Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 4



Editor: Kẹo Mặn Chát

Tôi mở mắt ra, ngửa cổ nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, 5:30.

Lúc quay đầu lại, tôi thấy Nhan Nam Tinh, hoặc là Nhan Bán Hạ, đang ngồi xổm bên giường tôi, hốc mắt hồng hồng trông như một con thỏ nhỏ. Em ấy vừa thấy tôi tỉnh lại, lập tức nhỏ giọng nói: "Anh họ, xin lỗi..."

Tôi biết rồi, em ấy nhất định là Nhan Nam Tinh. Tôi xoa xoa đầu em ấy, nói, "Nam Tinh, thật ngoan."

Biểu tình của em ấy nhanh chóng sụp đổ, đóng sập cửa bước ra ngoài. Tôi mở cửa, thò đầu ra, Nhan Nam Tinh đã quay về phòng ngủ.

Tôi bắt đầu chờ đợi, chờ cả tiếng đồng hồ, đợi cho đến khi cậu và mợ đi làm, tôi lén lút đi ra ngoài chạy đến bệnh viện, lần này rất nhanh đã tìm thấy phòng khám của bác sĩ Diệp. Kết quả tôi đến cửa mới phát hiện không mang theo quà cảm ơn, cuối cùng đành lên đường hồi phủ.

Qua thêm một tuần, lại đến sáng thứ năm, lần này lúc tôi sắp chuồn ra ngoài thì bị Nhan Bán Hạ bắt được.

Thật khó lòng phòng bị.

"Anh họ đây là muốn đi đâu nha?" Em ấy xách cổ áo tôi, chất vấn hỏi.

Tôi nói đến bệnh viện tìm ân nhân, muốn trực tiếp nói lời cảm ơn. Nhan Bán Hạ không có lý do để ngăn cản tôi, vì thế phân phó anh trai mình là Nhan Nam Tinh dẫn tôi ra ngoài, chỉ thiếu điều buộc thêm một sợi dây chó lên cổ tôi thôi.

Không có bó hoa, cũng không có cờ thưởng, chỉ có Nhan Nam Tinh mua bánh bao thịt ở cửa hàng ăn sáng bên cạnh bệnh viện, tôi và Nam Tinh mỗi người ăn một cái, còn lại ba cái. Trong tay tôi mang theo một túi tràn ngập tâm ý thơm phức, toàn thân lộ ra hơi thở keo kiệt, có lẽ ân nhân sẽ không trách tôi đâu.

Hai chúng tôi đi trên đường thu hút vô số ánh mắt của mọi người, bất luận nam nữ già trẻ, đều có ý tứ không rõ nhìn qua chúng tôi một cái, trên mặt nhiều người còn lộ ra ý cười rõ là nhìn thấy nhưng không chọc thủng nói ra.

Tôi ngẩng đầu nhìn Nhan Nam Tinh, lại quay đầu nhìn tấm kính thủy tinh bên cạnh, chăm chú nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên đó.

Rất đẹp trai.

Ngay lúc này, Nam Tinh thoáng nhìn xuống chân tôi.

"Sao anh không thay giày mà đã đi ra ngoài rồi?"

Hóa ra, là tôi đi ra ngoài quá vội vàng nên đi luôn dép lê trong nhà. Theo như Nam Tinh nói, đôi dép này là Nhan Bán Hạ đặc biệt chọn cho tôi, một màu hồng đào sáng bóng, hình Peppa Pig đầu máy sấy tóc đang say hi với tôi. Tuy rằng người từng nấy tuổi như tôi đi chúng trông có vẻ hơi ấu trĩ, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của Nhan Bán Hạ, tôi rất thích.

Tôi và Nhan Nam Tinh vừa vào bệnh viện đã bị tách nhau ra, vốn ban đầu định đi tìm em ấy, nhưng đợi lát nữa thì bánh bao sẽ nguội mất, tôi dứt khoát mặc kệ em ấy, tự mình đi lên trước.

Ngay khi tôi bước vào sảnh khoa, một y tá liền chỉ vào tôi và nói, "Đứng lại, đứng nguyên đấy, không được phép tiến vào."

Tôi run rẩy cả người.

"Bỏ đồ xuống là có thể đi vào rồi."

Không thể bỏ xuống, ngộ nhỡ bị ai ăn vụng thì làm sao bây giờ. Tôi lặng lẽ giấu bánh bao ra sau lưng.

"Cậu không phải là đến giao đồ ăn chứ?" Y tá nghi ngờ.

Bên cạnh còn có mấy y tá trẻ tuổi cười ha ha nhìn tôi, tôi cúi đầu nhìn áo gió màu vàng sáng của mình, cũng không cảm thấy có gì đó không ổn.

"Em trai nhỏ lạc đường hay là tới đây tìm người? Là bệnh nhân hay người nhà?"

"Tìm người."

"Tìm ai vậy?"

"Diệp Thiệu Bân."

Vừa dứt lời, mấy y tá trẻ tuổi kia nhao nhao nhìn chằm chằm vào tôi, giống như đang nhìn một động vật quý hiếm gì đó. Người đến người đi, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái, xoay người lại xách bánh bao như không có chuyện gì xảy ra.

"Chủ nhiệm Diệp, có người tìm anh kìa." Nhóm y tá chỉ vào tôi rồi trăm miệng một lời cùng nói.

Khi tôi vừa quay đầu, chớp mắt đã nhìn thấy anh ấy, trái tim tôi không hiểu sao thắt chặt lại, từng đám pháo hoa nở rộ trong tâm trí, những cảm xúc hoàn toàn xa lạ, không thể khống chế ùn ùn kéo đến, tựa như gió lớn tuyết dữ bay múa trong không trung.

Tôi xong rồi.

Tôi hoàn toàn bị đánh bại.

Tôi đưa túi qua, từ đầu đến cuối đều cười với bác sĩ Diệp, các cơ biểu cảm trên mặt cứ như đột nhiên có sinh mệnh vậy.

Anh ấy cầm bánh bao, thấy tôi không có lời gì muốn nói, liền rời đi.

Tôi chậm rãi đi thang máy xuống tầng một, luôn cảm giác bản thân đã quên cái gì đó, nhìn thấy Nhan Nam Tinh lo lắng nhìn đông nhìn tây ở cửa bệnh viện, tôi mới nhớ tới mình quên mất Nhan Nam Tinh.

Em ấy nhìn thấy tôi, dần dần thả lỏng hơn.

"Nói cảm ơn xong rồi sao? Về nhà thôi."

Nói lời cảm ơn?

Tôi đang định quay trở lại, Nhan Nam Tinh đã nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đi.

Tôi không cam lòng.

_______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.