Kẻ Xấu Xa Văn Nhã

Chương 22



Edit: Frenalis

Phương Y đi xe của Lê Gia Hiên đến địa điểm tổ chức sinh nhật. Khi xuống xe, Lê Gia Hiên tỏ ra rất hào hứng hỏi cô: "Phương Y, chiếc xe này thế nào? Có phải rất ngầu không?"

Phương Y liếc nhìn, nói: "Do cậu mua à?"

Lê Gia Hiên cười toe toét: "Ba tôi mua cho tôi, khen thưởng tôi vì đã đi làm..."

Phương Y cong môi cười nhẹ: "Xe rất đẹp."

Lê Gia Hiên mới thả lỏng vẻ mặt, giơ tay lên như muốn ôm vai Phương Y, nhưng Khâu Oánh Oánh liếc xéo anh ta một cái, anh ta lập tức nhận ra không ổn, buông tay xuống.

"Đi thôi, vào trong nào." Anh ta nói.

Phương Y gật đầu, nhìn lại chiếc xe mới của Lê Gia Hiên, không phải vì thích, mà là vì chiếc xe này khiến cô nghĩ đến Chu Lạc Sâm. Kỳ thực điều này cũng khiến cô bối rối, chỉ vì một chiếc xe mà cô đã liên tưởng đến Chu Lạc Sâm, chứng tỏ anh ngày càng có vị trí quan trọng trong lòng cô.

Lê Gia Hiên nhỏ hơn Chu Lạc Sâm vài tuổi, cùng tuổi với cô, gia đình có tiền nên được hưởng nhiều ưu thế bẩm sinh. Cha mẹ anh ta sẵn sàng mua xe cộ nhà cửa cho anh ta, và anh ta cũng quen với điều đó, mọi người đều cảm thấy điều này là bình thường.

Nhưng Phương Y - người xuất thân từ tầng lớp dưới cùng của xã hội, lại càng trân trọng những người như Chu Lạc Sâm. Cô hoàn toàn tin xe cộ nhà cửa của Chu Lạc Sâm đều do anh tự mua bằng chính năng lực của mình. Một người như cô, không thể hy vọng được sinh ra một lần nữa, vậy thì có thể lấy Chu Lạc Sâm làm gương để bản thân có thể trở thành một người như vậy.

Bữa tiệc trôi qua nhạt nhẽo, bàn tròn đầy những bạn học quen thuộc, trong đó nữ giới chiếm phần lớn. Các cô gái độc thân vây quanh Lê Gia Hiên không ngừng khen ngợi, còn những cô gái đã có bạn trai thì quấn quýt bên người yêu. Phương Y chỉ tập trung vào thức ăn, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy tâm tịnh một chút.

Tưởng chừng như cô có thể thanh tịnh, nhưng không có nghĩa là người khác muốn buông tha cho cô. Sâm Duy, một nữ sinh xinh đẹp, hồi còn đi học thường cùng những cô gái khác vây quanh Lê Gia Hiên. Cô ta đang ngồi giữa những cô gái đã có bạn trai, nâng ly rượu lên gọi Phương Y.

Phương Y ngước mắt nhìn cô ta, cô ta cười rạng rỡ: "Phương Y, nghe nói cậu làm việc ở văn phòng luật sư Tễ An, thật hay giả vậy?"

Phương Y nhấp một ngụm thức uống: "Thật."

Sâm Duy tiếp tục: "Thật hả, nghe nói văn phòng đó rất khó vào, làm thế nào cậu có thể vào được?" Ánh mắt cô ta không mấy thiện chí, như thể đang nghi ngờ Phương Y dùng quy tắc ngầm.

Phương Y nhàn nhạt nói: "Phỏng vấn trúng tuyển. Nếu cậu thích thì cũng có thể thử, gần đây họ đang tuyển người."

Sâm Duy nhếch mép, vẻ mặt không mấy dễ chịu: "Tôi nghĩ ngay cả khi họ tuyển người, thì cũng là cậu phù hợp hơn. Loại chuyện này có lẽ cậu đã quen làm từ nhỏ, chúng ta không giống nhau." Nói xong, cô ta liếc nhìn xung quanh, các cô gái khác mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn Phương Y với ánh mắt mỉa mai.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phương Y không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, nói: "Cậu nói đúng, nhưng tôi nghĩ làm việc nhà cũng không có gì không tốt, ít nhất có thể rèn luyện sức khỏe, bằng không sau này ra ngoài làm việc mà không có người giúp đỡ, thì sẽ phải tự lo liệu mọi thứ, hoàn toàn bị đào thải khỏi xã hội."

Sâm Duy hừ một tiếng, định nói gì thêm thì Lê Gia Hiên đã đi đến. Anh ta cau mày nhìn cô ta: "Sâm Duy, nếu cậu đã ăn no rồi thì ra ngoài đi dạo sau bữa ăn đi, đừng làm hỏng sinh nhật của tôi, tôi không mời cậu đến."

Sâm Duy nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, cầm lấy ba lô trực tiếp bỏ đi. Những cô gái vây quanh cô ta lúc nãy thấy vậy chỉ biết cười ngượng ngùng, không dám làm phiền Phương Y.

Lê Gia Hiên nhìn về phía Phương Y: "Thật ngại quá, tôi không mời cô ta đến, tôi cũng không biết tại sao cô ta lại ở đây."

Phương Y lắc đầu: "Không sao." Cô bưng ly nước trái cây lên và cụng ly với anh ta, "Còn chưa kịp nói với cậu, chúc mừng sinh nhật vui vẻ nhé. Tôi đến vội quá, không mua quà được, lần sau tôi bù lại cho."

Lê Gia Hiên nở nụ cười ôn nhu, uống cạn ly rượu trong tay, thấp giọng nói giữa tiếng ồn ào của các bạn nam: "Có cậu đến là món quà lớn nhất cho tôi rồi."

Phương Y mỉm cười lịch thiệp, thu hồi tầm mắt và tiếp tục uống nước trái cây. Cô nhìn xuống điện thoại, đã 8 giờ tối rồi. Chỗ này vẫn chưa có dấu hiệu tan cuộc, có lẽ phải đến 10 giờ mới về nhà được.

Mọi chuyện diễn ra không như Phương Y dự tính, hơn 10 giờ đêm cô mới trở về tới khu nhà mình. Bởi vì những người tham gia bữa tiệc đều uống rượu nên Lê Gia Hiên không kịp sắp xếp tài xế, Phương Y đành tự bắt xe về nhà.

Cô lo lắng cẩn thận đi trong màn đêm đen kịt, quan sát xung quanh đề phòng nguy hiểm.

Khi đến gần cửa chính của khu chung cư nhà mình, cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở đó. Xe không bật đèn, tắt máy, và vì đèn đường trong khu phố rất tối nên cô không thể nhìn rõ bên trong có người hay không.

Nhưng nếu cô nhớ không lầm, biển số xe và kiểu dáng xe giống hệt xe của Chu Lạc Sâm.

Phương Y bước nhanh đến gần chiếc xe màu đen, muốn xác định xem Chu Lạc Sâm có ở trong xe hay không. Nhưng khi cô đến gần, những người đàn ông độc thân mới chuyển đến ở căn nhà đối diện nhà cô đi ra. Họ nhìn thấy Phương Y, vẻ mặt đều vi diệu.

Đêm khuya nhìn thấy một mỹ nữ đi một mình, người đàn ông nào cũng sẽ có suy nghĩ đen tối. Ánh mắt họ dán chặt vào Phương Y, ý đồ rõ ràng.

Phương Y lặng lẽ lấy điện thoại ra, mắt nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ của họ, đồng thời xác định lại xem có người trong chiếc xe màu đen hay không. Bởi vì nếu Chu Lạc Sâm ở đây, cô sẽ an toàn.

Những người đàn ông độc thân đó nhìn nhau, đứng yên không nhúc nhích. Sau đó, một người đàn ông trong số họ tiến về phía cô.

Phương Y lập tức lùi lại một bước. Khi người đàn ông đó đi ngang qua cửa xe màu đen, cửa bên ghế lái đột nhiên mở ra, đánh gục người đàn ông xuống đất, khiến hắn kêu la thảm thiết.

Phương Y ngơ ngác nhìn Chu Lạc Sâm bước ra khỏi xe trong bộ đồ đen gần như hòa nhập với bóng đêm. Khuôn mặt anh không hề có chút mỉm cười nào. Sau khi xuống xe, anh ưu nhã giơ tay đẩy mắt kính không gọng lên mũi, rồi thản nhiên nhìn người đàn ông bị cửa xe đụng ngã. Dù người đàn ông đó tỏ ra vô cùng tức giận, như muốn lừa gạt tống tiền đòi bồi thường, anh cũng hoàn toàn không để ý, mà thong thả nói: "Ồ? Cửa xe có vẻ bị trầy xước."

Nói xong, anh nhìn về phía người đàn ông vừa đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở chiếc áo khoác kim loại lấp lánh trên vai hắn, lấy điện thoại ra, bật chức năng đèn pin, rọi vào mắt khiến họ không thể mở nổi.

Phương Y chạy nhanh đến bên cạnh Chu Lạc Sâm, ngước nhìn anh gọi: "Luật sư Chu!"

Chu Lạc Sâm không để ý đến cô, chỉ nói với những người đàn ông đó: "Gọi cảnh sát đến, hoặc là tạm biệt thế này, các anh chọn cái nào?" Dứt lời, anh lấy ra một tấm danh thiếp từ túi áo vest, không phải để đưa cho họ, mà là giơ ra trước mặt họ, giọng trầm thấp nói: "Đây là danh thiếp của tôi."

Mấy người đàn ông nhìn vào tấm danh thiếp mỏng manh trên đầu ngón tay thon dài của anh, liếc nhìn nhau rồi nôn nóng nói: "Luật sư thì ghê gớm lắm sao!"

Chu Lạc Sâm không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng, thu hồi danh thiếp. Cử chỉ của anh hoàn toàn thể hiện rằng: "Đúng vậy, tôi ghê gớm."

Mấy người đàn ông đó im lặng một hồi, cuối cùng người đứng đầu có vẻ như muốn giảng hòa: "Thôi được rồi, coi như chúng tôi xui xẻo, đi thôi!"

Hắn vừa dứt lời, những người đàn ông khác cũng không nói thêm gì, cùng nhau rời đi. Khi đi ngang qua Phương Y, họ lại liếc nhìn cô một cái, khiến cô cảm thấy vô cùng bất an, vô thức rúc đến gần Chu Lạc Sâm.

Chu Lạc Sâm nhìn Phương Y đang nép vào cánh tay mình, anh từ từ tắt chức năng đèn pin trên điện thoại. Bóng tối bao trùm một lần nữa khiến Phương Y hướng ánh mắt về phía anh. Trong bóng tối, cô nghe thấy anh nói: "Sao không mời tôi lên ngồi?"

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

... Mặc dù đã gần tháng 10, nhưng thời tiết vẫn còn khá nóng. Chu Lạc Sâm thường xuyên ở trong môi trường máy lạnh, có phần không quen với loại thời tiết này. Theo Phương Y vào căn hộ chỉ có quạt điện, anh cảm thấy hơi nóng bức. Căn hộ nhỏ đến mức chỉ có thể kê một chiếc giường và một cái bàn, bên cạnh là một gian nhỏ xíu dùng làm nhà vệ sinh.

Phương Y ngượng ngùng nhìn Chu Lạc Sâm: "Chỗ ở chật hẹp và hơi bừa bộn, luật sư Chu cứ tự nhiên, tôi đi pha trà cho anh."

Chu Lạc Sâm liếc nhìn cửa phòng khách, trầm giọng nói: "Không cần phiền phức, ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Anh ngồi xuống mép giường, Phương Y nhìn anh và cũng ngồi xuống bên cạnh. Ba lô của cô đặt trên đầu gối, lộ ra đôi tất chân màu đen xinh đẹp.

Chu Lạc Sâm nhìn cô, hỏi: "Sao lại về trễ vậy? Đi đâu?"

Phương Y không nhận ra ý đồ trong câu hỏi của anh, trả lời một cách trực tiếp: "Đi dự sinh nhật bạn học."

Chu Lạc Sâm nhẹ gật đầu, cởi cúc áo khoác ngoài, tháo cà vạt ném lên giường.

Khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngại của Phương Y, anh từ tốn nói: "Trời hơi nóng, em không ngại chứ?"

Phương Y cũng cảm thấy nóng, cô đứng dậy bật quạt điện, thấp giọng nói: "Không ngại, không sao."

Nghe vậy, Chu Lạc Sâm cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng và ngồi ở mép giường.

Sau đó, hai người im lặng không ai nói gì, không khí tràn ngập một bầu không khí ái muội. Mặc dù đã bật quạt điện nhưng Phương Y vẫn cảm thấy rất nóng.

Cô hơi hé môi, muốn nói gì đó, nhưng lời nói đã đến đầu lưỡi lại không thể thốt ra. Việc đuổi khách, cô dường như không giỏi lắm.

Ánh mắt vô thức dừng lại ở cổ tay Chu Lạc Sâm, Phương Y có chút ngạc nhiên khi phát hiện anh đã dùng khuy măng sét mình tặng. Cô không nhịn được cười cong đôi mắt, ôn nhu hỏi: "Anh thay rồi à?"

Chu Lạc Sâm nhìn theo ánh mắt của cô, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: "Đẹp không?"

Phương Y theo bản năng đưa tay vuốt v e, gật đầu nói: "Đẹp, anh đeo gì cũng đẹp, dù là những món đồ bình thường khi anh đeo cũng trở nên sang trọng."

Chu Lạc Sâm không đáp lại lời nói của cô mà chuyển sang chủ đề khác: "Em không hỏi tôi tại sao lại đến đây muộn vậy?"



Phương Y ngẩn ta, hoảng hốt nhớ ra mình quả thật đã quên hỏi về việc này, như thể sự xuất hiện của anh là điều hiển nhiên.

Không biết từ bao giờ, cô đã quen với việc anh thường xuyên xuất hiện bên cạnh mình. Và thực tế cũng cho cô biết, yêu một người không đáng sợ, đáng sợ là thói quen của một người.

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của Phương Y, Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: "Trời không còn sớm, tôi về đây." Dứt lời, anh liền đứng dậy.

Phương Y cũng đứng dậy theo, nhìn anh muốn nói lại thôi. Anh quay lại liếc nhìn cô: "Sao vậy? Luyến tiếc tôi đi?"

Phương Y có chút hoảng loạn vì bị nói trúng tim đen, che giấu sự bối rối bằng nụ cười, cô quay đi.

Cô lần này né tránh khiến Chu Lạc Sâm không vui, anh nhếch môi cười, đi đến cửa chính, tự mình mở cửa và định bước ra ngoài. Bỗng nhiên anh nhăn mày lại.

"Làm sao vậy?" Phương Y nghi hoặc hỏi.

Chu Lạc Sâm quay lại nói: "Bọn họ có vẻ sẽ không dễ dàng bỏ qua, đêm nay có thể sẽ đến quấy rầy em."

Toàn thân Phương Y lông tơ đều dựng đứng lên, lo lắng hỏi anh: "Vậy phải làm sao?"

Chu Lạc Sâm suy nghĩ tìm cách giải quyết cho cô, nhưng cả hai lựa chọn đều không tốt: "Tôi ở lại, hoặc là em đi theo tôi."

Phương Y trầm mặc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn vào mắt anh một hồi lâu, không rõ vì tâm trạng gì mà nói ra lựa chọn của mình: "... Anh ở lại đi."

Chu Lạc Sâm vui vẻ đồng ý, kéo cửa vào, tiếng đóng cửa khá to trong căn hộ nhỏ, âm thanh này như một tín hiệu, thắp lên một ngọn lửa trong tim hai người.

Phương Y chỉ cảm thấy đầu óc vừa nóng vừa mụ mị, hơi đau đầu, cô cúi đầu xuống xoa bóp thái dương.

Chu Lạc Sâm giơ tay đặt lên vai cô vỗ nhẹ, giọng nói khàn khàn cất lên: "Yên tâm, em ngủ giường, tôi sẽ ngủ tạm trên ghế sofa."

Phương Y nhìn anh lần nữa, ánh mắt do dự. Trên khuôn mặt trắng mịn của Chu Lạc Sâm hiện lên một vẻ đẹp mê hoặc, anh lướt qua cô và ngồi xuống ghế dựa, sống lưng thẳng tắp như tùng.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

- -------------------o------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.