Cố Phức Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nên vội vàng đi ra. Mặc dù nàng biết rõ là ai nhưng vẫn cố tình hỏi: "Ai vậy?"
"Là anh, An Bạch."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh trầm ổn, thật nghiêm cẩn trả lời.
Mỗi khi hắn quên mang theo chìa khoá, đều sẽ báo rõ họ tên giống như điểm danh vậy. Cố Phức Nhiên cảm thấy mỗi lần hắn trả lời đều siêu đáng yêu, giống hệt một học sinh tiểu học.
Nàng trộm vui vẻ, cố tình không giống bình thường sẽ vội vã chạy đến mở cửa, ngược lại còn cười xấu xa tiếp tục hỏi hắn: "An Bạch là ai vậy?"
"Người của Cố Phức Nhiên." An Bạch cười nhẹ, dựa vào bên tường cạnh cửa, trong lồng ngực như có một bông hoa nhỏ đang nở rộ.
"Thế Cố Phức Nhiên là ai?" Cố Phức Nhiên nói xong dựa vào trên cửa che miệng cười trộm.
Xem ra hôm nay sẽ không dễ dàng vào cửa rồi, An Bạch thanh thản xoa xoa đầu tóc không chút cẩu thả, ngoài miệng trả lời: "Lão bà của anh."
Ha ha ha ha ha, thế này cũng quá soái rồi. Ngoài cửa là một người bá đạo thế mà lại ngoan ngoãn trả lời thành thật như thế khiến Cố Phức Nhiên vui đến mức nở hoa.
"Vậy An Bạch là ai?" Tay Cố Phức Nhiên nắm then chốt cửa, lời nói đã mang theo ý cười rõ ràng.
Tiếp nào, vẫn còn chưa xong đâu.
An Bạch đứng thẳng người lại, đối diện cánh cửa nói: "Lão công của em."
Vừa mới nói xong, cửa liền mở ra, An Bạch nhìn thấy Cố Phức Nhiên đang đỡ tường, cười đến sáng lạn.
"Chọc anh rất thú vị có phải không?" An Bạch tặng hoa cho nàng.
"Chơi siêu vui." Cố Phức Nhiên đón lấy hoa, chui đầu vào bó hoa nhẹ cọ vài cái, "Vì sao khi nào anh cũng chỉ tặng mỗi thược dược không vậy?"
Nhiều năm như vậy, vào ngày kỷ niệm, hay là ngày sinh nhật, kể cả lễ Tình nhân, An Bạch cũng chỉ biết tặng mỗi hoa thược dược.
"Em không thích à?" An Bạch hỏi một đằng trả lời một nẻo, đổi xong giày mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, rồi đi vào nhà vệ sinh.
"Thích! Hoa hồng gì đó quá công chúng." Cố Phức Nhiên ôm bó hoa tinh xảo đi vào phòng khách, thật cẩn thận cắm từng cành hoa vào trong bình. Mỗi một nụ hoa đều no đủ sắp nở rộ, cánh hồng nhạt bao lấy vòng cam ở giữa, giống như thân thể một thiếu nữ cổ điển xinh đẹp.
An Bạch ngoảnh đầu yên lặng quan sát, đằng sau bó hoa là khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn của nàng, vẫn như năm đó.
Cứ khi nào được hắn tặng thược dược, nàng đã luôn chuẩn bị bình hoa chờ hắn.
Ăn xong cơm chiều, An Bạch ngồi trên sô pha tiếp điện thoại của học sinh gọi đến. Cố Phức Nhiên rửa sạch một chén anh đào đầy rồi cầm ra.
"...... Cá nhân thầy cảm thấy hạng mục này của em khá tốt......" An Bạch một bên đứng đắn trả lời điện thoại, một bên dùng ánh mắt ý bảo Cố Phức Nhiên ngồi lên đùi hắn.
Cố Phức Nhiên nhướng mày cười, vui vẻ ngồi xuống.
An Bạch nghe học sinh của mình nghiêm túc báo cáo, rũ mắt nhìn nàng hôm nay mặc áo ngủ mỏng tang khoét sâu cổ chữ V ngồi trên đùi hắn. Trước ngực trắng nõn có một bát anh đào đỏ thắm. Nhìn qua bát thủy tinh trong suốt, trái cây càng trông óng ánh mọng nước.
Cố Phức Nhiên cầm một quả anh đào đưa đến bên miệng An Bạch. An Bạch đang nghe điện thoại nhẹ nhàng lắc đầu.
Cố Phức Nhiên không tiếng động cười cười, bỏ anh đào vào trong miệng mình, chính bản thân nghiêm túc xem game show đang chiếu trên TV.
An Bạch cúi đầu nhìn nàng bởi vì phải nhịn cười mà nghẹn đến mức toàn thân run rẩy. Cổ áo to rộng rời rạc mở ra, từ một bên đầu vai mượt mà rơi xuống.
Lúc này nàng lại đưa thêm một quả anh đào khác vào miệng. Môi hồng răng trắng, cắn một quả anh đào hồng nhuận trông cực kỳ mê người, đầu lưỡi nhỏ uốn nhẹ một chút.
An Bạch dùng ngón tay đẩy cổ áo trước ngực nàng ra, lộ ra bầu vú đầy đặn bên trái. Phía trên cũng có một quả anh đào nhỏ đỏ bừng ngon miệng, theo tiếng cười của nàng mà hơi hơi rung động.
Hắn cầm nơi đó, nhẹ nhàng xoa nắn, giọng điệu trịnh trọng trả lời điện thoại: "Em không cần viết tên của thầy...... Năm nay thi giải cũng không phải thầy dẫn đội, em trực tiếp tìm Kê lão sư là được......"
Cố Phức Nhiên từ trong vui vẻ giật mình ngẩng đầu trừng hắn một cái, nhìn như trách cứ nhưng kỳ thật trong ánh mắt lại là dục cự còn nghênh.
An Bạch buông tay ra, ngón tay sờ lên môi đỏ của nàng, vuốt ve qua lại mặt trên, tại chỗ này không biết có nhiêu mùi anh đào nữa.
Cũng không biết bao lâu nữa, đứa học sinh này mới có thể cúp điện thoại.
Đồ lưu manh, Cố Phức Nhiên oán trách đẩy tay hắn ra, quần áo bất chỉnh đứng dậy ngồi vào một bên, duỗi chân gác trên đùi hắn, làm nũng cọ cọ tiếp tục xem chương trình.
An Bạch dùng bàn tay khô ráo ấm áp sờ sờ đầu gối của nàng, sau đó trượt xuống chạm vào mắt cá chân tinh tế nhạy cảm, dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ xát, đôi mắt đánh giá mấy ngón chân nhỏ xinh xắn của nàng.
"...... Lão sư......" Học sinh ở trong điện thoại kêu, âm thanh chần chờ rối rắm.
Cố Phức Nhiên bị kích thích đến thân thể một trận tê dại, đá đá chân muốn tránh thoát.
Bàn tay hữu lực của An Bạch bá đạo nắm chặt khống chế lại, vừa nghe âm thanh khẩn trương của học sinh trong điện thoại.
"Trường Tieba mình có một trang tên là "Thổ lộ" gì đó, có người đăng ảnh chụp của thầy và sư mẫu ở bãi đỗ xe...... Đó thật là sư mẫu ạ?......" Âm thanh học sinh đầy tò mò hỏi.
"Ừ, là sư mẫu của các em." An Bạch buông tay, rồi mở rộng tay để bàn chân trắng nõn của nàng đặt vào lòng bàn tay hắn.
Cố Phức Nhiên nghe thấy tiếng " sư mẫu " liền nhướng mày. Ánh mắt chuyển đến trên điện thoại, rất có hứng thú nhìn An Bạch.
"Sư mẫu lớn lên đẹp quá...... Ảnh chụp hai người đặc biệt hot, phỏng chừng đã truyền khắp toàn trường học rồi......"
"Ừ." An Bạch đạm tĩnh đáp lời, bàn tay to rộng vững vàng kéo chân Cố Phức Nhiên.
Thế này cũng quá hư hỏng rồi, một bên đứng đắn nghe điện của học sinh, một bên chơi chân nàng trên tay, còn là thủ pháp sắc tình.
Cố Phức Nhiên nhìn chân nàng đặt trong tay hắn mà tê ngứa khó chịu. Tựa như có một dòng điện kích thích đến phía dưới muốn toát cả mồ hôi.
Quá hư, tay trái nàng che che mặt, không dám nhìn đến cái hình ảnh quá sắc tình này hơn nữa, khiến cho cái mặt già của nàng không kìm được mà đỏ bừng lên.
Trái lại An Bạch rốt cuộc cũng kết thúc điện thoại: "Ừ, gặp lại sau."
Ném điện thoại qua một bên, một bên chơi chân nàng một bên nói: "Ngày hôm qua lúc ở bãi đỗ xe bị một học sinh trên lầu chụp được."
"Thật à? Trời!" Cố Phức Nhiên sợ tới mức rút chân lại, thò người qua lấy đi động của mình lại đây, "Ở đâu vậy?"
"Rất nhiều trang, em xem trên Tieba đi." An Bạch đối với chuyện này cảm thấy cực kỳ bình tĩnh. Trong lòng vẫn còn đang vướng bận một đôi chân ngọc của nàng.
"Trời ơi......" Cố Phức Nhiên nhanh chóng tìm được trang web của trường Tieba, "Chụp còn rất rõ ràng chứ...... Thật là."
"Là sư mẫu sao? Lớn lên đẹp quá...... Không nghĩ tới An Bạch lão sư sẽ thích loại hình nóng bỏng này...... Đẹp đến độ giống như yêu tinh vậy......" Cố Phức Nhiên câm nín đọc cái bình luận mới nhất, sau đó ném điện thoại một bên, mặt đầy buồn bực: "Xong rồi An lão sư, hình tượng của anh sụp đổ mất rồi......"
"Không sao cả." An Bạch lấy bát anh đào trong ngực nàng đặt lên bàn trà.
"An Bạch lão sư nho nhã cấm dục là thế nhưng cũng chỉ là người tham luyến sắc đẹp......" Cố Phức Nhiên nhún vai, trông thấy phản ứng bình tĩnh của hắn mà trong lòng phiếm ngọt.
"Không ngừng tham luyến, còn có trầm mê nữa......" An Bạch đứng lên tắt TV, khom lưng bế Cố Phức Nhiên lên đi vào phòng ngủ.
"Em vẫn còn đang xem chương trình mà!" Cố Phức Nhiên giả vờ giả vịt giãy giụa, ngược lại làm cho áo ngủ của hắn hỗn độn rời rạc.
"Vừa rồi chỉ nhìn ánh mắt của em liền biết phía dưới ướt rồi đó." An Bạch đặt nàng lên giường liền cúi người áp xuống.
Sau một buổi triền miên, An Bạch ôm Cố Phức Nhiên đã tắm đi ra từ nhà vệ sinh. Tắt đèn bàn, rồi nằm xuống bên người nàng.
Cố Phức Nhiên mệt cực kỳ. Hai mắt mông lung, ôm chặt eo An Bạch, đùi thì gác trên người hắn.
An tĩnh một hồi, mới nhớ tới hôm nay là ngày kỷ niệm, giọng điệu Cố Phức Nhiên mơ hồ hỏi: "An An vì sao chỉ tặng mỗi hoa thược dược?"
An Bạch sờ sờ mái tóc bên tai nàng, âm thanh dịu dàng: "Anh thích."
"Ừm." Cố Phức Nhiên vừa lên tiếng liền lập tức chìm vào mộng đẹp.
Buổi tối hôm nay, Cố Phức Nhiên coi như sẽ ở trong mộng tự tìm đáp án cho câu hỏi mà mình đặt ra.
Tấm ảnh chụp bị lấy mất khiến cho album ảnh bị thiếu hụt, là tấm nàng buộc hai bím tóc, trên tóc vừa lúc được buộc với một bông hoa thược dược.
An Bạch hôn hôn Cố Phức Nhiên đang ngủ.
Anh với hai bàn tay trắng lại may mắn có được em.
Về sau...
Ai cũng biết An Bạch lão sư có một người vợ xinh đẹp yêu diễm giống hệt yêu tinh.