Buổi trưa ngày đó, Trương Phàm chỉ nói một câu ‘không sao’ rồi ném tờ giấy kia đi. Đường Vũ Địch vốn muốn đuổi theo nhưng cảm xúc của Lâm Băng Nghiên chưa hồi phục, hơn nữa hai học sinh kia đã ăn cơm xong trở về, lại muốn bắt đầu luyện tập thử, vì thế, Đường Vũ Địch đành phải giữ lo âu lại, chỉ là suốt cả một buổi chiều, lông mày cậu nhăn tít chưa từng giãn ra.
Buổi chiều, cả nhóm tập xong muộn, đến khi giải tán thì trường cũng đã tan học, Đường Vũ Địch về lớp lại không thấy người mọi khi hay chờ mình đâu.
Anh làm sao vậy? Hay là mình lại làm sai việc gì?
…
Sáng ngày hôm sau, Đường Vũ Địch cố ý nói với mẹ mình muốn ăn sủi cảo nhân tôm, sau đó mang hộp giữ ấm đã chuẩn bị cẩn thận tới trường học. Nhiều ngày như vậy trôi qua, khẩu vị của Trương Phàm thế nào cậu đã nắm sơ sơ, mỗi lần cậu mang sủi cảo tôm tới, hắn đều ăn không bỏ sót.
Khi gặp mặt, phải nói lời xin lỗi.
Nhất định phải xin lỗi cẩn thận.
Thế nhưng Đường Vũ Địch đợi cả một buổi sáng, lời xin lỗi cũng không nói ra được— Trương Phàm chưa tới.
Sáng sớm không tới, tiết thứ nhất không tới, tiết thứ hai không tới, gọi điện thoại lại tắt máy, Đường Vũ Địch lòng dạ rối bời không nghe giảng được chút nào, tiết thứ ba là tiết của cô chủ nhiệm, Trương Phàm vẫn không tới.
Bảng điểm ngày hôm qua chỉ là bản phụ, hôm nay, giáo viên chủ nhiệm mới đem bảng điểm chính thức tới cho lớp, thành tích của mỗi người thế nào đều được phát tận tay.
Đường Vũ Địch không ngoại lệ là người đứng đầu, chỉ là tổng điểm lần này có thấp hơn lần trước chút ít, dù thứ tự không đổi, kì thực cũng coi như đã thụt lùi. Vậy nhưng lúc này, cậu lại không giống ngày thường đối chiếu điểm số, tỉ mỉ phân tích nguyên nhân, bởi vì cậu đang đợi, đợi điểm của Trương Phàm.
Kiến thức cơ bản cần ôn tập đã ôn tập cả rồi, tuy bởi thời gian gấp gáp nên không phải phần kiến thức nào cũng thật chắc chắn, dạng bài tập cũng không được tiếp xúc nhiều… Thế nhưng, thế nhưng Trương Phàm thông minh như vậy, hẳn là có thể đứng trước bốn mươi?
…
Do đó, đến khi thành tích của Trương Phàm rốt cục được phát tới tay, Đường Vũ Địch ngẩn ngơ nhìn cái thứ tự kia tới nửa phút đồng hồ.
Cảm xúc trong nháy mắt đó hẳn phải là… mừng như điên, Đường Vũ Địch thấy so với lần đầu tiên mình đi thi đứng thứ nhất còn hài lòng hơn, tiếc là giờ này, cảm giác vui sướng ấy lại không thể chia sẻ cùng ai. Đường Vũ Địch ngồi không yên, buổi chiều còn phải tiếp tục tập luyện với đội tranh biện nữa, dù Trương Phàm có tới, cậu cũng không gặp được. Do dự một hồi, Đường Vũ Địch dứt khoát xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, cầm hộp giữ ấm bước ra khỏi trường.
Đường Vũ Địch đón xe rồi tới được nhà Trương Phàm đã là hơn mười giờ sáng, khóe miệng vẫn luôn cong cong, cậu vội vã nhấn chuông cửa.
Nhấn chuông đến lần thứ năm cửa mới chịu mở, phản ứng đầu tiên của Đường Vũ Địch khi nhìn thấy Trương Phàm là vui vẻ kéo tay hắn, “Anh, anh biết đợt thi thử lần này anh đứng thứ mấy không, ha ha, thứ mười bảy trong lớp! Anh, anh thật là giỏi!”
Trương Phàm thản nhiên nhìn cậu, chờ cậu nói xong rồi hất tay cậu ra, “Cậu tới làm gì?”
“…”
Trương Phàm nhìn dáng vẻ sững sờ của Đường Vũ Địch, trái tim khó khăn lắm mới trở nên tê dại lại vì đau đớn mà co rút. Hắn đơn giản là không nhìn cậu nữa, lạnh lùng xoay người vào nhà.
Đi tới ghế salon rồi ngồi xuống, hắn cầm chai bia còn một nửa trên bàn lên uống một ngụm, ánh mắt lại không kìm được thoáng liếc về phía cửa.
Đường Vũ Địch sợ hãi lập tức theo sau vào nhà, đi tới cạnh sô pha thì ngồi xuống, tốt bụng để hộp cơm lên mặt bàn, đẩy tới trước mặt Trương Phàm.
“Anh, sắc mặt anh không tốt lắm, đây là sủi cảo tôm, nhân lúc còn chưa nguội, anh nhanh nhanh ăn đi.”
“Em, em không ngờ anh lại tiến bộ nhiều như vậy, thứ mười bảy trong lớp, thứ bốn trăm ba mươi trong khối, anh, thành tích này đã đủ để đỗ vào một trường trọng điểm rồi.”
“…”
“A, được rồi, anh gọi điện cho chú đi, nói một tiếng cho chú biết, chú ấy nhất định sẽ rất vui mừng.”
“…”
Lần này, Đường Vũ Địch im lặng lâu hơn một chút, sau đó rốt cục không nhịn được vươn tay giữ chai bia trong tay Trương Phàm, “Anh…”
Trương Phàm có chút tức giận trong lòng, quay đầu đang định quát lớn một tiếng thì chợt sửng sốt, đôi mắt Đường Vũ Địch nhìn hắn không buồn chớp, bên trong ẩn giấu biết bao nhiêu tủi thân và đau lòng. Môi Trương Phàm giật giật, lửa giận trong lòng tắt ngóm.
“Anh, anh uống nhiều như vậy làm gì…” Đường Vũ Địch vừa vào cửa đã thấy ngổn ngang trên mặt đất khoảng sáu, bảy chai bia, vành mắt thâm đen và sắc mặt tiều tụy của Trương Phàm.
Không rõ vì sao Trương Phàm bỗng nở nụ cười, “A, cậu đúng là việc gì cũng quản…”
Giọng nói Trương Phàm rất thấp, Đường Vũ Địch không nghe rõ, khi vẫn còn đang mơ hồ, Trương Phàm lại đột nhiên nghiêng đầu bình tĩnh nhìn vào đôi mắt cậu, “Tại sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy? Tại sao lại nghiêm túc kèm cặp tôi thế, coi thành tích của tôi còn quan trọng hơn cả thành tích của mình?”
Đường Vũ Địch không ngờ hắn lại tự nhiên hỏi chuyện này nên sửng sốt mất một lúc, “Bởi vì cô giáo nói…”
“Ít mẹ nó nói lời vô nghĩa! Chạy mười nghìn mét là cô giảo bảo? Sửa lại sách vở cũng là cô giáo bảo? Ngày ngày mang đồ ăn sáng tới cũng là cô giáo bảo?!”
Đường Vũ Địch kinh ngạc mở to hai mắt, “Anh…”
“Đệch, ít mẹ nó coi tao là thằng ngu đi!”
Đường Vũ Địch nhìn Trương Phàm một hồi rồi đột nhiên cúi đầu cắn môi thật chặt, lần mở miệng sau, thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lùng như khi nói với người dưng.
“Đúng thế, em dạy kèm cho anh không hoàn toàn là do cô giáo, còn có những nguyên nhân khác, nếu anh muốn biết em sẽ không lừa anh, em không ngờ anh sẽ tức giận như vậy. Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện không? Không phải là sau khi ngồi cùng bàn, mà là lần từ một năm trước.”
“…”
“Ở trước cổng trường, anh hỏi em có tiền không, em… Em nghĩ anh là côn đồ muốn cướp tiền, cho nên không chỉ không đưa cho anh mà còn đánh anh nữa. Sau khi biết anh là bạn học của em, em luôn cảm thấy rất áy náy…”
Trương Phàm cất tiếng cười nhạo, hắn nghìn suy vạn nghĩ cũng không ngờ được cái khả năng này, “Côn đồ?”
Đường Vũ Địch ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn không nổi giận mới nghiêng đầu, “Khi đó anh không mặc đồng phục.”
Trương Phàm vẫn cảm thấy rất vô lý, “Ngày đó là đại hội thể thao, có thi đấu môn gì cũng sẽ không mặc đồng phục học sinh, hơn nữa khi đó chúng ta cũng đã học cùng hai tháng rồi còn gì?”
Đường Vũ Địch im lặng một hồi mới tiếp tục, “Sau đó, em rất muốn nói lời xin lỗi với anh, thế nhưng anh lại có vẻ không thích em, cho nên em vẫn cảm thấy rất có lỗi với anh…”
“Vì thế, cậu làm mấy chuyện này là để bồi thường tôi?”
Là vì bồi thường sao?
Đường Vũ Địch nhíu mày, dù trong lòng có áy náy thì cùng lắm cũng chỉ cần nói một lời xin lỗi là được rồi, việc gì phải làm đến mức này.
Kì thực trước khi giáo viên chủ nhiệm chuyển chỗ cho cậu và Trương Phàm, Trương Bồi Sơn đã cố ý tới nhờ vả cậu, lấy thân phận của một người cha để nhờ vả.
Khi đó cậu mới biết, hóa ra một nam sinh thoạt nhìn tùy tùy tiện tiện lại ở trong một gia đình đơn thân (gia đình chỉ có bố hoặc mẹ), mẹ đã đi theo người đàn ông khác, cha lại bận việc hầu như không về nhà. Mỗi đêm, hắn đều cô độc ngủ trong căn phòng không có người thân, mà cuộc sống như thế bắt đầu từ khi hắn học sơ nhất (năm nhất sơ trung, khoảng 12 tuổi). Sơ nhất, khi đó mình đang làm gì nhỉ? Đến trường hay tan học vẫn còn cần xe đón xe đưa… Đường Vũ Địch bắt đầu kìm lòng không đặng nghĩ, dưới nụ cười của nam sinh cởi mở hào phóng, nhân duyên tốt tới mức khiến người ta ngưỡng mộ kia thật ra ẩn giấu nỗi cô đơn nào? Dù quan hệ giữa hai người không tốt, hơn nữa hình như còn có khúc mắc chưa tháo gỡ, thế nhưng nghĩ tới đây, tâm tình cậu không hiểu sao lại vì người kia mà trở nên sa sút.
Cũng giống như chính bản thân cậu, học cùng Trương Phàm hai tháng lại hoàn toàn không nhận ra hắn. Người khác nghe thế hẳn sẽ cảm thấy rất vô lý, thế nhưng cậu thật sự không biết làm thế nào để ở cạnh người khác, cho nên tới giờ, trong lòng cậu vẫn luôn hâm mộ Trương Phàm. Dù hắn học không giỏi nhưng hắn thoạt nhìn vui vẻ như vậy, ngờ đâu…
Trương Bồi Sơn làm giám đốc một công ty lớn, khi hạ thấp mình trước mặt người dưới lại chỉ giống như bất cứ một người cha người mẹ bình thường nào nói lời nhờ vả, nói lời hối hận.
Ông nói, cả đời này ông đã không cho Trương Phàm điều gì ấm áp, thương tổn đã tạo thành, bù đắp cũng không nổi, thế nhưng là một người cha, ông không thể nhìn Trương Phàm cứ trôi qua cả đời như vậy.
Có lẽ từ một khắc này trở đi, cậu đã quyết định đồng ý giúp ông việc đó.
Mà chuyện này, Trương Phàm vẫn không hề biết đến. Đường Vũ Địch và Trương Bồi Sơn đều ăn ý giấu đi trước mặt hắn.
“Sao có thể là vì bồi thường anh, lúc đầu đúng là vì áy náy và vì cô giáo, thế nhưng sau đó, sau đó, anh đối tốt với em như vậy, đưa em đi chơi, khi em lúng túng lại ra mặt hộ em, giới thiệu thật nhiều bạn để em làm quen… Lần đầu tiên có người nói với em, chúng ta là anh em…” Đường Vũ Địch mím môi ngẩng đầu, hai mắt ươn ướt nhìn chăm chú Trương Phàm, “Em thật lòng coi anh là anh trai.”
Thế nhưng cậu nào có biết, nếu những lời nói trước của cậu khiến lòng Trương Phàm đau đớn liên hồi thì, một câu nói cuối cùng này, không nghi ngờ gì đã xử tử hình cho hắn.