Tôi có một chiếc điện thoại thông minh, là cậu mua cho tôi.
Di động màu bạc trông rất đẹp. Nhưng đáng tiếc tôi không biết cách sử dụng nó. Dù sao, ở thời đại của tôi, trên tay mọi người trong giang hồ đều có một cái máy điện thoại nắp gập, thứ đồ chơi cool ngầu năm đó, ấy thế mà đã tụt lại phía sau, bị đào thải nhanh đến vậy.
Nhan Nam Tinh phổ cập khoa học cho tôi về các thao tác trên hệ thống điện thoại, còn có cách sử dụng phần mềm, phát vị trí, gửi giọng nói.
Trong lúc tôi đang ngồi trên giường và nghiên cứu chiếc điện thoại di động mới, có ai đó gõ ầm ầm lên cửa phòng tôi. Chắc kèo là Nhan Bán Hạ luôn, ngoại trừ em ấy thì sẽ không có người nào có thể gõ ra loại cảm giác điên cuồng đập cửa như thế này, còn liều mạng hơn nhóm người chung phòng với tôi trong bệnh viện tâm thần.
"Anh họ! Ăn cơm!"
Tôi giữ cửa chỉ hé ra một khe hở nhỏ rồi nói, "Anh không đói bụng."
Nhan Bán Hạ lập tức lộ ra ánh mắt hung ác: "Kệ anh có đói hay không, ra ngoài ăn cơm!"
Sau bữa trưa, cả nhà vẫn ngồi trên bàn cơm.
Cậu liếc mắt nhìn mợ, mợ ho khan một tiếng, nói một câu: "Nam Tinh, buổi chiều dẫn anh họ con đi dạo trong trường, gặp mặt nhiều người hơn."
Sau đó tôi mới biết được, Nhan Nam Tinh đã thương lượng qua với họ, cảm thấy mỗi ngày đều dẫn tôi đi ra ngoài, tiếp xúc với người khác, hòa mình vào xã hội trong một khoảng thời gian, có thể có hữu ích trong việc phục hồi chức năng xã hội.
Hai em ấy đang là sinh viên, vẫn phải đi học.
Mà tôi là một đứa ngốc còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã danh chính ngôn thuận đi cọ lớp.
Đã lâu rồi không trải nghiệm cuộc sống tập thể bình thường như vậy, điều này làm tôi nhớ lại những ngày tháng ca hát, đánh bát đoạn cẩm với bệnh nhân cùng phòng trong bệnh viện tâm thần. Mỗi ngày, điều tôi mong đợi nhất chính là khi chiều lộng gió, tôi thích ngồi một mình trên bãi cỏ ngắm nhìn những đám mây lơ lửng.
Hiện tại, tôi đang ngồi bên cạnh Nhan Nam Tinh, ngẩn người.
Thật không thú vị.
Tôi đứng lên, mặc kệ Nhan Nam Tinh trợn tròn mắt ngăn cản, cùng với ánh mắt dò xét của mọi người, công khai đi ra khỏi phòng học.
Tôi cẩn thận nghiên cứu các biển báo chỉ dẫn trên đường một hồi, rồi đi về phía Trường Đại học Y.
Tôi đứng trên đường lớn nhìn quanh khắp nơi. Gặp được hai sinh viên nam tốt bụng, bọn họ nhìn ra tôi là người ngoài trường, rất nhiệt tình giúp đỡ tôi.
"Hai người có biết Diệp Thiệu Bân không?"
Bọn họ gật đầu.
"Giáo sư Diệp thường ở khu B7, dạy Ngoại khoa."
"Có thể dự thính."
"Có điều cậu phải cẩn thận, thầy ấy rất thích gọi sinh viên trả lời câu hỏi, còn chuyên môn gọi mấy người đam mê trốn tiết, có phải hay không? Vị nào đó nha."
Sắc mặt nam sinh bên cạnh tối sầm, đấm cậu bạn kia một quyền.
Sau đó không lâu, tôi cản lại một bạn học ở khu B7.
"Hôm nay Diệp Thiệu Bân có lên lớp không?"
"Có, tầng ba phòng 6."
Tôi bước vào phòng học, ngồi phía sau một nam sinh, mượn thân thể rộng lớn của cậu ấy che khuất chính mình, tự cho là đã tìm thấy một chỗ ngồi rất có cảm giác an toàn.
Phóng mắt nhìn quanh, tất cả mọi người đều đeo kính, ngoại trừ tôi, cùng với Diệp Thiệu Bân trên bục giảng. Thị lực mắt thường của tôi là 5.2*, ngay cả khi ngồi ở vị trí phía sau, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng màn hình chiếu, bao gồm cả những từ lộn xộn trên bảng đen và mấy hình vẽ nguệch ngoạc như một chuỗi hồ lô.
Tôi bơi lội thỏa thích trong đại dương tri thức, mới phát hiện bản thân là một con cá nước ngọt, thành thật bơi thẳng cho đến lúc bị mặn chết, mắc kẹt ở trên bãi biển phơi nắng thành cá khô luôn.
Không sao hết, dù sao tôi cũng không phải là sinh viên của Diệp Thiệu Bân, yên tâm thoải mái.
Tôi gác cằm lên cánh tay, mơ màng buồn ngủ, nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời dễ chịu.
"Bạn nam ở hàng cuối cùng," Tôi nghe thấy những lời này, theo bản năng ngẩng đầu lên dụi dụi mắt, giọng điệu của người trên bục giảng có chút do dự, "... người phía trước đứng lên trả lời."
Nam sinh phía trước đội cái nồi từ trên trời rơi xuống, chậm rãi, chậm rãi đứng lên khỏi chỗ ngồi.
"Tam chứng charcot*... có phải không ta?" Hiển nhiên chính cậu ấy cũng đang ở trong trạng thái tự nghi ngờ.
"Ngũ chứng Reynold*." Tôi nhìn ra những cành cây bên ngoài cửa sổ bị gió thổi lung lay, trong lòng nghĩ xem khi nào thì tan học.
Sau khi bạn học kia ngồi xuống, quay đầu lại nói lời cảm ơn với tôi.
Tôi cũng muốn cảm ơn ân nhân, là anh ấy cho phép tôi tận hưởng một giấc ngủ ngắn ngủi lại thoải mái thế này. Vừa định tiếp tục nằm sấp xuống, Nhan Nam Tinh bên kia đã hết tiết, gửi vài tin nhắn hỏi vị trí của tôi.
Tôi ngoan ngoãn gửi qua cho em ấy.
10 phút sau.
"Lăn ra đây." Em ấy gửi lại cho tôi một câu thô lỗ như vậy.
Tôi biết mình cuối cùng cũng đã chọc giận Nhan Nam Tinh tính tình tốt bụng, không có cách nào khác đành phải cúi thấp lưng đi ra phòng học, sau khi xuống lầu, đã thấy em ấy đứng dưới tàng cây chờ tôi.
Đối mặt với lần thứ hai tôi không chịu nghe lời, Nhan Nam Tinh tính tình có tốt hơn nữa cũng sẽ bùng nổ, quở trách tôi thật lâu thật lâu, mãi cho đến khi sinh viên đều tan học.
Tôi nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thiệu Bân. Anh ấy lấy chìa khóa xe ra khỏi túi, đi đến bãi đậu xe. Tôi lại lần nữa vứt bỏ Nhan Nam Tinh, dùng hết sức lực chạy tới, gió rít gào thét ở hai bên má.
Tôi vừa vẫy tay, vừa cao giọng gọi anh: "Diệp Thiệu Bân!"
Anh ấy nghe thấy, dừng bước quay đầu lại nhìn xem.
Tôi phanh gấp dừng lại cách anh ấy vài bước chân, lấy hơi nói, "Cảm ơn anh." Trái tim tôi nhảy bình bịch rất dữ dội, gần như không thể thở được.
Anh ấy nhanh chóng nhận ra tôi, nở nụ cười: "Cũng cảm ơn cậu, bánh bao lần trước cũng không tệ lắm."
"Tôi là La Thu Mân."
"Xin chào."
Chúng tôi thân thiện bắt tay nhau, và còn đề nghị trao đổi phương thức liên lạc.
Đương nhiên là tôi đề nghị rồi.
Không nghĩ tới chiếc điện thoại mới đã có tác dụng nhanh như vậy. Khi anh ấy đang nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt của tôi lơ đãng lướt qua sườn mặt của anh.
Nét mặt tôi cũng dần trở nên mềm mại hơn.
Cứ như vậy, trong danh bạ của tôi ngoại trừ cậu, mợ, Nam Tinh, Bán Hạ ra lại có thêm một người liên lạc nữa.
Hình đại diện của anh ấy trông thật giống một con mèo đen nhỏ, nửa cái đầu với đôi mắt tròn xoe thò ra ngoài từ phía sau khung cửa.
"Con mèo của anh đâu?"
"Ừm?"
"Con mèo màu lam, ngồi xổm trên đầu của anh í, mập mập, bàn chân có màu đen." Tôi vừa nói, vừa dùng ngón tay miêu tả dựa vào ấn tượng còn sót lại trong đầu.
Anh ấy không trả lời, cất điện thoại, hỏi tôi: "Bánh bao của cậu bao nhiêu tiền?"
Tôi nhớ lại một phen, trừ đi phần của tôi và Nhan Nam Tinh, có lẽ là...
"9 tệ. Không sao đâu, anh không cần phải trả... "
"Ngày đó tôi trả tiền thuốc men cho cậu, hết 38 tệ." Ngụ ý là, một chút bánh bao có thể còn chưa đủ đâu.
Tuy tôi keo kiệt, ích kỷ nhỏ mọn, nhưng cũng biết phải tri ân báo đáp, mà Diệp Thiệu Bân lại ỷ vào bản thân có ngoại hình ưa nhìn mà nghênh ngang thế này.