Tháng sáu, tàng cây rợp bóng phượng vĩ, cánh hoa rực đỏ giữa ngày hè theo gió nhẹ nhàng tung bay, tản mát trước mắt một cô gái nhỏ.
Mái tóc đen nhánh dài chấm vai cũng ở trong gió phiêu diêu, khuôn mặt trắng nõn thực xinh đẹp.
Giữa sân trường, cô bé ủy khuất nhìn chàng trai đang đeo chút không kiên nhẫn trước mắt.
Lại nhìn bậc vương tử đỉnh đỉnh đại danh của trường học.
Tiểu nam hài thân thể đơn bạc cứ như thế làm cho người ta yêu quý, đối với nó liền có cảm giác mong đợi quấn quýt.
Tuổi trẻ khí thịnh lại tính tình cương định không chút thiếu sót, các nàng đã sớm quỳ gối dưới chân hắn.
Chẳng qua là…… Bạch Bằng Phi vẫn không hề động tâm lẫn nhẹ nhàng cự tuyệt hầu hết tuyệt sắc giai nhân mỹ nữ trong trường, không mong muốn bị làm phiền hơn nữa.
Vẻ ngoài lắc đầu từ chối càng lộ rõ nét dửng dưng nhưng rất cuốn hút,
“Ô……” Nghe được Bạch Bằng Phi cự tuyệt nàng, cô bé lập tức bật khóc.
Tiếng khóc như thế vừa thương tâm lại bất lực……
Đáng tiếc không thích hợp dùng để nhu hóa tâm của Bạch Bằng Phi, hắn vẫn lạnh lùng đứng xem cô bé khóc.
“Thật ầm ĩ nha……”
Hắn thật sự chán ghét nữ nhân lợi dụng phương thức khóc lóc để gây loạn như vậy. Mẹ ở nhà đã sử dụng đủ chiêu này rồi, bây giờ còn gặp.
Nhóc con, thật phiền!
“Oa ──” Khóc như vậy thật đáng thương, vậy mà lại làm cho nam nhân ôm bụng nghĩ nàng gây ồn ào, cô bé này khóc càng thêm thương tâm.
Hết.
“Ngươi giả bộ khóc thật ầm ĩ.” Bạch Bằng Phi chịu đựng tiếng khóc của cô bé, nhịn không nổi liền lên tiếng nhắc nhở.
Nước mắt của nàng lại đã bắt đầu ngân ngấn vòng quanh.
Đôi mắt màu cà phê lộ rõ nét sợ hãi ……
Hơn nữa tai nàng hồng lên, đỏ ửng, thoáng nhìn giống cái mông hầu tử…
Bạch Bằng Phi thật sự rất khó tưởng tượng, nếu là để ấy người ái mộ khác nhìn thấy bộ dáng này của mỹ nữ học đường, những người đó còn có thể theo đuổi nàng nữa không?
“A ──” Cô bé nghe được Bạch Bằng Phi nhắc nhở, vội vàng đưa tay lau mặt một chút, phát giác phấn trang điểm lem nhem, lập tức che mặt, xoay người bỏ chạy.
“Nữ nhân phiền toái.” Bạch Bằng Phi lắc đầu, cũng muốn xoay người đi.
Hôm nay chính là lễ tốt nghiệp, tất nhiên phải đi đón sư trưởng, bạn học cùng học đệ, học muội ôn lại kỉ niệm xưa, hết lần này tới lần khác lại bị một cái nhàm chán nữ nhân quấy phá, nghe nàng khóc bậy khóc bạ một hồi
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười.
“Yêu yêu, đại tình thánh thật vô tình ác……” Âm thanh thanh thúy của một cô gái trong bụi cỏ bên cạnh truyền tới.
Đó là một nụ cười rất rực rỡ, một cô bé có vóc người mảnh khảnh, mái tóc ngắn, thần thái bay bổng, cả người tản ra cảm giác thanh xuân vui sướng.
Bạch Bằng Phi liền quay đầu nhìn cô bé quen thuộc, trực tiếp hỏi một câu, “Đợi lát nữa đi đánh banh, có đi hay không?”
“Dĩ nhiên đi rồi.” Kha Mi ── cô bé mới vừa trốn ở sau bụi cỏ ── lập tức nhảy đến cạnh Bạch Bằng Phi lấy lòng, hưng phấn, reo lên: “Cho em cầm cơ!”
“Không nên. Em đánh bóng quả nào cũng bể.” Bạch Bằng Phi trực tiếp cự tuyệt.
“Ayda, chính là như vậy, sư huynh phải thường xuyên cho em tập luyện mới phải.” Kha Mi lập tức oa oa kêu to, một mặt huých huých một mặt cầm cánh tay của Bạch Bằng Phi nhún nhún nhảy nhảy.
“Phải vậy không?”
“Đúng rồi!” Kha Mi gật đầu kịch liệt, hướng Bạch Bằng Phi nịnh nọt.
Đột nhiên, trong mắt nam hài tinh quang nhanh chóng lóe sáng, khóe miệng tà ác nhếch lên.“Nhưng mà như vậy huynh được cái gì đây?”
Cô bé kia nhoẻn một nụ cười sáng lạn thật ngọt ngào, ngọt ngào đến mức làm cho lòng hắn xúc động, thoáng chốc sinh lửa nóng, dừng lại không được, lại cũng không muốn khống chế……
“Được gì a?” Kha Mi không hiểu hết ý tứ của Bạch Bằng Phi, ngây ngốc nhìn đại nam hài xinh đẹp trước mắt.
Nàng chỉ cảm thấy chính mình bị nhìn như vậy, hai gò má bỗng chốc đỏ bừng, trống ngực đập càng lúc càng nhanh……
Không giải thích được, nàng đột nhiên cảm thấy môi khô lưỡi cứng, không tự giác le lưỡi liếm liếm môi mình.
Môi.
Nhìn động tác của cô bé, nam hài hít sâu.
“Nói thí dụ như……” Bạch Bằng Phi cánh tay vung lên, nhanh chóng ôm cô bé mảnh khảnh đáng yêu gần thêm vào lòng mình một chút.
“Thơm em một cái”
Nam hài môi ấm áp, vừa mềm nhẹ êm ái lại miên man, ngọt ngào hôn cô bé……
Cô bé không còn kịp chống cự nữa, chỉ có thể mặc cho nam hài tận tình xâm lược, hoàn toàn hòa tan trong nhiệt tình của hắn.
Năm đó, Bạch Bằng Phi mười tám tuổi, Kha Mi mười sáu tuổi ──
Cảm giác nóng bỏng ở miệng có thể đủ tan cả tòa băng.
Biết cuộc đời này sẽ bừng bừng khí chất, tràn ngập sức sống mỗi khi cùng người chung một chỗ
Coi như ý trời xen vào cũng không hẳn là một việc tệ…..