*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.༺ Chiếc Nhẫn (3) ༻"Vậy hãy để mị tóm gọn lại. Ma khí mà cậu thu được từ việc đánh bại ác quỷ kia tương thích với người bạn bám đuôi đó, nên cậu đã đưa nó cho cô ấy à?"
"Chuẩn không cần chỉnh luôn."
"Và nó chỉ có tác dụng khi đeo ở ngón áp út bên trái?"
"Điều đó cũng đúng luôn."
Thực hành những gì tôi đã học về ma pháp nguyên tố hôm nay trong lớp, tôi kể cho Dorothy nghe toàn bộ câu chuyện. Suy cho cùng thì tôi cũng chẳng có gì phải giấu cô cả.
Việc giải thích điều đó cho Dorothy cũng dễ dàng hơn vì cô biết rõ nhất về bí mật của tôi.
Ngay từ đầu, không thể nào nói dối được khi cô có khả năng đọc được cảm xúc.
"Luce sẽ rất hữu ích trong cuộc chiến chống lại Tà Thần. Việc tăng sức mạnh cho cậu ấy là vô cùng quan trọng."
"Mị biết. Cậu nói với mị trước đó. Chà... lúc đó câu chuyện đó không thú vị lắm."
Dorothy đáp lại bằng sự thờ ơ.
Tôi từ từ đưa mắt sang một bên và liếc nhìn cô đang tựa lưng vào thân cây.
Đôi mắt cô dán chặt vào cuốn sách đang mở trên lòng. Tinh Quang mana lơ lửng xung quanh cô như ánh đèn thắp sáng vẻ mặt buồn chán của cô.
"..."
Tôi thực sự không còn gì để nói nữa.
Thông thường, Dorothy sẽ đề cập đến chủ đề khác và tiếp tục cuộc trò chuyện, nhưng hôm nay dường như giữa chúng tôi có bầu không khí khó xử.
Cảm giác đó khi bầu không khí trở nên nặng nề. Thật là khó chịu. Trước đây chưa từng có trường hợp nào mà bầu không khí lại nặng nề thế này khi tôi ở cùng Dorothy.
Sau đó, Dorothy đóng cuốn sách của mình lại. Tôi cảm nhận được điều đó từ âm thanh 'tuk' yên tĩnh phát ra từ hành động đó.
'Chuyện gì đang xảy ra vậy?'
Tôi quay đầu lại nhìn Dorothy.
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, phủi phủi chỗ váy đã tiếp xúc với thân cây và nhìn tôi với nụ cười vui tươi.
"Hội trưởng nè, mị chuẩn bị ra ngoài bây giờ, tạm biệt ~."
Hôm nay chỉ tới đây thôi à?"Aaa... được rồi. Đi cẩn thận nhé."
"Hãy tiếp tục ở đó và luyện tập chăm chỉ đi nhá!"
Bước đi, Dorothy vẫy tay nhẹ với tôi.
"..."
Cảm giác kỳ lạ lan toả trong tôi.
Mồ hôi lạnh mà tôi không hề nhận ra chảy xuống má tôi.
Tôi bàng hoàng nhìn bóng dáng Dorothy đang mờ dần vào khoảng không giữa những hàng cây.
Trong ký ức của tôi, chưa có ngày nào tôi thấy Dorothy khó ở như thế này.
✦✧✦✧
"Neugahhh..."
Tại Charles Hall, ký túc xá dành cho học viên hàng đầu.
Chỉ có ánh sáng mặt trăng chiếu qua cửa sổ làm sáng căn phòng, Dorothy nằm gục xuống giường mà không thay đồ. Một tiếng rên kỳ lạ phát ra từ miệng cô.
Ella, sử ma mèo trắng của cô đang ngồi trên kệ, nhếch mép cười và vẫy đuôi từ bên này sang bên kia.
[Tôi sẽ đoán được suy nghĩ hiện tại của Dorothy, 'Mình không phải là người duy nhất mà Hội trưởng có. Mình đã mất cảnh giác khi cậu ấy nói rằng cậu ấy là Fan của mình các thứ.']
"Im lặng đi, con mèo kia."
['Luce, cô ấy chỉ cần đeo ma khí đó khi cần thiết. Tại sao cô ấy lại khoe nó ra như vậy hả? Và cô ấy nhìn chằm chằm vào nó mọi lúc như thể nó sẽ biến mất bất cứ lúc nào nếu không để ý ấy, mặc dù cô ấy biết rất rõ với trí nhớ đặc biệt của mình rằng nó sẽ không biến mất.']
"Guhhh..."
Dorothy không thể đáp lại một lời nào.
"Này, Ella."
Dorothy quay đầu sang một bên và nhìn Ella. Má cô áp xuống giường như một cái bánh bao hấp.
Bất cứ khi nào cô nghĩ về Luce và những gì cô nhìn thấy ngày hôm nay, trái tim cô lại thắt lại. Cô cảm thấy thật kinh khủng.
"Mị có thể hiểu bằng cái đầu của mình những gì Hội trưởng nói đó? Nhưng mị cảm thấy thất vọng vì lý do nào đấy. Đây là lần đầu tiên mị có cảm giác như thế này. Con gà ăn lúc nảy cũng không có cảm giác như được tiêu hóa nữa, mị chỉ cảm thấy khó chịu..."
[Sao cậu không ngừng ăn thịt gà đi?]
Ella mắng Dorothy, rồi gần như không thể kìm được cái miệng đang co giật của mình.
Cuối cùng, một cuộc xung đột có thể kích thích cuộc sống tình cảm buồn tẻ của Dorothy đã xảy ra.
Luce Eltania. Thủ khoa năm hai của Khoa Ma Thuật. Cô ấy đã thiết lập mối quan hệ với Isaac từ năm nhất và chắc chắn là một mỹ nữ thanh lịch.
Giờ đây, mỗi khi Dorothy nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón đeo nhẫn bên trái của cô ấy, cô lại cảm thấy bụng mình quặn lên.
Nhờ đó, Dorothy giờ đã biết đến tình địch của mình, Luce và đã đề cao cảnh giác.
Thế rồi hôm nay cô thậm chí còn nhận ra được điều đó.
Nghĩ lại thì, Luce và Isaac có xu hướng bạo dạn khi skinship. Cho dù đó là đặt cằm lên vai và trán nhau hay vòng tay qua vai nhau...
Hơn nữa, đôi khi họ hành động như những người yêu của nhau.
Cách họ đối xử với nhau như bạn bè và bạn cùng khối có vẻ khá thân thiết.
Mặt khác, Dorothy và Isaac đối xử với nhau như thế nào?
Vì là đàn chị của anh nên Isaac vẫn nói chuyện lịch sự với Dorothy. Điều đó có nghĩa là dù họ có thân thiết đến đâu thì cũng không thể thân thiết bằng anh với Luce.
Đó là một loại nhận thức.
[Cậu ghen tị với Luce Eltania phải không?]
"...Miễn bình luận."
Ella nhảy xuống khỏi kệ và đáp xuống giường.
Sau đó Ella ngồi trước mặt Dorothy, nhìn xuống cô.
[Dorothy. Tất cả những gì Isaac làm là đưa ma khí cho Luce. Tất nhiên, điều đó chắc chắn sẽ mang lại sự tiến bộ to lớn cho mối quan hệ của họ.]
"...Ý cậu là sao?"
[Cậu định cứ đứng yên như thế này à?]
"..."
Dorothy đứng dậy và ngồi bắt chéo chân, sau đó lần lượt nhìn xuống Ella.
"Mị cần phải làm gì?"
[Cần tiến triển mối quan hệ. Cậu phải làm cho Isaac nhìn mình.]
Ella trả lời một cách bẽn lẽn.
'Tiến triển' à.Với một tiếng 'hừm' ngắn gọn, Dorothy chìm vào suy nghĩ sâu sắc.
Mặc dù không có kinh nghiệm về mối quan hệ nhưng cô vẫn lấy hết can đảm để làm một số việc với Isaac.
Nhớ lại những ký ức đó, Dorothy đứng thẳng lưng và đặt tay lên ngực. Đó là tư thế tự tin của cô, một tư thế mà cô luôn duy trì.
"Mị không nghĩ là cậu biết, nhưng mị đã làm mọi thứ có thể với Hội trưởng. Cả hai nắm tay nhau và thậm chí còn hôn nhau. Ngoài ra còn đã đạt được tất cả những tiến bộ có thể."
[Hai người hôn nhau khi Isaac bất tỉnh. Cậu ấy thậm chí còn không biết chuyện đó đã xảy ra... Tôi không biết về việc cả hai nắm tay nhau, nhưng rõ ràng là cậu đã kiếm cớ để làm điều đó.]
"C-Chà, đó là sự thật..."
[Không chỉ vậy, cậu thậm chí còn không đến gần Isaac. Đôi khi cậu phải bạo dạn hơn. Làm điều gì đó xảo quyệt đi, Dorothy.]
"Xảo quyệt á? Làm sao?"
[Ví dụ, hãy thử đặt tay cậu lên chân cậu ấy như thế này.]
Ella đặt chân trước lên đùi Dorothy.
[Và cậu có thể thử đặt cằm lên vai Isaac như Luce Eltania.]
Ella nhảy lên lưng Dorothy và dí mặt vào vai cô.
[Và tiếp đến là như thế này.]
"Hớớ...!"
Ella cắn vào tai Dorothy bằng đôi môi ẩm ướt, theo phản xạ khiến cô rùng mình và rên rỉ.
Đó là một cảm giác kích thích.
Khi Dorothy vội vàng quay đầu đi và bịt tai lại để bảo vệ, Ella nhảy xuống khỏi cô ấy và đáp xuống giường.
Lúc đó, mặt Dorothy chuyển sang màu đỏ tươi.
[Thử hành động 'trôn trôn' một chút đi.]
"Cậu..."
[Cậu biết đấy, chỉ cần ấn cục mỡ lớn đó vào người cậu ấy là Isaac sẽ hoá chaos.]
"Cục mỡ?"
Ella hất cằm về phía vùng ngực của Dorothy.
Dorothy kinh hãi trừng mắt nhìn Ella.
[Hãy làm điều này đi, Dorothy. Hãy tuyên bố Isaac là của cậu. Nói rằng cậu thích cậu ấy. Tôi sẽ không ngại trao Dorothy nếu nó là cho cậu ấy đâu.]
"Mị không biết ai mới được coi là sử ma nữa..."
Nụ cười rạng rỡ của Ella khá khó chịu.
Nhưng cuối cùng, Dorothy dùng đầu ngón tay ôm cằm và trầm ngâm suy nghĩ.
Làm theo lời khuyên của Ella và sử dụng cơ hội này để đạt được một số tiến triển với Isaac và khiến anh phải lòng cô... Nghe có vẻ không phải là một ý tưởng quá tệ.
✦✧✦✧
Ban ngày. Ở một góc Vườn Bướm.
Mặc dù hôm nay lẽ ra là ngày nghỉ nhưng tôi dự định sẽ dành cả ngày để luyện tập.
Do ma pháp nguyên tố mà tôi đã sử dụng, một lớp sương dày bao phủ cỏ. Tôi không cần phải lo lắng về đám cỏ vì Hồi Phục Ma Pháp đã được niệm lên trên nó, khiến nó mọc lại hoàn toàn trừ khi bị bật gốc.
Tôi rời khỏi khu vực tập luyện và nhìn vào cuốn sách dưới bóng cây.
Mục tiêu hiện tại của tôi đã được viết trong cuốn sách đó.
'[Sóng Sương Giá] và [Sương Long Lanh]'
Tôi dự định thành thạo cả hai Ma Pháp 6 Sao này.
Tuy nhiên, độ khó của việc học các ma thuật cấp độ tăng theo cấp số nhân bắt đầu từ 6 sao.
Tất nhiên, so với độ khó cao thì tốc độ học của tôi đã nhanh hơn rất nhiều.
Ít nhất, nó dễ dàng hơn nhiều so với khi tôi thực hành [Bộc Phá Băng Kết], thứ khiến tôi chảy máu mũi vô số lần.
Khi [Thợ Săn] được kích hoạt, Cây Kỹ Năng của tôi mở rộng ngay lập tức. Để tham khảo, các kỹ năng tôi nhận được từ Lưỡi Hái Băng Giá và Lưỡi Gươm Obsidian là riêng biệt và không liên quan đến bản mở rộng đó.
Dù sao đi nữa, Cây Kỹ Năng được thiết kế với giao diện người dùng là cây có rễ kéo dài.
Những con số không liên quan đến kỹ năng được nhúng bên trong một khối vuông ở bên phải màn hình.
Khi Cây Kỹ Năng mở rộng nhờ [Sức Chiến Đấu Với Các Tộc], con số đó được sử dụng làm tài liệu tham khảo.
Trong số đó, Ma Pháp 7 Sao và Ma Pháp 9 Sao có chênh lệch là 10.
Vì con số đó tăng thêm 10 khi [Thợ Săn] được kích hoạt, tôi có thể sử dụng Băng Ma Pháp 9 Sao để chống lại ác quỷ khi tôi sử dụng Ma Pháp 7 Sao.
Điều đó có nghĩa là.
'Mình sẽ có thể sử dụng [Cocytus]'
[Cocytus] là Băng Ma Pháp 9 Sao có thể biến khu vực xung quanh thành một vùng đất chết chóc, hoang vắng băng giá.
Bởi vì nó là ma thuật hủy diệt thế giới nên nó không phù hợp để sử dụng trong Học viện.
Nhưng sẽ có những kẻ thù trong tương lai có thể tạo ra lãnh địa của riêng mình, như Leafa Huyễn Ảo, người đã sử dụng [Địa Ngục Hư Vô]. Một ma thuật như vậy có thể là một giải pháp khó khăn cho điều đó.
Dù sao đi nữa, mục tiêu của tôi cuối cùng là học đại khái ít nhất một Ma Pháp 7 Sao như [Băng Kết Chớp Nhoáng] hoặc [Hào Tuyết Vĩnh Cửu] trong Học kỳ một Năm hai.
Và bởi vì Ma Pháp 6 Sao gắn liền và chặt chẽ với Ma Pháp 7 Sao nên lần đầu tiên tôi cố gắng thành thạo các Ma Pháp 6 Sao.
'Dù sao thì...'
Khi tôi đang đọc cuốn sách, một ý nghĩ khiến tôi lo lắng hiện lên trong đầu tôi.
Đó là Dorothy. Hôm qua cô ấy có vẻ suy sụp.
Thông thường, tôi sẽ ngay lập tức chạy đến bên cô ấy và cố gắng làm cô ấy mỉm cười lần nữa, nhưng vì tôi có thể đại khái đoán ra lý do cho chuyện xảy ra ngày hôm qua nên tôi không thể buộc mình phải làm vậy.
'Nhưng tôi không chắc đó có phải là ghen tị hay không.'
Không giống như trước đây, tôi thường cảm thấy Dorothy bây giờ đối xử với tôi như một người đàn ông.
Cô sẽ hơi đỏ mặt nên tôi không thể đảm bảo rằng cô không có tình cảm với tôi.
Vậy có phải Dorothy ghen tị khi tôi đưa cho Luce một chiếc nhẫn để đeo ở ngón áp út bên trái của cô ấy không?
Tôi đã thành thật giải thích cho cô lý do tại sao tôi lại làm vậy.
Tôi không còn gì để nói với Dorothy nữa. Cuối cùng, cách cô diễn giải nó mới là điều quan trọng.
'Mặc dù, lẽ ra phải như vậy...'
Tuy nhiên.
Tôi không khỏi lo lắng vì cảm thấy Dorothy đã bị tổn thương.
"Haa. Dorothy..."
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng tôi.
Ngay sau đó.
Một giọng nói sôi nổi vang lên sau vai tôi như thể cô đang chờ đợi.
"Hùuu!"
"Oái...!"
Tiếng hét của tôi dừng lại sau hơi thở đầu tiên. Đó là bởi vì tôi đã quên cách thở.
Nhân vật tôi yêu thích với mái tóc màu tím nhạt đã cúi xuống cạnh tôi và đặt khuôn mặt cô ngay cạnh vai tôi. Ngay cả dưới bóng cây, vẻ đẹp của cô vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Có vẻ như cô đã núp sau gốc cây, chờ thời cơ thích hợp rồi lao ra.
Hết hồn cái l*n còn nguyên..."Nihihi, Hội trưởng. Đừng quên thở mà."
Chỉ sau khi Dorothy vỗ vào vai tôi, tôi mới nhớ ra cách thở.
"Tiền bối..."
"Mị không nghĩ rằng cậu sẽ tìm mị ngay cả khi ở một mình ó ~ Chắc hẳn cậu thực sự nhớ mị phải hông nè?"
Giơ cả hai tay lên chỉ vào tôi, Dorothy tinh nghịch trêu chọc tôi.
Tôi chỉ nheo mắt đáp lại, thầm phàn nàn với cô vì đã làm tôi ngạc nhiên.
"Cuốn sách này là gì vậy? Ồ, Ma Pháp 6 Sao! Aaa, nhớ hồi đó ghê!"
Dorothy ngồi cạnh tôi, rồi nghiêng người lại gần tôi để đọc sách.
Nhưng không phải em ấy hơi gần quá sao?Mùi hương quyến rũ tỏa ra từ tóc và gáy của Dorothy làm mũi tôi nhột nhột.
"Cậu biết đấy, mị đã học được Ma Pháp 6 Sao khi 12 tuổi. Điều đó thật tuyệt vời phải không? Cậu có thể gọi mị là thần đồng đó!"
"Aaa, vâng... Điều đó thật tuyệt vời. Tiền bối đúng là thiên tài đấy."
"Nihihi."
Mặc dù cô trông giống như thường ngày, giống như cách cô tự tin khoe khoang về bản thân...
'Tại sao lại như vậy...'
Vì lý do nào đó, hôm nay cảm thấy cô hơi khác lạ.
Trước hết, Dorothy đã đặt tay lên đùi tôi.
Và việc cô tựa cằm vào vai tôi lại là chuyện khác. Đây là lần đầu tiên tôi ở gần cô như thế này sau ngày đánh bại Đảo Nổi.
Cô không thường xuyên hành động như thế này.
"Nếu cậu thấy điều gì khó hiểu, hãy hỏi mị. Mặc dù mị không có Hệ Băng nhưng mị đã thấy đủ Băng Ma Pháp để giúp đó!"
"Cảm ơn nhé. Tôi sẽ làm vậy."
...Tuy nhiên, những câu hỏi khác xuất hiện sau khi tôi có thể tập trung vào nội dung cuốn sách.
'Làm sao có thể tập trung được khi em đang làm điều này với anh chứ...?'
Nhưng tôi không thể nói được gì khi nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm qua. Tôi đoán là tôi chỉ cần phải chịu đựng nó bây giờ thôi.
Tôi có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Dorothy ở rìa tầm nhìn của tôi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để thừa nhận vẻ đẹp của cô.
...Chà, vì [Hiệu Quả Học Tập] đã được nâng tối đa nên nó không ảnh hưởng nhiều đến việc đọc sách của tôi. Cảm giác như những từ đó dễ dàng đi vào não tôi.
Đột nhiên...
"...*Liếm."
Hành động bất ngờ của Dorothy khiến ngay cả [Hiệu Quả Học Tập] tối đa của tôi cũng sụp đổ.
"Oái...!"
Một cảm giác nhẹ nhàng và ẩm ướt đột nhiên lướt qua chóp tai tôi.
Mắt tôi mở to. Một niềm khoái cảm ngây ngất chạy xuyên qua tôi như một tia sét, khiến cơ thể tôi nao núng.
Tôi quay đầu sang một bên để nhìn chằm chằm vào Dorothy, sau đó cô vội vàng rời môi khỏi tai tôi và nghiêng người ra xa.
"Haa..."
Một tiếng thở dài nhỏ thoát ra khỏi miệng Dorothy.
Có phải cô đã trở nên bối rối sau khi nhận ra những gì mình đã làm? Mặt cô đã trở nên đỏ bừng.
Cô bật ra một âm thanh khó xử.
"Ờm, Tiền bối? Chị vừa làm gì vậy...?"
"Trò đùa trêu chọc của mị đã đi hơi xa rồi thì phải? Xin lỗi Hội trưởng..."
Tránh ánh mắt của tôi, Dorothy từ từ tránh xa tôi.
Tôi chạm vào cái tai mà cô đã cắn bằng môi. Một lượng nhỏ nước bọt còn sót lại trên ngón tay tôi.
Khi tôi nhìn lại Dorothy, khuôn mặt cô quay đi chỗ khác, và dần trở nên đỏ bừng.
Một sự im lặng khó chịu tồn tại giữa chúng tôi.
"..."
Thật luôn á.Có chuyện gì với em ấy hôm nay vậy...?Nhấn vote sao ⭐️và Follow ngay nếu không sẽ bị Yandere Luce nhốt vào lồng 🐧
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.