Kẹo Bạc Hà

Chương 14



Ghế đối diện bỗng kêu ‘kẹt’ một tiếng, Đường Vũ Địch đứng lên, “Tớ đột nhiên nhớ ra mình còn một phần tài liệu quan trọng vẫn chưa đóng dấu, đi trước đây, các cậu cứ từ từ ăn đi.”

Triệu Vũ Minh khó hiểu nói, “Cậu mới ăn có vài miếng mà đã ngừng à?”

Đường Vũ Địch cười cười, nói tiếng ‘gặp sau’ xong liền xoay người bỏ đi. Lâm Băng Nghiên sửng sốt vài giây, sau đó cũng đặt đũa xuống đuổi theo.

Cậu bạn kia thấy thế cười nói, “Có phải đứa nào học giỏi cũng đều ăn ít thế không, bọn nó sống bằng niềm tin à?”

Triệu Vũ Minh nghe xong phì cười, hai người nọ tán gẫu nửa ngày, đồ ăn cũng sắp ăn xong rồi, Triệu Vũ Minh mới phát hiện Trương Phàm ngồi bên cạnh không nói năng gì.

“Phàm Tử, trước đây mày không thể ăn cay cơ mà, hai ngày nay chẳng phải đau dạ dày sao, còn gọi cá trích cay, ngại không chết nhanh được à?”

Triệu Vũ Minh vốn xuất phát từ ý tốt, Trương Phàm nghe xong đột nhiên lại ném đũa rống tướng lên, “Tao con mẹ nó đeo dây đỏ mày cũng quản! Tao mẹ nó ăn ớt mày cũng quản! Tao con mẹ nó đệch mợ! Nhàn rỗi thế thì lo cho tốt chuyện của mày đi!”

“…”

Triệu Vũ Minh mang vẻ mặt kinh ngạc nhất thời không phản ứng kịp. Trương Phàm thở hổn hển vài lượt, hai tay đột nhiên dùng sức túm lấy mái tóc ngắn của mình, giọng khàn khàn nói, “A Minh, xin lỗi, tao phát điên rồi, tao không chịu nổi… Con mẹ nó mày đừng để ý tới tao…”



Bọn Đường Vũ Địch rốt cục cũng tiến kinh dự thi. Tất cả thời gian cần thiết để đi từ vòng đấu loại tới vòng chung kết là khoảng một tuần, đương nhiên, nếu bị loại sớm thì có thể về nhanh hơn, cho nên, giáo viên trong trường chẳng ai muốn nhìn thấy bóng dáng Đường Vũ Địch ở tuần tiếp theo cả.

Về phần những bạn học khác, chẳng qua là trong lớp trống hai chỗ ngồi mà thôi, dù sao hai tuần vừa qua, hai chỗ ngồi này cũng đã bỏ trống không ít lần, mọi người sớm đã quen rồi, thiếu đi hai người cũng chẳng có cảm giác gì quá ghê gớm.

Lúc đầu, Triệu Vũ Minh có hơi phiền muộn— cậu ta ăn sáng đã thành thói, đột nhiên lại không được ăn nữa tất nhiên sẽ không quen, thế nhưng sau hai, ba ngày đói bụng, nỗi buồn mờ nhạt này cũng bị gió xua tan.

Tựa hồ tất cả đều không chú ý trong lớp thiếu hai người, mọi người nên học tập thì học tập, muốn ngủ thì ngủ, thích đùa nghịch thì đùa nghịch, ngày trôi qua cũng không có gì khác biệt.

Chỉ ngoại trừ một người ngồi trong góc…

Nhiệm vụ mỗi ngày của Trương Phàm là ngủ gật, tỉnh ngủ lại nhìn sang chỗ kia mà đờ người. Hắn không nói không rằng, cũng không thể nào tham gia vào mấy trò vui đùa của mọi người xung quanh, cứ thế ngây người mệt rồi lại ngủ tiếp…

Vài ngày như vậy trôi qua, chủ nhiệm lớp rốt cục không nhìn nổi nữa, lần trước cha Trương Phàm gửi một vạn nguyên còn đang nằm trong thẻ ngân hàng của bà mà. (10000 nguyên xấp xỉ 346 triệu VND)

Mình thu tiền lương tâm thì phải làm việc có lương tâm.

Vì vậy, Trương Phàm lại một lần nữa bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng. Người phụ nữ trung niên vẫn bị học sinh kém gọi lén là “Diệt Tuyệt sư thái” hôm nay lại bất ngờ nói lời thấm thía.

“Trương Phàm à, vì em nói với tôi em đã bổ khuyết được kiến thức cơ bản rồi, đồng thời cũng đảm bảo với tôi sau này nhất định sẽ cố gắng học tập, tôi mới đồng ý để em đổi chỗ ngồi. Nhưng em xem xem mình đã làm được những gì?”

“…”

“Thời gian lớp mười hai gấp gáp như vậy, các bạn học khác thì giành giật từng giờ từng phút để học tập, em lại ngủ gật suốt ngày như thế là không được.”

“…”

“Nếu như để phụ huynh của em biết, bọn họ hẳn sẽ sốt ruột sốt gan còn hơn cả cháy nhà. Em hãy suy nghĩ cho cha mẹ em đi, hãy suy nghĩ cho tương lai em đi, nếu em không vào nổi đại học thì sau này có thể làm được cái gì?”

“…”

“Thêm nữa, nếu em vẫn cứ tiếp tục lười nhác như thế, lần thi thử sau thành tích sẽ lại thụt lùi, khổ khổ nhọc nhọc ba mươi năm, nay đã đến một đêm trước ngày giải phóng rồi, em có xứng đáng với nỗi vất vả của bạn Đường Vũ Địch đã hi sinh thời gian quý giá của mình để kèm cặp em học không?”

“… Em biết rồi.”

Diệt Tuyệt sư thái hài lòng gật đầu, uống một ngụm trà cho nhuận giọng, “Trở về đi, bài kiểm tra nhỏ vào thứ sáu xem xem em thể hiện thế nào.”



Trương Phàm ra khỏi văn phòng, dạ dày lại bắt đầu co thắt đau đớn từng cơn từng cơn. Bây giờ vẫn còn là trong giờ học, hành lang vắng lặng không người, thỉnh thoảng sẽ có giọng nói sắc bén của giáo viên nào đó đang giảng bài và tiếng học sinh đọc sách từ một, hai phòng học truyền ra. Hắn cong lưng bước hai bước rồi dựa luôn vào tường, ngồi bệt xuống đất.

“Cậu không muốn đọc sách đến vậy sao?”

“Nếu mỗi ngày tôi đều bắt cậu làm những việc cậu không thích, cậu có muốn làm không?”

“Như vậy đi, để công bằng, từ giờ trở đi, lúc rảnh rỗi tớ sẽ cùng cậu làm những việc cậu thích mà tớ không hiểu, ví như chạy bộ, mà cậu cũng phải cố gắng học chăm chỉ, chúng ta thử so xem ai có thể kiên trì lâu hơn, được không?”



“Cậu đừng nói đây cũng là do cậu tổng hợp lại riêng cho tôi.”

“Đúng vậy, số học viết xong tối thứ ba, vật lý vừa xong tối hôm qua.”

“… Rốt cục thì vì sao cậu lại dành nhiều tâm huyết giúp tôi vậy?”

“Tớ chỉ muốn cậu bắt kịp tiến độ học tập.”



“Anh, anh thi cho tốt, thi xong chúng ta cùng ăn trưa.”

“Biết rồi, cứ dông dài mãi thế, nhanh đi về đi.”

“Ô, cậu lại quay lại làm gì?”

“Anh, anh không cần phải thấy áp lực đâu, dù lần này anh thi thế nào, em vẫn sẽ rất hài lòng, bởi vì em đã thấy anh cố gắng rồi.”



“Anh, anh biết đợt thi thử lần này anh đứng thứ mấy không, ha ha, thứ mười bảy trong lớp! Anh, anh thật là giỏi!”

“Em, em không ngờ anh lại tiến bộ nhiều như vậy, thứ mười bảy trong lớp, thứ bốn trăm ba mươi trong khối, anh, thành tích này đã đủ để đỗ vào một trường trọng điểm rồi.”

Trương Phàm dùng một tay ôm dạ dày đang co thắt, ngẩng đầu tựa lên tường, nhắm hai mắt lại.

Tiểu Địch, Tiểu Địch, Tiểu Địch…



Khuya về tới nhà, Trương Phàm rốt cục mở tủ, lấy vở ghi, sách bài tập và tài liệu hắn cất ở bên trong ra. Phàm là những gì Đường Vũ Địch cho hắn, hắn đều đặt ở đây, không thiếu một phần nào.

Lớp số học thứ sáu tiến hành một cuộc kiểm tra nhỏ, Trương Phàm đã thức trắng đêm hôm trước để luyện tập lại tất cả những dạng bài điển hình và những dạng bài khó một lần, nên ngủ tổng cộng có hơn hai giờ. Sáng sớm thức dậy, hắn không sao có tinh thần nổi, đến trường, khi đi ngang qua quán giải khát, hắn liền mua một cốc cà phê đá.

Sáng sớm không ăn gì đã thành thói quen bao nhiêu năm, bụng rỗng uống cà phê đá hắn cũng không để ý, ai ngờ, khi hắn làm bài thi được đến một nửa, dạ dày lại bắt đầu trở tính.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán, Trương Phàm tay phải cầm bút, chỉ có thể dùng tay trái ôm bụng, hơi khom người, cắn răng ép mình tập trung chú ý vào bài thi.

Nhưng hắn càng muốn quên đi, cơn quặn đau từ dạ dày truyền tới thần kinh lại càng bị phóng đại vô hạn. Hắn rốt cục không chịu nổi nữa, bỏ bút xuống lục lọi trong cặp sách một hồi mới tìm thấy hai viên thuốc mấy ngày trước đã uống. Bên người không có nước, hắn dứt khoát nuốt thẳng viên thuốc xuống bụng. Tuy là như vậy, đợi đến lúc thuốc phát huy tác dụng, khi dạ dày có thể bớt đau một chút, cuộc kiểm tra cũng kết thúc.

Trương Phàm nhìn bài thi bị thu mà trắng bệch cả mặt mày, hắn thậm chí còn không kịp nhìn hai cái đề bài phía sau.

Cuối tuần Trương Bồi Sơn về nhà, người đàn ông cao lớn rốt cục phát hiện ra Trương Phàm không bình thường, bất chấp con trai trưng cho mình sắc mặt thế nào, ông cũng vẫn lôi lên xe, tha tới bệnh viện tiêm hai mũi.

Buổi chiều chủ nhật, công việc bên công ty không thể trì hoãn thêm được nữa, người đàn ông cao lớn như thế lại như đã làm sai chuyện gì đứng trước giường con trai mình, “Tiểu Phàm, con nhớ phải tiếp tục đến bệnh viện tiêm thêm hai mũi nữa, cũng phải nhớ ăn uống đúng giờ, số điện thoại giao hàng đã đặt cả bên cạnh điện thoại để bàn, cha về công ty sẽ bảo thư ký chuẩn bị tiền trong thẻ cho con.”

Trương Phàm nghe tiếng bước chân bước ra khỏi cửa phía sau mà cười ra nước mắt.

Trương Bồi Sơn cả đời này chỉ biết kiếm tiền, nhưng nhiều tiền như vậy, vì sao hồi ấy người đàn bà kia vẫn bỏ đi cùng người đàn ông khác?

Giờ đến lượt Trương Phàm hắn, cho tiền cho tiền, bây giờ, hắn cái gì cũng không nhiều, chỉ có tiền là không thiếu, a…

Thứ hai, đội tranh biện được nhà trường đặt nặng hi vọng quả nhiên đã khải hoàn, không thua kém chút nào mang một giải thưởng về. Lãnh đạo nhà trường thế nào Trương Phàm không nhìn thấy, thế nhưng chủ nhiệm lớp và giáo viên tiếng Anh đã nhìn Đường Vũ Địch và Lâm Băng Nghiên mà cười đến mức mặt hiện nếp nhăn.

Trương Phàm mang dáng vẻ người ngoài cuộc nằm sấp trên bàn, ánh mắt lại xuyên qua kẽ hở quần áo nhìn từ trên xuống dưới người đang đứng trên bục kia, cuối cùng, đường nhìn dừng lại trên mặt người ta.

Tốt quá, trái tim tê dại vì nhớ nhung hình như đã đột nhiên sống lại.

Hình như là gầy đi, chắc là thi đấu mệt muốn chết rồi…

Đường Vũ Địch và Lâm Băng Nghiên đứng trên bục giảng nhận lời biểu dương của cô giáo và ánh mắt sùng bái của bạn học phía dưới. Giáo viên lớp khác đi ngang qua cửa, thấy dáng vẻ hân hoan của giáo viên trong lớp cũng không nhịn được đích thân thêm vào một câu chúc mừng.

“Ôi, lớp có học sinh ưu tú như thế thật là tốt, nhìn mà xem, chẳng khác gì kim đồng ngọc nữ!”

Vì vậy, Diệt Tuyệt sư thái cười toe toét, Lâm Băng Nghiên đỏ mặt ngượng ngùng, Đường Vũ Địch vẫn không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên đứng đó không buồn không vui. Người không hiểu cậu thấy thế, chỉ sợ sẽ thầm nói thêm một câu trong lòng: Thằng này thật kiêu ngạo.

Thế nhưng Trương Phàm lại biết, hai hàng lông mi tựa rèm che chớp nhanh như bươm bướm, Tiểu Địch của hắn đang xấu hổ đây mà.

Đúng vậy, quả thật là kim đồng ngọc nữ, là trai tài gái sắc đến cỡ nào.

Trương Phàm rốt cục nhắm mắt, nghiêng đầu.

Dạ dày đau cũng đã thành quen, dù sao cũng chỉ là một bộ phận cơ thể, trái tim cũng thế, đau đớn đau đớn, sớm muốn gì cũng sẽ chết lặng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.