, thấp thỏm rời khỏi con đường có hai hàng cây. Lúc đó, đồng nghiệp ở Tổ Giám định dấu vết đang đi hỏi thăm thông tin, thấy dáng vẻ bất thường của ông ta, liền gọi lại hỏi, mới biết sự việc này. Sau đó, đồng nghiệp đến chỗ đình nghỉ chân kiểm tra, thấy dưới ghế đúng là có một đống tro, sau khi giám định thì đó là tàn hương và tro giấy tiền. Đồng nghiệp lại đưa ảnh thi thể Tần Hiểu Mai cho người đàn ông lang thang xem. Vừa nhìn thấy ông ta đã nhũn cả người và ngồi xụp xuống, hết dập đầu đến chắp tay vái lạy bức ảnh.

Nghe thế, cả văn phòng đều im lặng, tôi cũng phần nào hiểu được ý tứ lúc nãy của anh ta. Manh mối này không những không khiến vụ án có tiến triển, mà ngược lại càng trở nên li kì khó hiểu.

Dấu chân của tên "Tiểu quỷ" biến mất ngay trước cổng chính, thi thể người phụ nữ xuất hiện trong đình nghỉ chân phía sau sân Đội Cảnh sát hình sự và còn có một đống tàn hương ở phòng khám nghiệm tử thi. Việc này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ lời đồn "ma quỷ báo thù" lại ngày càng nhiều.

"Sau đó các cậu có yêu cầu người đàn ông ấy xác nhận lại không?" Sau hồi trầm tư, anh Điên lên tiếng.

"Tất nhiên phải xác nhận rồi. Mặc dù dưới ánh đèn lờ mờ và chỉ vừa thoáng thấy, nhưng ông ta khẳng định mãi mãi không bao giờ quên hình dáng "nữ quỷ" đó. Qua nhận dạng, có thể chắc chắn tối hôm đó ông ta đã thấy Tần Hiểu Mai."

Trên thực tế, "nữ quỷ" mà người ăn xin miêu tả hoàn toàn trùng khớp với tình trạng của Tần Hiểu Mai khi chúng tôi thấy ở nhà Tần Xuyên.

Đi từ văn phòng ra, sắc mặt anh Điên trông thật khó coi. Hồ Viễn đã chết hai ngày rồi, vụ án vẫn không có chút tiến triển, những manh mối tìm được thì ngày càng ma quái.

Tới cửa văn phòng anh Điên, tôi đang định vào theo thì anh quay lại, ra hiệu muốn nghỉ ngơi. Tôi ngẩng lên nhìn, thấy mặt anh đầy mệt mỏi, khác hẳn vẻ hưng phấn sáng nay. Vụ án này quả thật đã khiến anh hao tổn không ít tâm sức.

Nhân lúc đó, tôi tranh thủ về nhà để điều tra vụ bưu phẩm hôm qua.

Về đến nhà, tôi cầm tờ vận đơn lên xem và gọi điện cho người giao hàng. Sau khi tôi đọc thông tin của mình, người giao hàng nhớ ra ngay, vì quy trình nhận bưu phẩm đó rất kì quặc. Người gửi gọi điện cho cậu ta, rồi hẹn đến một địa điểm, ở đó có một thùng rác, mở nắp ra là thấy chiếc hộp gỗ. Trên hộp có một bức thư gồm tờ vận đơn đã được điền sẵn và hai mươi tệ phí vận chuyển.

Từ đầu đến cuối, người gửi không hề lộ diện.

Câu trả lời của người giao hàng không nằm ngoài dự đoán của tôi, tất cả các sự kiện đều cho thấy, đối thủ rất mạnh, rất thông minh, không hề để lại bất cứ đầu mối nào.

Trước khi ngắt điện thoại, tôi nói rõ thân phận mình với người giao hàng, đồng thời báo cho cậu ta biết bưu phẩm đó liên quan đến một vụ án mạng, nếu sau này còn gặp phải trường hợp tương tự thì phải lập tức gọi điện và mang bưu phẩm tới chỗ tôi một cách nhanh nhất.

Gọi điện xong, tôi ngủ một giấc. Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng "o o...". Sau hai ngày gần như không ngủ, tôi thực sự quá mệt nên chẳng buồn để ý, cũng may chỉ một lúc sau âm thanh đó cũng chấm dứt.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã tối mịt, trong phòng toàn một màu đen. Thoáng có cảm giác bất an, tôi vội vã bật đèn lên.

Đèn vừa sáng, trong đầu tôi bỗng lóe lên một sự nghi hoặc, hình như có gì đó không bình thường. Khi tỉnh táo hơn, tôi mới nhận ra: trước lúc ngủ rõ ràng tôi đã đóng cửa phòng, sao giờ lại khép hờ?

Tôi bật khỏi giường, vơ chiếc côn cảnh dụng tiến ra ngoài, giật mạnh cánh cửa hét lên: "Ai?"

Đáp lại tôi là sự im lặng. Cửa chống trộm ngoài phòng khách vẫn khóa. Sau khi kiểm tra tất cả các phòng, không phát hiện ra điều gì lạ thường, tôi tự hỏi, có phải vì quá mệt mỏi mà tôi nhớ nhầm, trước lúc ngủ tôi đã không đóng cửa?

Bỗng có tiếng gõ cửa, tôi hỏi ai đó thì nghe thấy giọng của Lão Trương. Nhịp tim tôi vừa ổn định giờ lại đập thình thịch, chẳng lẽ lại có bưu phẩm nữa?

Mở cửa, tôi thấy Lão Trương đang thở hổn hển, tay cầm một nắm gì đó màu xanh lục, hỏi có phải là cây của nhà tôi không? Tôi nhìn sang thì thấy một nắm lá vạn niên thanh. Đúng là tôi có trồng mấy chậu cây ở ban công, trong đó có vạn niên thanh, nhưng chậu lớn hơn khe hở của lưới bảo vệ rất nhiều, không thể nào rơi xuống được. Nghĩ vậy, tôi lắc đầu phủ nhận, rồi hỏi ông ấy xem có chuyện gì xảy ra.

Câu trả lời của Lão Trương khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Nửa tiếng trước, một chậu cây rơi từ tòa nhà của chúng tôi xuống, đúng lúc có ông cụ bị bệnh cao huyết áp đi ngang qua. Tuy không trúng vào người nhưng ông cụ sợ quá ngã lăn ra, giờ người nhà đang làm ầm lên, bắt ban quản lí tòa nhà phải tìm ra chủ nhân của chậu cây.

Tòa nhà của chúng tôi mỗi tầng có bốn hộ. Tôi hỏi Lão Trương, chậu cây rơi xuống từ khu vực của căn nào?

Lão Trương trả lời, chính là thẳng từ vị trí nhà tôi - phòng số ba, nên ông ta phải chạy bộ từng tầng một để tìm chủ nhân của chậu cây.

Lão Trương tỏ ý muốn vào nhà kiểm tra, tôi sẵn lòng vì nghĩ hỗ trợ ông ta cũng là việc nên làm, bèn tránh sang một bên.

Lão Trương biết rất rõ về câu trúc các căn nhà, nên đi thẳng vào phòng ngủ của tôi. Tôi đi theo sau, khi đưa mắt về phía ban công, lập tức giật mình không thốt nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.