Kén Cá Chọn Canh

Chương 75: Ngoại truyện nhà họ Lục



Lục Nguyên Đông chuẩn bị đến vùng Tây Bắc. Nơi đây rất thiếu nước, rất nhiều chuyện còn khó khăn hơn anh tưởng. Khu nghiên cứu nguồn năng lượng mới của nhà họ Lục cách thị trấn bốn năm tiếng đi đường, nhưng nơi này có một cái miếu đất, nghe nói rất linh. Cho nên ngoại trừ các nhà nghiên cứu của Lục thị đến đây thì nơi này cũng có một vài người nghe danh tới cầu phúc.

Lúc khởi động máy móc trong nhà xưởng mới xây, Lục Nguyên Đông cũng đi theo kỹ sư trưởng Lâm Hòa đến miếu đất cúng bái các vị thần. Xong xuôi tất cả mọi người trêu ghẹo nhau, còn ca hát, chạy đuổi nhau ầm ĩ, Lục Nguyên Đông cảm thấy rất thoải mái nên đi hóng mát.

"Nếu như có thể, chờ tôi trở về sẽ dẫn vợ đến đây xem một chuyến. Ai nói Tây Bắc không có cảnh đẹp, kiếm đâu ra nơi nào có phong cảnh mênh mông tráng lệ như nơi đây." Nói xong, người đàn ông kia quay đầu nhìn về phía Lục Nguyên Đông, "Đúng không, Nguyên Đông?"

Lục Nguyên Đông cười, ban đầu kỹ sư và công nhân nơi này đều gọi anh là Lục thiếu, nhưng sau khi ở cùng nhau một thời gian dài liền gọi thẳng tên anh. Lục Nguyên Đông vỗ vỗ người đàn ông còn cảm khái kia: "Anh có vợ lúc nào vậy, lần trước nói chuyện phiếm không phải anh nói chưa có sao?"

Người đàn ông mặc đồ lao động cười hì hì nói: "Mấy ngày nay lên mạng gặp được một người, cảm thấy rất tốt. Tôi nói tôi đến Tây Bắc giúp đỡ kiến thiết, cô ấy đòi đến xem một chút."

Lục Nguyên Đông: "Cô gái tốt, nên nắm chặt."

Buổi trưa Lục Nguyên Đông ở phòng ăn ăn cơm cùng tất cả nhân viên nơi này. Lúc ăn cơm trưa Dương Nhân Nhân gọi điện thoại tới, mặc dù Dương Nhân Nhân đồng ý cho anh tới đây, nhưng Lục Nguyên Đông biết, trong lòng Dương Nhân Nhân vẫn không muốn, chỉ là không thể phản đối được quyết định của anh mà thôi. Ngày anh lên đường, mẹ anh đặc biệt dậy sớm làm bữa sáng cho anh, sau khi ăn xong rồi lên đường.

Sau đó lúc anh lên xe, Lục Cảnh Thịnh kéo anh lại, giấu Dương Nhân Nhân bí mật nói với anh: "Lần này đến đó phải rèn luyện cho tốt, thật ra mẹ cũng không nỡ để con đi đâu. Tối hôm qua bà ấy còn suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu vì sao con muốn đến đó. Nhưng ba rất tự hào về con, hãy làm cho tốt, xây dựng thành tích để mọi người chống mắt lên mà xem."

Thức ăn ở nhà ăn cũng coi như phong phú. Bởi vì nhân viên tới nơi này nghiên cứu hạng mục hơn phân nửa là người Tây Bắc và phương Bắc, cho nên đầu bếp cũng thường nấu cay. Lúc mới đầu Lục Nguyên Đông vẫn chưa quen thức ăn ở đây, cho nên trợ lý của anh còn đặc biệt làm suất riêng cho anh. Sau khi Lục Nguyên Đông lén ăn mấy bữa riêng liền tiếp tục ăn ở nhà ăn. Bây giờ ăn quen rồi, ăn hạt tiêu cũng không thấy cay nữa.

Qua điện thoại Dương Nhân Nhân ân cần hỏi han, Lục Nguyên Đông kể cho mẹ nghe những chuyện thú vị ở đây, rõ ràng là chuyện vui lại vô tình khiến Dương Nhân Nhân khóc: "Nơi đó thiếu nước lắm à con......Đông Đông, nếu như khổ quá thì trở lại đi.... Ba mẹ sẽ không cười con đâu."

Lục Nguyên Đông cười: "Mẹ đừng lo lắng, con trai mẹ bây giờ đã thích ứng với nơi này rồi. Hơn nữa nơi này còn có mấy cô gái chịu khó chất phác, không chừng sau khi trở vể con mang về cho mẹ một cô đấy."

"Đừng." Dương Nhân Nhân than thở, "Bây giờ mẹ không vội, cũng không thúc giục, chuyện cả đời con cứ từ từ tính.... Cái cô Bảo Nhi kia đã đính hôn rồi, thế mà nói chia tay là chia tay liền.... Tình cảm có thể tuỳ ý như vậy sao?"

Lục Nguyên Đông bất ngờ cắn trúng hạt tiêu nên bị sặc, sau đó anh nói với Dương Nhân Nhân: "Con biết rồi, lần này con và Bảo Nhi thật sự không còn quan hệ gì nữa, mấy năm tới con cũng sẽ không tính đến chuyện kết hôn đâu."

Dương Nhân Nhân quýnh lên. Lúc trước nói không quan tâm, nhưng vừa nghe Lục Nguyên Đông nói vậy thì lại sốt ruột: "Thật ra con cũng sắp 30 rồi...."

"Cái gì mà sắp 30, con mới 28 thôi." Lục Nguyên Đông cãi.

"Được, được, 28, đúng rồi, lúc nào thì con về?"

Lục Nguyên Đông sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện từ trên tường nhà ăn, một tuần nữa là giao thừa rồi.

Lục Nguyên Đông tìm Lâm quản lý thương lượng ngày nghỉ: "Năm nay nghỉ đông trước thời hạn hai ngày đi, các anh khó khăn lắm mới được về một nhà chuyến, nếu như có thể thì để bọn họ nghỉ thêm mấy ngày. Ai ở lại tết âm, năm ngoái là gấp ba tiền lương, năm nay gấp đôi là gấp sáu lần tiền lương đi."

Quà tết của Lục thị được gửi đến, Lục Cảnh Diệu cũng gọi điện thoại tới an ủi. Lục Nguyên Đông thuận tiện báo cáo với anh tiến trình của hạng mục, sau khi công việc kết thúc, Lục Cảnh Diệu cũng hỏi Lục Nguyên Đông lúc nào thì trở về thành phố S.

Lục Nguyên Đông nói đùa một câu: "Không sợ cháu nối lại quan hệ với Kiều Kiều à."

Lục Cảnh Diệu khinh thường đáp: "Đừng mơ, Duệ Duệ cũng không bỏ qua cho cháu đâu."

Lục Nguyên Đông cười, ngừng một lát rồi nói: "Cháu có mua quà cho Duệ Duệ."

"Cái gì, hạt tiêu hay là táo đỏ?"

Lục Nguyên Đông: "Là dưa Hami."

Lục Cảnh Diệu cười.

Sau đó hai chú cháu lại hàn huyên về chuyện khác, cuối cùng vẫn là Lục Nguyên Đông không nhịn được, tùy ý nói một câu: "Cháu cũng có mua quà cho con gái chú nữa."

Lục Cảnh Diệu: "Cảm ơn."

Đứa trẻ trong bụng Tần Dư Kiều là nam hay là nữ vẫn còn chưa rõ.

Chỉ có điều Lục Cảnh Diệu hy vọng là một đứa con gái, cho nên Lục Nguyên Đông cũng nói theo ý của Lục Cảnh Diệu.

Trước khi Lục Nguyên Đông trở về thành phố S, tổ thi công tổ chức một bữa tiệc khá linh đình, địa điểm là phòng ăn. Lục Nguyên Đông ngồi giữa đám công nhân ăn đùi cừu nướng. Tổ năng lượng rất ít nhân viên nữ nhưng cũng không phải là không có, vẫn có thể từ kiếm được một cô kha khá làm MC.

Trong hoạt động này cũng có cả tiết mục ca hát, Lục Nguyên Đông và nữ kế toàn ở đây hát một bản tình ca. Sau khi bài hát kết thúc nữ kế toán thẳng thắn vỗ vỗ vai Lục Nguyên Đông: "Lục Thiếu, có bạn gái chưa?"

Lục Nguyên Đông uống rượu mạnh, gương mặt tuấn tú lịch tràn ngập ý cười. Sau đó chung quanh bắt đầu ồn ào: "Trương Tử Ny, muốn tự tiến cử sao?"

"Cái đám đàn ông này, sao lại suy nghĩ đen tối như vậy chứ." Trương Tử Ny đỏ mặt kêu lên, "Là quan tâm lãnh đạo."

"Oa, quan tâm cơ đấy, buổi tối trực tiếp cùng Nguyên Đông của chúng tôi đi, bảo trợ lý Trần đưa cho một cái giường đến."

"Đám đàn ông chết tiệt!"

"...."

Buổi tối Lục Nguyên Đông uống không ít rượu, nhưng tửu lương của anh từ khi đến Tây Bắc cũng đã tăng lên kha khá. Mặc dù mặt đỏ bừng, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Trở về phòng nằm trên giường, anh đột nhiên nhớ đến nụ hôn nhầm trước kia.

Thật ra cho dù năm đó anh có bắt đầu theo đuổi Tần Dư Kiều thì anh và Dư Kiều cũng vẫn không thể nào tu thành chánh quả. Dường có một số việc giống đã nghĩ thông suốt, Lục Nguyên Đông nhếch môi khẽ cười. Chỉ là sau khi cười, lồng ngực lại trào lên nỗi cô đơn, hơn nữa nỗi cô đơn ấy cũng giống như đêm Tây Bắc, mênh mông mà trống trải.

Giang Nham gọi điện thoại đến cho Lục Nguyên Đông. Giang Nham là một kẻ thích tám truyện, anh cười hì hì hỏi Lục Nguyên Đông đi đày ở biên cương lúc nào thì có thể trở về, sau đó lại chuyển đề tài đến Vương Bảo Nhi: "Cậu chia tay với Bảo Nhi thật à?"

Lục Nguyên Đông xoay người: "Có ý kiến gì sao?"

"Không có, Đông tử.... Biết rồi, bạn gái tôi và Bảo Nhi trước là bạn cùng phòng. Người phụ nữ kia thật phiền, có lẽ Bảo Nhi tìm tới cô ấy, chỉ hỏi một câu, rốt cuộc cậu có từng thích cô ấy hay không."

Lục Nguyên Đông nở nụ cười: "Cô ấy chỉ hỏi một câu thôi à?"

Giang Nham: "Nếu như muốn biết, có điện thoại và địa chỉ đây này."

"Không muốn biết." Lục Nguyên Đông xoa trán, "Giang Nham, nói thật, tớ và Vương Bảo Nhi đã hết rồi, hết rồi biết không?"

Giang Nham cũng bị Lục Nguyên Đông chọc tức: "Mẹ nó cậu có bệnh à, lúc thì làm hòa lúc thì chia tay, ông đây tưởng cậu tơ tình chưa dứt cho nên mới quan tâm đi dò phương thức liên lạc cho cậu. Thái độ của cậu là sao hả, Giang Nham tôi đúng là đã kết nhầm bạn rồi...."

Lục Nguyên Đông để điện thoại cách xa tai một chút, Giang Nham đang chất vấn anh như pháo hoa nổ đùng đoàng. Cuối cùng Lục Nguyên Đông trả lời một câu: "Giang Nham, cậu thật ngu ngốc!"

Giang Nham: "Lục Nguyên Đông, có bản lãnh nói lại lần nữa xem."

"Có cái gì mà không dám, ngu ngốc!"

"Lục Nguyên Đông, có tin ngày mai tôi sẽ đến đó giết cậu không."

"Không cần phiền thế đâu, ngày mai tôi về rồi."

Mặc dù Giang Nham hơi ngốc nhưng lại có bệnh hay quên. Một giây trước còn tức giận với Lục Nguyên Đông, một giây sau lập tức chuẩn bị cho anh một lễ chào mừng: "Vậy thông báo cho mấy anh em, mấy giờ về, chúng ta cùng nhau tụ họp."

Lục Nguyên Đông: "Về đến nơi chắc cũng khuya rồi, thời gian để tính sau vậy."

Giang Nham: "Đúng rồi, có thể gọi Giang Hoa luôn không? Mấy ngày nay cậu ấy đang ở đây."

Lục Nguyên Đông: "Ừ."

Lục Nguyên Đông và Giang Hoa ngày xưa là tình địch của nhau, bây giờ hai người đều là tướng bại trận, lần này gặp nhau có cảm giác không cần nói ra lời cũng hiểu nhau. Họ cùng nhau uống rượu, đánh nhau, bộc bạch tâm sự trong lòng với nhau, sau đó cả hai có cảm giác như anh em vậy.

Thật ra Giang Hoa tới thành phố S cũng không có chuyện gì quan trọng. Cuộc tọa đàm vốn để cục phó tham gia, nhưng cục phó không bận nên Giang Hoa đích thân tới. Kiều Kiều đang mang thai, ra ngoài ăn một bữa cơm cùng anh thôi mà Lục Cảnh Diệu gọi đến N cuộc điện thoại.

Cuối cùng Tần Dư Kiều hét vào điện thoại di động: "Lục Cảnh Diệu, muốn bị bức xạ chết hả?"

Giang Hoa chậc chậc hai tiếng: "Phụ nữ có thai thật nóng nảy."

Tần Dư Kiều nâng cằm lên cảm khái: "Làm thế nào bây giờ, em luôn không khống chế nổi cơn giận."

Giang Hoa: "Vậy thì đổi đàn ông khác là xong."

Tần Dư Kiều phì cười. Nụ cười xán lạn của người phụ nữ hạnh phúc có chút chói mắt. Bộ dạng cười thoải mái của cô bây giờ khiến anh nhớ tời Tần Dư Kiều lúc nhỏ, cũng cong môi khẽ cười: "Kiều Kiều, chờ đứa bé ra đời cho nó nhận anh làm cha nuôi nhé."

Tần Dư Kiều dựa lưng vào cái đệm mềm mại, từ chối thẳng thừng: "Không."

Giang Hoa cười xòa: "Người phụ nữ nhẫn tâm."

Tần Dư Kiều ngẩng đầu liếc nhìn Giang Hoa một cái: "Nếu đậu đỏ nhỏ nhận cha nuôi, về sau vợ anh sẽ hận em đến chết mất, vừa phải một chút thì hơn."

Giang Hoa ngẫm lại cũng thấy đúng, gật đầu nói: "Đúng là Kiều Kiều suy nghĩ chu đáo."

Tần Dư Kiều trợn mắt nhìn Giang Hoa một cái.

Quá khứ, hiện tại và tương lai, tình yêu của cô đối với Giang Hoa đều đã sớm phai nhạt. Trong đời có rất nhiều thứ phải giữ chặt, nhưng chỉ có tơ hồng trên tay anh là đã vuột mất rồi.

Cái tết đầu tiên sau khi Lục Hoà Thước qua đời, tất cả người nhà họ Lục từ mọi miền, mọi nước trở về. Có lẽ là do ‘ít gặp thì quý’ nên khi gặp lại mọi người cũng thân thiện hơn rất nhiều.

Bụng Tần Dư Kiều đã to lắm rồi, Trương Kỳ và mọi người vừa gặp liền hỏi: "Là con trai hay con gái?"

Tần Dư Kiều lắc đầu: "Vẫn chưa biết."

"Khám thai sao lại không siêu âm thử xem?" Trương Kỳ có chút khó hiểu.

"Không xem trước, chờ cho đến khi sinh mới bất ngờ." Tần Dư Kiều cười nói, đỡ bụng đi về phía ghế sa lon. Lục Hi Duệ đi bên cô cẩn thận dìu cô, một tháng không gặp, Lục Hi Duệ càng lúc càng giống thái giám thời cổ đại, Tần Dư Kiều chính là thái hậu nương nương của cậu.

Lần này nhà họ Lục gặp mặt ăn tết, Tần Dư Kiều đang mang thai đương nhiên trở thành tâm điểm, thêm vào đó là còn chưa biết giới tính của đứa bé ên mấy người phụ nữ nhà họ Lục liền vây quanh Tần Dư Kiều truyền đạt kinh nghiệm của mình.

"Bụng của em sáu tròn như vậy chắc là một bé trai." Hiện giờ, tất cả mọi người đều đã biết Tần Dư Kiều là mẹ ruột của Hi Duệ, vòng tới vòng lui cuối cùng lại trở thành một cuộc hôn nhân được mọi người ca tụng.

"Mắt nhìn của chị hai rất tốt, chị hai nói con trai thì nhất định là con trai rồi." Lục Cảnh Diệu tươi cười chen vào giữa một đám phụ nữ, ngồi xuống bên cạnh Tần Dư Kiều, giữa mi tâm tràn đầy niềm vui sướng khó có thể che giấu.

"Lão Lục đang cố ý nịnh nọt chị hả." Lục Gia Anh cười hì hì nói.

"Không phải ba thích em gái sao?" Lục Hi Duệ ngẩng đầu hỏi.

"Nào có, trai hay gái đều được cả." Dưới ánh đèn sáng rực, gương mặt của Lục Cảnh Diệu càng toả sáng hơn. Anh vỗ nhẹ lên đầu con trai, "Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện."

Lục Hi Duệ buồn bực, ngày nay nịnh hót cũng không có hướng dẫn sử dụng.

Lúc Lục Nguyên Đông đến, Dương Nhân Nhân đang cùng mọi người làm sủi cảo. Phụ nữ nhà họ Lục sống an nhàn sung sướng đã quen, vậy nên cuối cùng Lục Cảnh Diệu lại là người làm đẹp nhất. Ngón tay thon dài nhanh nhẹn gói một viên sủi cảo, sủi cảo tròn, nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Lục Hi Duệ cũng gia nhập binh đoàn làm sủi cảo, người giúp việc ở nhà họ Lục cũng để cậu tự làm. Sủi cảo Lục Hi Duệ gói không được đẹp lắm, nhưng vẫn được mấy cô khen ngợi: "Hi Duệ thật đảm đang, về sau nhất định sẽ rất biết thương vợ."

Lục Hi Duệ dường như nghe hiểu cái gì đó, đỏ mặt đi tới sau lưng Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều cười hì hì, véo má của Hi Duệ: "Con trai của mẹ của dĩ nhiên là phải thương vợ rồi."

Mặt Lục Hi Duệ đỏ lên: "Không có đâu!"

Lục Hi Duệ: "Chối làm gì, thương vợ có gì xấu sao?"

Lục Hi Duệ nghẹn không nói lại được, sau đó ánh mắt cậu sáng lên khi thấy Lục Nguyên Đông cách đó không xa đang đi tới: "Anh Nguyên Đông."

Lục Nguyên Đông cũng ngứa tay gói hai viên sủi cảo, lúc đi ra gặp chú ba Lục Cảnh Thành. Lục Cảnh Thành gật đầu với anh, mặt Lục Nguyên Đông lại tỏ vẻ chế giễu. Lục Cảnh Thành không hề có chút lúng túng nào, nhưng nếu như Lục Nguyên Đông đã biết thì ông ta vẫn nên giải thích một câu: "Nguyên Đông, chú quả thực từng theo đuổi cô Vương, nhưng khi đó cô ấy cũng không đồng ý."

Lục Nguyên Đông dừng bước, nhìn về phía Lục Cảnh Thành: "Chú ba, thím ba rất yêu chú."

"Yêu, cô ta không phải yêu, mà là ép." Sắc mặt Lục Cảnh Thành trở nên rất khó coi. Một lát sau, ông ta nói, "Cô ta đúng là một người phụ nữ đáng sợ, nếu cô ta có một nửa tính cách của vợ Lục Cảnh Diệu thì cũng sẽ không đến mức...."

Lục Nguyên Đông ra tay đánh Lục Cảnh Thành. Đêm 30 trên mặt Lục Cảnh Thành có vết máu, khoé miệng Lục Nguyên Đông cũng rách chút ít. Lúc quay về Lục trạch anh giải thích với mọi người rằng: "Con và chú ba ngã xe."

Trương Kỳ đương nhiên không tin, lúc thoa thuốc cho Lục Cảnh Thành bèn liếc nhìn Lục Nguyên Đông: "Ông cụ mất rồi, cái nhà này càng ngày càng chẳng còn tý tôn ti trật tự nào."

Lục Nguyên Đông đứng dậy về phòng. Đến tối Lục Hi Duệ lại tới tìm anh, mặc quần áo mới, còn mang theo một cái nón len màu da cam, cầm trong tay một hộp pháo: "Anh, ra ngoài chơi đốt pháo đi."

Lục Nguyên Đông gọi Lục Hi Duệ lại, sau đó lấy quà từ Tây Bắc ra cho cậu: "Tặng em, quà năm mới đấy."

Lục Hi Duệ nhận quà chưa bao giờ biết chùn tay. Cậu vui vẻ bỏ vào trong túi, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy trên bàn còn có một phần quà tặng, làm bộ nghi ngờ hỏi: "Còn một phần nữa kìa, anh Nguyên Đông muốn tặng cho ai vậy, có thể cho em xem không?"

Lục Nguyên Đông cười, cố ý không cho Lục Hi Duệ nhìn: "Cho em trai hoặc em gái."

Lục Hi Duệ suy nghĩ một chút: "Vậy để em nhận thay cho, cũng không biết khi nào mẹ mới sinh em bé nữa, em sợ anh Nguyên Đông không chờ nổi."

"Em quan tâm anh quá nhỉ." Lục Nguyên Đông vò vò tóc Lục Hi Duệ, sau đó cầm một phần quà tặng khác đưa cho cậu, "Cho em này."

Lục Nguyên Đông mang từ Tây Bắc về hai miếng ngọc hòa điền [1]. Lục Hi Duệ đặt hai miếng ngọc vào trong ngăn kéo của mình, một miếng là của cậu, một miếng là của em trai hoặc em gái.

[1] Ngọc Hoà Điền (和田玉): là một loại nhuyễn ngọc, thường được gọi là Chân ngọc, xuất hiện chủ yếu ở vùng Tân Cương.

Rốt cuộc là em trai hay là em gái vậy, Lục Hi Duệ nhíu hàng lông mày nhỏ. Sau đó cậu bò dậy gọi điện thoại cho Nhan Thư Đông chúc tết. Nhan Thư Đông không có điện thoại di động, cho nên Lục Hi Duệ gọi điện thoại nhà cậu ấy.

Người nghe điện thoại là một người phụ nữ trẻ tuổi, Nhan Thư Đông nói đó là mẹ kế của cậu ấy, thật đáng thương. Lục Hi Duệ nói với người phụ nữ trẻ tuổi kia: "Chào cô, con là bạn học của Nhan Thư Đông, con có thể nói chuyện với cậu ấy không?"

"Đợi chút." Cô ta nói.

Sau đó có lẽ là qua mấy phút, giọng của Nhan Thư Đông từ trong điện thoại truyền tới: "Hi Duệ."

"Thư Đông, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

"Ra ngoài chơi không?"

"Không, bị ba giam lỏng rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.