Kẻ Xấu Xa Văn Nhã

Chương 50



Edit: Frenalis

Leo núi là một hoạt động thể chất, hiện giờ đã đi được một nửa chặng đường, thể lực của mọi người đều đã tiêu hao khá nhiều, cần nghỉ ngơi. Vậy mà lúc này, Chu Lạc Sâm lại muốn cõng cô, Phương Y cảm thấy anh đây là đang muốn tìm mệt.

"Không được đâu, em nặng lắm, núi lại cao thế này, anh cõng em sẽ mệt chết mất." Phương Y liên tục từ chối, "Vừa rồi luật sư Nghiêm chỉ cầm theo đồ uống mà đã kêu mệt rồi, sao em có thể để anh cõng một người to lớn như em được."

Chu Lạc Sâm phớt lờ lời cô, trực tiếp đứng dậy và bế cô lên từ phía sau. Tư thế bế công chúa này thu hút không ít sự chú ý, những du khách leo núi phía sau đều đang nhìn họ, Phương Y muốn độn thổ cho xong.

"Anh thả em xuống đi." Phương Y ôm cổ anh để giữ thăng bằng, cảm thấy anh đang bế cô đi trên bậc thang một cách không hề quan tâm đ ến ai, giọng lo lắng nói: "Mọi người trong văn phòng vẫn chưa đi xa đâu, lỡ ai quay lại nhìn thấy chúng ta thì sao, mau thả em xuống."

Chu Lạc Sâm khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc, rồi quay sang một con đường khác. Đó là con đường nhánh, không cùng đường với Chung Lợi Dương và mọi người, nhưng cũng có thể lên tới đỉnh núi. Anh có thói quen tìm hiểu trước về mọi nơi anh đến, nên hiện tại anh biết rõ mọi thứ ở đây.

"Chúng ta đi đường này." Anh thản nhiên nói, cánh tay ôm cô thật chặt và vững vàng.

Phương Y ngước nhìn chiếc cằm nhẵn nhụi của anh, không khỏi thở dài, dựa vào cổ anh nói: "Anh thả em xuống đi, em có thể tự đi được mà, chúng ta cứ đi chậm chậm, coi như đi dạo."

Chu Lạc Sâm nghi ngờ cúi xuống nhìn cô: "Em chắc chắn là em có thể?"

Phương Y suy nghĩ một chút, rồi xấu hổ nói: "Vậy anh cứ cõng em đi, em thấy anh bế em thế này còn tốn sức hơn."

Chu Lạc Sâm nghe lời, đặt cô xuống và ngồi xổm trước mặt cô. Cô hơi do dự rồi trèo lên lưng anh, anh dễ dàng cõng cô lên, cảm thấy cô thực sự quá gầy, nên ăn nhiều hơn một chút, mặc dù những nơi trên cơ thể cô nên đầy đặn thì vẫn rất đầy đặn.

"Tối nay về khách sạn, gọi cơm hộp lên phòng ăn nhé." Chu Lạc Sâm vừa đi vừa nói.

Phương Y tựa vào vai anh, hai người đi qua những khu rừng rậm rạp, cô nhẹ nhàng hỏi anh: "Anh đói à?"

Chu Lạc Sâm nói: "Em quá gầy."

"Gầy?" Phương Y liếc nhìn cánh tay mình, "Gầy chỗ nào?"

Chu Lạc Sâm mím môi không trả lời. Cô tựa vào lưng anh, anh đang cõng cô nên lưng anh có thể tiếp xúc hoàn toàn với ngực cô, cảm giác mềm mại đó khiến anh không còn tâm trí nào để đi đường, chỉ muốn...

"Lạc Sâm, anh nhìn kia kìa..." Phương Y đột nhiên chỉ vào một cái cây ở phía xa, "Là cây mơ, hoa mơ nở đẹp quá."

Chu Lạc Sâm nhìn sang hỏi: "Em có muốn chụp ảnh không?"

Phương Y liên tục gật đầu: "Được đó."

Chu Lạc Sâm đặt cô xuống, lấy điện thoại của mình ra và chỉ vào cái cây: "Đến đó đứng đi, anh chụp cho."

Phương Y hào hứng chạy đến dưới gốc cây, giơ tay cố gắng muốn chạm vào nhánh cây, suy nghĩ xem nên tạo dáng như thế nào, không ngờ lúc này Chu Lạc Sâm đã bấm máy chụp vài tấm.

Một cô gái xinh đẹp luôn xinh đẹp trong mọi tình huống. Phương Y có khuôn mặt nhỏ nhắn và dáng người đẹp, ngay cả camera điện thoại cũng có thể chụp được vẻ đẹp thực sự của cô. Cô cố gắng với tay để chạm vào nhánh cây trông rất đáng yêu, khóe miệng mỉm cười, mang lại cho người ta cảm giác thực ôn nhu.

Nếu ai đó chỉ vào người trong ảnh và nói đó là một nữ diễn viên nổi tiếng nào đó, chắc chắn sẽ có người tin.

"Không với tới, em thấp quá." Phương Y buông tay xuống, hơi tiếc nuối, "Em còn định hái một bông hoa nữa chứ, haiz."

Nghe vậy, Chu Lạc Sâm chậm rãi bước tới, dễ dàng bẻ một nhánh hoa mơ đẹp nhất trên cây rồi đưa cho cô, sau đó nghiêm túc đánh giá cô một chút rồi nói: "Người đẹp hơn hoa."

Phương Y xấu hổ, lẩm bẩm: "Từ khi nào anh lại ăn nói ngọt như thế?"

Chu Lạc Sâm thản nhiên nói: "Vẫn luôn như vậy, chỉ là trước đây thể hiện trong lòng, còn bây giờ muốn nói ra bằng lời nhiều hơn."

Phương Y ngẩng đầu nhìn anh, như đang suy nghĩ về những gì anh nói. Anh bình tĩnh quay lại ngồi xổm xuống: "Đi thôi."

Phương Y ngẩn ra, hỏi anh: "Không chụp ảnh nữa à?"

"Chụp xong rồi." Anh nói ngắn gọn.

"Chụp xong rồi? Khi nào anh chụp? Cho em xem." Phương Y nũng nịu muốn xem, Chu Lạc Sâm không còn cách nào khác, đành đưa điện thoại cho cô, điện thoại có mật mã, yêu cầu mở khóa bằng vân tay, Phương Y định lấy ngón tay anh, nhưng anh lại nói: "Mật khẩu là sinh nhật của em."

Phương Y hơi sững sờ, hỏi: "Anh biết sinh nhật em ngày nào ư?"

Chu Lạc Sâm dường như thấy câu hỏi này rất buồn cười, khoé miệng cong lên: "Tất cả thông tin của em đều có trong hồ sơ ở văn phòng, có gì mà anh không biết?" Anh tiến lại gần thì thầm bên tai cô: "Còn có rất nhiều thứ không có trong hồ sơ mà anh cũng biết, em muốn anh nói từng cái từng cái một cho em nghe không?"

Phương Y bối rối quay mặt đi: "Không cần." Cô nhanh chóng nhập ngày sinh của mình vào điện thoại, quả nhiên điện thoại đã được mở khóa.

Tìm thấy album ảnh, Phương Y thấy ngay những bức ảnh mà Chu Lạc Sâm vừa chụp, trong ảnh cô trông rất ngố, cảm thấy xấu hổ nên muốn xóa chúng, nhưng Chu Lạc Sâm đã nhanh tay lẹ mắt gạt tay cô ra, ngón tay cô lướt trên màn hình vô tình lật sang bức ảnh tiếp theo.

Phương Y nhìn thấy một bức ảnh của cô khi đang làm việc ở văn phòng.

Bức ảnh đó có lẽ đã rất lâu rồi, vì trong ảnh cô vẫn còn ngồi ở chỗ của Lâm Tư, đó là nơi cô đã chuyển đến vào ngày đầu tiên đi làm.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất, và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn.

Phương Y ngước nhìn Chu Lạc Sâm. Trên mặt Chu Lạc Sâm không hề có sự bối rối hay xấu hổ khi bị phát hiện bí mật, anh rất tự nhiên, như thể những gì anh làm chỉ là chuyện bình thường, và lời giải thích của anh cũng vậy.

"Ai cũng có lòng yêu cái đẹp." Chu Lạc Sâm lấy lại điện thoại cất vào túi, một lần nữa ngồi xổm xuống: "Lên đi."

Phương Y mím môi, leo lên lưng anh với tâm trạng phức tạp, hai người tiếp tục đi, băng qua những cây mơ xinh đẹp, hướng lên đ ỉnh núi.

Suốt đoạn đường, Phương Y không nói chuyện với Chu Lạc Sâm, anh nghĩ cô sẽ chỉ nói chuyện với anh khi lên đến đỉnh núi, thì cô lại có phản ứng.

Phương Y c ắn vào cổ anh, lực không mạnh cũng không nhẹ, anh không đau, mà chỉ hơi ngứa, nhưng còn ngứa hơn cả cổ, là trái tim anh...

"Nghịch ngợm." Chu Lạc Sâm cau mày, đặt Phương Y xuống, quay lưng về phía cô nói: "Tự đi đi."

Phương Y hừ một tiếng, kéo chân đau của mình nhắm mắt đi theo sau anh. Mặc dù anh nói sẽ không cõng cô nữa, nhưng lại đi rất chậm, bước chân của anh dài như vậy, mỗi bước đi của anh bằng hai bước của cô, rõ ràng là anh đang cố ý chờ cô.

Chẳng mấy chốc, họ từ một trước một sau thành đi sóng vai nhau.

"Nếu chân đau thì cứ đi chậm thôi, còn một đoạn đường dài nữa." Chu Lạc Sâm thấy cô cậy mạng, ngữ khí chậm rãi nói.

Phương Y đối mặt với anh, nhướng mày: "Luật sư Chu, em hỏi anh một câu."

Chu Lạc Sâm không lên tiếng, dùng ánh mắt hỏi cô là câu hỏi gì.

Phương Y ý vị thâm trường hỏi: "Anh thích em từ khi nào?"

Lần này cô có thể tự tin hỏi ra những lời này, có thể là vì anh quá tốt với cô, cũng có thể là vì tình cảm của họ ngày càng tốt hơn, và tất nhiên, có thể là vì... anh giấu quá nhiều bí mật về cô.

Thay vì coi anh là một người đàn ông hư hỏng, cô thà tin rằng anh đã thích cô từ lâu.

Chu Lạc Sâm dừng lại bước chân, nghiêm túc nhìn cô, sau đó khẽ mở miệng, khi cô nghĩ anh sẽ trả lời cô, anh lại thong thả ung dung nói: "Nghiêm Túc gọi điện đến, chúng ta cũng nên lên đ ỉnh núi thôi." Anh phất phất tay, nhanh chóng đi lên trước dẫn đường.

Phương Y đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh, cao giọng nói "Đồ xấu xa", sau đó mặc dù không vui lắm, nhưng cô vẫn đi theo anh.

Gần đỉnh núi có một đài cao khá nguy hiểm, xung quanh chỉ có hàng rào bảo vệ đơn sơ, đi qua đài cao có một ngôi chùa, nghe nói rất linh thiêng. Có người không dám leo lên vì đài cao quá nguy hiểm, nên chỉ đến được mép đài là coi như đã lên đến đỉnh núi.

Khi Chung Lợi Dương giới thiệu những điều này với mọi người trong văn phòng, Phương Y và Chu Lạc Sâm cũng vừa lúc đến. Nghiêm Túc nhìn thấy họ từ xa, vẫy tay gọi lại, chủ động giải thích: "Lạc Sâm vẫn luôn là một quý ông, biết chân Phương Y không khỏe nên đã dẫn đường cho cô ấy phía sau."

Phương Y cũng hùa theo: "Đúng vậy, luật sư Chu thật là một người tốt." Cô nghiến răng nói hai chữ "người tốt", khiến Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô.

"Quá khen." Anh không hề do dự chấp nhận "lời khen" của cô, biểu cảm lúc này của anh có bao nhiêu ung dung.

"Được rồi, ai muốn lên thì tôi sẽ dẫn các bạn lên." Chung Lợi Dương hỏi lớn, tay chỉ vào ngôi chùa trên đài cao.

Các cô gái và chàng trai trong văn phòng đều giơ tay muốn đi lên, Chung Lợi Dương gật đầu nói: "Vậy chúng ta sẽ đi theo nhóm ba người, quá đông sẽ nguy hiểm."

Mọi người đều đồng ý, Phương Y đương nhiên được xếp vào nhóm với Chu Lạc Sâm, nhưng khi đến lượt họ đi lên, Chu Lạc Sâm lại cau mày.

"Thôi." Anh nói, "Đừng lên nữa." Rõ ràng là anh đang nói với Phương Y.

Phương Y nhìn mọi người đang chờ ở trên, định đồng ý thì nghe thấy một giọng nữ không mấy quen thuộc nói: "Phương Y, lên nhanh đi, mọi người đang đợi cô đấy, cô đang nói gì với luật sư Chu vậy, hai người không định tụt lại phía sau nữa chứ?"

Phương Y nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Phó Tử Hân với vẻ mặt hả hê khi người gặp hoạ, cô cảm thấy Phó Tử Hân có mục đích gì đó, trực giác của phụ nữ rất nhạy bén, cô hơi nghi ngờ, không biết Phó Tử Hân có biết gì không?

Đã lên lưng cọp thì khó xuống, Phương Y đành phải nói: "Tôi lên ngay đây."

Chu Lạc Sâm đứng một bên lạnh lùng nhìn Phó Tử Hân. Phó Tử Hân vừa nghe Phương Y đáp lời còn có chút đắc ý, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Chu Lạc Sâm nhìn mình, nụ cười liền tắt ngấm.

Cô ta sợ hãi vội vã lùi ra sau Ôn Na, không dám đối diện với Chu Lạc Sâm. Chu Lạc Sâm thản nhiên thu hồi ánh mắt, đỡ lấy Phương Y và dìu cô bước lên.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất, và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn.

"Anh ở phía sau em, em cẩn thận một chút." Giọng anh trầm ấm tràn đầy quan tâm. Phương Y nghe vậy lòng ấm áp, dịu dàng nói, "Yên tâm đi, em không..." Chưa kịp nói hết câu, cô đã trượt chân vào một túi nilon ai đó vứt trên đường, ngã nhào sang một bên.

Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt đều hoảng hốt, kẻ nhát gan còn hét lên thất thanh. Bởi vì bên cạnh chính là vách núi sâu thăm thẳm, ngã xuống là vạn kiếp bất phục.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Lạc Sâm vững vàng giữ chặt cánh tay cô, đem cô kéo vào lòng. Bước chân anh vững chãi đứng trên đỉnh núi cao, mặc cho hai bên là vực sâu thăm thẳm, nhưng trên mặt anh không hề có chút sợ hãi nào, ôm Phương Y như thể đang đứng trên đất bằng.

"Không sao chứ?" Anh cúi đầu hỏi cô gái đang run rẩy trong lòng ngực. Khuôn mặt cô trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, có thể thấy đã sợ đến mức nào.

Chu Lạc Sâm không đi lên nữa, trực tiếp đưa cô xuống núi, không chào hỏi những người đã đi lên trước, nhanh chóng ôm cô biến mất.

Nghiêm Túc cảm thấy tình hình hiện tại không ổn lắm, nhưng cũng hiểu tâm trạng của Chu Lạc Sâm. Ở nơi nguy hiểm như vậy, dù có tỏ ra trấn định đến đâu, cũng không thể hoàn toàn không có cảm giác gì.

"Chúng ta vào chùa đi, Lạc Sâm sẽ đưa Phương Y xuống núi, cô ấy sợ rồi." Nghiêm Túc thu hồi tầm mắt gọi mọi người, thấp giọng nói.

Chung Lợi Dương thực sự lo lắng cho Phương Y, không khỏi hỏi: "Lạc Sâm, một mình anh đưa Phương Y xuống được không? Hay để tôi đi cùng?" Anh ta tỏ vẻ như muốn đi.

Nghiêm Túc lắc đầu giữ chặt cổ tay anh ta ra hiệu anh ta đừng đi. Cả đoàn người cùng nhau vào chùa, ai nấy đều còn bàng hoàng vì sự cố nguy hiểm vừa rồi, cũng không có ai nghĩ tới tình huống ái muội lúc nãy, bởi lẽ nếu rơi vào tình cảnh ấy, hẳn ai cũng muốn có người đưa mình xuống núi.

Phương Y thực sự đã rất sợ hãi. Suốt quãng đường được Chu Lạc Sâm dìu xuống núi, cô không nói một lời. Mãi đến khi cả hai dừng chân nghỉ ngơi, anh mua nước tới cho cô, cô mới nghẹn ngào mở miệng: "Cảm ơn."

Cảm ơn anh đã cứu mạng em.

Chu Lạc Sâm không nói chuyện, mở nắp ra đưa chai nước cho cô, rồi cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.

Vừa rồi, chỉ trong thoáng chốc, anh đã tưởng như mình sắp mất cô, nỗi hoảng loạn dâng lên không thể diễn tả thành lời. Anh nghĩ, mình đã thật sự thua trong tay cô.

Không phải anh không muốn mở lời an ủi cô, chỉ là tâm trí anh rối bời. Những hình ảnh thân mật với cô cứ hiện lên không ngừng, khiến anh không thể suy nghĩ thông suốt.

Anh nhớ đến những món ngon cô nấu cho anh, nhớ đến những đêm cô thức khuya mang bánh quy đến phòng làm việc cho anh... Bánh quy dâu tây, bánh quy chocolate, đủ loại, săn sóc như vậy....

Cô thật sự rất khiêm nhường, phần lớn thời gian giống như dòng nước chảy nhỏ giọt, nếu không chú ý sẽ không nhận ra sự tốt đẹp của cô. Nhưng một khi đã nhận ra, dù cô có khiêm nhường đến đâu, anh vẫn sẽ cảm thấy từng lời nói, cử chỉ của cô đều khơi lên những cơn sóng mãnh liệt trong lòng anh... Nếu như ban đầu Chu Lạc Sâm chỉ muốn giữ cô như một bí mật chôn dưới đáy lòng, thì sau này cô đã trở thành nỗi nhớ của anh mỗi khi một mình thở dài.

Nhưng hiện tại, cô là người duy nhất anh muốn nắm tay đi cùng đến cuối con đường.

"Sao anh không nói gì?" Phương Y đã hoà hoãn lại, khẽ hỏi Chu Lạc Sâm. Trông anh còn có vẻ bàng hoàng hơn cả cô. Cô lo lắng hỏi thêm: "Vừa rồi nguy hiểm quá, anh có sợ không?"

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn.

Chu Lạc Sâm mím môi: "Anh không sợ vực sâu."

Phương Y nhíu mày khó hiểu: "Vậy anh..."

Chu Lạc Sâm tiếp lời: "Anh thấy em suýt chút nữa ngã xuống nên bị doạ sợ."

Phương Y cắn môi: "Em xin lỗi." Sau đó cô nhào vào lòng anh, đem đầu vùi vào ngực anh, không dám ngẩng đầu ngước nhìn anh.

Chu Lạc Sâm thở dài, xoa đầu cô: "Không sao, không có gì... Sẽ không có lần sau."

Phương Y gật gật đầu trong lòng anh, lặng lẽ đáp lại. Hình ảnh hai người thân mật khắng khít ôm nhau đập vào mắt Hình Tứ, người vì lo lắng cho Phương Y mà cũng đã xuống núi.

Anh ta đứng trên bậc thang giữa sườn núi, nhìn hai người ôm nhau ở khu nghỉ chân, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa một nỗi u sầu không thể nói thành lời.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, xoay người quay trở lại. Nhưng bước chân trở về không còn vội vàng như lúc xuống núi nữa... Không, không có gì cả, sẽ không có gì cả... Hình Tứ cài chặt cúc áo khoác, cúi đầu bước nhanh lên núi.

Sau sự cố nhỏ, Phương Y không còn tâm trạng ở lại trên núi nữa. Cô và Chu Lạc Sâm nghỉ ngơi một chút ở sườn núi rồi trở lại chân núi, bắt xe về khách sạn.

Vì tâm trạng không tốt, Phương Y không định ra ngoài vào buổi chiều, cô ôm cánh tay Chu Lạc Sâm đi vào khách sạn, dự định ngủ một giấc thật ngon trong phòng. Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như cô nghĩ. Khi cô và Chu Lạc Sâm vừa bước vào khách sạn, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang thong thả bước ra từ khu vực nghỉ chân của đại sảnh. Cô ta đeo ba lô, đội chiếc mũ rộng vành xinh xắn, môi đỏ kiều diễm, sắc mặt nhu hoà.

"Luật sư Chu?" Cô ta làm ra vẻ rất ngạc nhiên khi thấy họ ở đây. Nhìn thấy họ nắm tay nhau, cô ta cũng chỉ coi như không thấy, không chào hỏi Phương Y, chỉ nói chuyện với Chu Lạc Sâm: "Luật sư Chu sao lại ở đây? Thật trùng hợp khi gặp anh ở đây."

Chu Lạc Sâm hơi nhướng mày, liếc nhìn Phương Y rồi mới nhìn lại người phụ nữ kia, cười như không cười nói: "Trùng hợp? Tôi không nghĩ đây là trùng hợp." Giọng anh trầm xuống, mang theo vẻ nguy hiểm: "Tôi rất tò mò, Phó tiểu thư đến đây là để 'tình cờ gặp' tôi hay là 'tình cờ gặp' Hình Tứ?"

Bị anh nhắc đến chuyện cũ không chút khách khí, sắc mặt Phó Lôi trở nên khó coi, đành phải xuống nước chào hỏi Phương Y.

Nhưng có vẻ như cô ta đã đánh giá thấp Phương Y. Lúc cô ta quay sang nhìn Phương Y, liền thấy ánh mắt Phương Y lạnh nhạt, như thể đang nhìn một con châu chấu sau mùa thu hoạch.

Vì thế, lời chào hỏi của Phó Lôi nghẹn lại nơi cổ họng.

(Bà này còn trơ trẽn vô liêm sỉ hơn Giang Nhậm Hứa luôn á trời)

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất, và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn.

- -------------------o------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.