Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 8



Editor: Kẹo Mặn Chát

Mọi người bắt đầu cho tôi tiếp xúc với công việc nhà.

Bà ngoại thấy tôi không đập vỡ thứ gì, cuối cùng cũng để tôi ở nhà một mình, rồi đi xuống dưới tầng đánh bài.

Một ngày nọ, lúc tôi đang chán nản thu dọn rác thải, đột nhiên nhớ tới câu chuyện Cô bé Lọ Lem.

Hừ, cô bé Lọ Lem gì chứ. Không có trang phục, không có vũ hội, càng không có hoàng tử.

Ỷ vào một chút quan hệ cá nhân giữa tôi và Diệp Thiệu Bân, tôi đã hỏi anh ấy lịch giảng dạy, xác nhận một chút thời gian lên lớp của anh ấy, rồi đến chỗ anh ấy cọ giờ học.

Còn có bạn học chủ động ngồi lại cùng tôi nói chuyện phiếm, tốc độ nói của tôi rất chậm, thỉnh thoảng còn nói vấp.

Ngoài ra, tôi phát hiện lớp học là một nơi vô cùng tốt để ngủ. Âm sắc trầm thấp dễ nghe của Diệp Thiệu Bân thật khiến người ta buồn ngủ, dù rằng anh ấy nói khá hay, ngay cả người ngoài ngành như tôi cũng có thể nghe hiểu.

Đáng tiếc điều tốt đẹp không kéo dài mãi, Diệp Thiệu Bân dần tỏ vẻ bất mãn với hành vi nằm ngủ trong lớp của tôi, ý nói kiểu như vậy rất dễ tạo ra không khí gây buồn ngủ, ảnh hưởng đến sinh viên của anh, còn nói cái gì mà "ngủ gà ngủ gật quăng quật cả đời", quá đáng nhất chính là, anh ấy từng vẽ một con rùa buồn ngủ lên bảng đen trong giờ học, rõ ràng là chỉ tôi.

Vì để giữ cho tôi tỉnh táo, anh ấy thậm chí còn đặt câu hỏi ngay tại chỗ vào mỗi lần lên lớp như một lời đe dọa, sau giờ học cho tôi bài tập về nhà, buộc tôi phải sử dụng bộ não nhàn rỗi đã lâu của mình để suy nghĩ.

Tôi đánh máy hơi chậm, nên anh ấy bảo tôi viết trên giấy, chụp ảnh và gửi qua để anh phê duyệt.

Diệp Thiệu Bân thỉnh thoảng cũng sẽ tìm tôi nói chuyện phiếm.

【 Diệp: Cậu đã ăn chưa? 】

【 Tôi: Ăn rồi. 】

【 Diệp: Ăn gì? 】

【 Tôi: Mì sợi. 】

Cuộc đối thoại cứ như vậy tự nhiên kết thúc.

Hoặc là thế này.

【 Diệp: Chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật, phỏng chừng sẽ mất một khoảng thời gian dài. 】

【 Tôi: Cố lên. 】

【 Diệp: Cậu có dám đánh nhiều thêm một chữ không? 】

【 Tôi: Cố lên nhó*. 】

*Gốc là 加油鸭, từ 鸭 (vịt) đồng âm (yā) với 呀 (a, á), trên mạng xã hội để tỏ vẻ dễ thương đáng yêu nên thường thay 呀 bằng 鸭

Có một lần nộp bài tập về nhà, tôi đã gửi nhầm ảnh, vô tình gửi cho anh ấy một tấm ảnh khác.

Tôi thu hồi với tốc độ ánh sáng, nhưng vẫn chậm một bước, Diệp Thiệu Bân đã

bày chứng cứ ra, cũng chỉ trích tôi.

【 Diệp: Bạn nhỏ thế này là sao đây, chụp lén đấy hả. 】

【 Tôi: Chụp nội dung trên bảng. 】

【 Diệp: Nội dung trên bảng? Ống kính của cậu đều lấy nét vào mặt tôi. 】

Tôi nhìn qua, quả nhiên đúng y như vậy, một chữ trên bảng đen cũng không thấy rõ.

【 Diệp: Tìm một cái cớ tốt hơn, tôi có thể miễn cưỡng tin tưởng cậu. 】

【 Tôi: Tôi xin lỗi. 】

Hơn nửa ngày sau, Diệp Thiệu Bân mới trả lời.

【 Diệp: Lần sau giấu ảnh cho kỹ vào, đừng để tôi bắt được. 】

【 Tôi: Đã biết. 】

Bởi vì thái độ thành khẩn của tôi, Diệp Thiệu Bân không để chuyện này ở trong lòng, vẫn giữ thái độ hoan nghênh với sinh viên "gọi là cọ lớp nhưng thực chất đến ngủ" là tôi đây.

Nhưng mà bây giờ, tôi lại không tới được.

Tôi phát bệnh, không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ở nhà nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lúc ban đầu, tôi chỉ cảm thấy chóng mặt, khi nhiệt độ cơ thể tăng lên, tôi dần dần không thể phân biệt được đâu là sự thật, đâu là ảo ảnh giả dối, bởi vậy tôi cảm thấy cực kỳ bất an, tự nhốt mình trong phòng và rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Một cơn sốt cao dễ dàng cướp đi lý trí của tôi, tất cả mọi thứ trong nháy mắt kéo nhau trở lại, phá hủy tất cả sự bình tĩnh. Ánh mắt của tôi lại một lần nữa nhìn thấy thế giới không ổn định nhất, mất cân bằng nhất, toàn bộ đều chống lại tôi, tấn công tôi, ý đồ muốn hạ gục tôi từng chút một.

Tôi hoảng sợ quan sát xung quanh, rồi trốn vào trong tủ quần áo.

Tuy nhiên, mối nguy hiểm vẫn chưa biến mất.

Tôi ôm đầu gối nghẹn ngào hít thở, trong lúc tôi lẩm bẩm độc thoại dưới bóng tối đen kịt, một con quái vật đã nắm lấy cánh tay tôi, muốn kéo tôi ra khỏi tủ quần áo. Tôi quyết liệt muốn thoát khỏi tay nó, đạp chân giãy dụa, kết quả bị tát mạnh một cái.

Tất cả âm thanh tức khắc biến mất.

Tôi mất ý thức.

Thức dậy một lần nữa, tôi đã nằm trên giường bệnh, bầu trời bên ngoài cửa sổ hơi trắng lóa, một y tá đang ghi chép đứng bên giường.

Bên cạnh hình như còn có người, tôi nghiêng đầu nhìn.

Là Diệp Thiệu Bân.

Anh ấy cũng không thay quần áo làm việc, trên mặt vẫn đeo khẩu trang, cứ như vậy ngồi trên ghế ngủ thiếp đi.

Nếu như tôi có thể phân chia cho anh ấy toàn bộ thời gian ngủ dư thừa trong cuộc sống của tôi...

Tôi nhìn Diệp Thiệu Bân đang ngủ say, trong lòng khẽ động, đưa tay nắm lấy góc áo của anh, giống như đã tìm được một nơi trú ẩn an toàn. Những thứ mềm mại, quý giá này bao bọc lấy tôi rồi chữa lành tất cả những đau đớn của tôi.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.