Kẹo Bạc Hà

Chương 7



Kế hoạch của Trương Phàm thất bại, vì vậy, sáng ngày hôm sau, khi bị tiếng chuông cửa đánh thức rồi khi mở cửa ra lại nhìn thấy Đường Vũ Địch, hắn không còn quá bất ngờ.

Hôm nay, Đường Vũ Địch mang bữa sáng được cất trong hộp giữ ấm tới. Trương Phàm mở ra thì thấy bên trong có cháo và bánh bao còn đang nóng.

“Đều là do mẹ tớ làm, cậu nếm thử đi.”

Người phụ nữ kia đã bỏ đi nhiều năm như vậy, Trương Bồi Sơn lại bận việc không hay về nhà, Trương Phàm đã lâu rồi không ăn sáng, dạ dày cũng đã hình thành thói quen không muốn ăn cơm giờ này từ lâu. Dưới ánh mắt mong đợi của Đường Vũ Địch, Trương Phàm ứng phó ăn một thìa cháo, “Ừm, không tệ.”

Chờ cháo tan ra trong miệng, Trương Phàm bất ngờ phát hiện hương vị thật sự rất khá. Cho nên, vốn chỉ định ăn vài miếng thì thôi, hắn lại ăn hết toàn bộ.

“Ngày nào mẹ cậu cũng làm bữa sáng cho cậu, thật hạnh phúc.”

Đường Vũ Địch nhìn Trương Phàm ăn cả cái bánh bao đến phồng mồm, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó đột nhiên cười nói, “Ăn nhiều một chút, phải ăn no mới có tinh thần đọc sách.”

“…”

Bắt đầu từ ngày đó, mỗi sáng sớm đến lớp, Đường Vũ Địch lại đưa cho Trương Phàm một hộp giữ ấm. Ngày đầu tiên, Trương Phàm có chút kinh ngạc, ngày thứ hai có hơi cảm động, ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng thành thói quen. Nhưng mỗi sáng, sau khi Trương Phàm ăn xong đủ món đủ loại điểm tâm, trong lòng lại không nén nổi phiền não.

Những người bạn gái trước của Trương Phàm không có ai giống Đường Vũ Địch ngày nào cũng như ngày nào mang bữa sáng tới cho hắn… Nếu Đường Vũ Địch là con gái thì tốt rồi, nếu cậu ta là con gái, mình coi như sẽ chấp nhận, nhưng tại sao cậu ta lại không là con gái chứ?

Trương Phàm vẫn không tìm được cơ hội cắt đứt quan hệ với Đường Vũ Địch, nên, dưới sự giúp đỡ của Đường Vũ Địch, hắn chỉ cần hai mươi ngày đã ôn tập xong kiến thức của ba môn lý hóa sinh, kiến thức cơ bản coi như đã xong, có thể ứng dụng linh hoạt hay không thì lại còn phải luyện tập thêm. Dù vậy, Đường Vũ Địch cũng rất hài lòng, thỉnh thoảng Trương Phàm đánh một giấc trong giờ tự học, Đường Vũ Địch cũng không dùng gương mặt vô tội lôi cổ áo kéo hắn dậy.

Giờ tự học này, Đường Vũ Địch giảng xong cho Trương Phàm cách dùng câu điều kiện trong tiếng Anh, Trương Phàm vừa làm được vài bài đã không chịu được gục đầu vào sách mà ngủ.

Hắn cảm thấy mình vừa mới ngủ chưa bao lâu đã đột nhiên bị một trận ồn ào đánh thức, đại não dần dần khôi phục ý thức.

“Lớp trưởng không quản nổi à, có giỏi thì đi mách lẻo với Diệt Tuyệt sư thái đi!”

Đường Vũ Địch nhíu mày, “Tớ sẽ không mách cô giáo, nhưng bây giờ là tiết tự học, cậu không nên quấy rầy các bạn khác học tập.”

Triệu Vũ Minh ‘hừ’ một tiếng, bắt chéo chân ngồi trên băng ghế của mình, hất hàm chỉ bốn phía, “Tao quấy rối tới ai, bọn nó còn chưa ý kiến, mày giả trang người tốt làm gì.”

Triệu Vũ Minh nói rất to, thế nhưng có vẻ nhân duyên của lớp trưởng luôn luôn ‘cao quý lãnh diễm’ không tốt chút nào, các bạn xung quanh đều tỏ vẻ xem vui, chẳng ai muốn tiến lên giúp đỡ.

“Triệu Vũ Minh, cậu nói chuyện trong lớp tự học là không đúng, Tiểu Địch là lớp trưởng dĩ nhiên phải nhắc nhở cậu!”

Triệu Vũ Minh nhìn Lâm Băng Nghiên đứng trước mặt mình, vẻ mặt vốn vô lại bỗng đông cứng, tức giận trong mắt cũng bừng lên. Đờ người một hồi, cậu ta bỗng chuyển sang trừng mắt với Đường Vũ Địch, “Lớp trưởng quả thật là rất oai nhỉ? Ngay cả Diệt Tuyệt sư thái tao còn không sợ, mày thì tính là gì?”

Đường Vũ Địch còn chưa trả lời, bàn học trước mặt Triệu Vũ Minh bỗng vang lên một tiếng ‘cạch’, bút viết lăn vài vòng trên mặt bàn rồi rơi xuống đất.

Trương Phàm cau mày đứng bên cạnh Đường Vũ Địch, “Quấy rầy tao đấy có biết không? Mẹ nó, ông đã không ngủ được rồi, mày lại không thể yên lặng một lúc.”

Triệu Vũ Minh không dám tin trợn mắt, “Phàm Tử? Mày đá bàn tao làm gì!?”

Trương Phàm đập một cái vào vai Triệu Vũ Minh, “Được rồi, có chuyện gì tan học nói, giờ thì im đi, còn nói nữa là tao đá mày.”

Trương Phàm nói xong cũng lôi Đường Vũ Địch đi. Tức giận trong lòng không có chỗ xả, Triệu Vũ Minh ‘hừ’ một tiếng, ngả người xuống mặt bàn bãi chính.

Về tới chỗ ngồi, Trương Phàm vừa định nằm xuống ngủ tiếp, Đường Vũ Địch đã soàn soạt viết hai chữ lên giấy rồi truyền sang.

“Cám ơn.”

Trương Phàm nhếch nhếch mép, để tờ giấy xuống dưới cánh tay.

Trương Phàm ngủ một giấc tỉnh dậy đã gần đến giờ tan học, thế nhưng Đường Vũ Địch cũng không sợ lỡ tiến độ học tập. Bắt đầu từ tuần trước, sau khi tan học, Đường Vũ Địch sẽ giữ Trương Phàm lại để học bổ túc hai tiếng đồng hồ.

Triệu Vũ Minh đeo cặp sách đang đi ra ngoài thì bị Trương Phàm giữ lại. Chờ tất cả mọi người trong lớp đi hết, Triệu Vũ Minh mới hung hăng mở miệng, “Chuyện gì?”

“Ui, đúng là giận rồi?”

“Con mẹ nó, mày giúp thằng nhãi kia lại không giúp anh em, giờ còn ngạc nhiên vì tao tức?”

Trương Phàm vẫy vẫy tay với ‘thằng nhãi kia’, chờ người ta đi tới bên cạnh mình thì ôm choàng lấy vai, “A Minh, bây giờ cậu ấy cũng là anh em của tao.”

Đường Vũ Địch kinh ngạc nhìn Trương Phàm. Triệu Vũ Minh còn kinh ngạc hơn cả cậu, nhìn hết người này đến người khác một hồi, cuối cùng mới kéo Trương Phàm ra một góc.

“Mày không nói đùa chớ, không phải trước đây mày rất ghét cái kiểu như thằng đó sao?”

Trương Phàm nhíu mày, “Thế à, không nhớ lắm.”

Triệu Vũ Minh tức đến mức thở dốc, “Mày nghĩ cho kĩ đi, dù sao có nó thì không có tao, có tao thì không có nó!”

Trương Phàm tức cười nói, “Cậu ta làm gì chọc tới mày mà thù sâu đến vậy!”

“Nó! Nó dụ dỗ Lâm Băng Nghiên!”

“…” Trương Phàm phì cười vui sướng, “Đờ mờ! Đấy là do mày vô dụng không theo đuổi được người ta, liên quan gì đến cậu ấy, cái đồ lòng dạ hẹp hòi này!”

Mặt Triệu Vũ Minh lúc đỏ lúc trắng, Trương Phàm cười một hồi, đến khi người kia sắp sửa xù lông lên thì vỗ vỗ vai, “Yên tâm đi, cậu ta chắc chắn không thích Lâm Băng Nghiên, không uy hiếp đến mày đâu, tao đảm bảo!”



Đuổi Triệu Vũ Minh đi xong, Trương Phàm thảnh tha thảnh thơi trở về chỗ ngồi. Lúc này, hắn mới phát hiện hóa ra Đường Vũ Địch vẫn chưa đọc sách mà còn đang nhìn mình.

“Sao thế?”

“Cậu vừa nói chúng ta, chúng ta là anh em?”

“Đúng thế.”

Đường Vũ Địch thoáng nở nụ cười, con mắt sáng ngời, “Đây là lần đầu tiên có người đối tốt với tớ như vậy, tớ có thể gọi cậu là anh không?”

Trương Phàm sửng sốt: Không cần, không cần nghiêm túc như vậy chứ?

Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Đường Vũ Địch, hắn lại vô thức gật đầu.

“Ừ.”

“Anh.”

Đường Vũ Địch cười đến nheo cả mắt, Trương Phàm không ngờ mình thuận miệng nói một câu lại khiến cậu cao hứng thế, nhìn vẻ mặt sinh động hiếm thấy kia, hắn lại nảy sinh xao động muốn vươn tay xoa xoa đầu cậu. Thế nên, hắn cũng đồng ý theo, “Được, vậy sau này cậu gọi anh là anh, anh thì nên gọi cậu là gì nhỉ, trừ Tiểu Địch ra…” Con nhóc thối tha Lâm Băng Nghiên kia đã gọi cậu ta là Tiểu Địch!

Trương Phàm suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói, “Vậy anh gọi cậu là Đường Đường đi!”

Đường Vũ Địch hơi cau mũi, “Được, thật là trẻ con.”

Trương Phàm, “…”

Lại bị đứa còn nhỏ hơn mình tận hai tuổi nói là trẻ con…

Trương Phàm có chút phiền não thỏa hiệp, “Được rồi, thế anh cũng gọi cậu là Tiểu Địch…” Mẹ kiếp, nhìn như vậy chẳng thấy mình có điểm nào đặc biệt hơn người cả.

Đường Vũ Địch ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Hai người ở cạnh nhau lâu thế, hiếm khi mới có bầu không khí tốt đẹp thế này, Trương Phàm đảo mắt, đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu. Hắn còn chưa kịp phản ứng, câu nói đã thốt ra.

“Tiểu Địch, có phải cậu rất muốn làm em trai anh không?”

Đường Vũ Địch gật đầu thật mạnh, thậm chí còn gọi ‘anh’ một tiếng như để chứng minh.

Trương Phàm sĩ khí nảy sinh*, “Chúng ta cứ giữ mối quan hệ như thế này nhé, sau này cậu sẽ gặp một cô gái cậu thích, anh cũng sẽ tìm bạn gái cho mình, cậu xem, hai đứa con trai làm sao có thể…”

Đường Vũ Địch kinh ngạc cắt đứt lời hắn, “Anh muốn tìm bạn gái?” Đột nhiên nghĩ đến những lời người kia nói với mình, lại nghĩ đến những chuyện mình đã đáp ứng, cậu sửng sốt một hồi, có phần căng thẳng nhìn Trương Phàm, “Anh không thể không tìm bạn gái sao?”

Trương Phàm nhìn ánh mắt sáng ngời mang nét chờ mong kia, đột nhiên có chút không đành lòng để cậu thất vọng… Nhưng hắn không thể thỏa hiệp vấn đề này được!

“Giờ không tìm, sau này sớm muộn gì cũng sẽ tìm, hai thằng con trai lớn tướng cũng không thể ở cạnh nhau suốt ngày được…”

Sĩ khí suy giảm**.

Đường Vũ Địch có phần tổn thương, ánh mắt sáng ngời cũng sầm lại, “Anh, anh thực sự nghĩ vậy sao, ngày nào em cũng ở cạnh anh không tốt sao?”

“…”

Mẹ nó, thật muốn bệnh…

Cái vẻ mặt này, cái giọng nói này…

Trương Phàm thở dài thật dài, “Chuyện này… trước mắt anh không tìm, chúng ta sẽ bàn lại sau.”

Sĩ khí… tiêu tan***.

*,**,***: Nguyên văn lần lượt là ‘Nhất cổ tác khí’, ‘Tái vi suy’, ‘Tam vi kiệt’ vốn là một câu trong “Tả truyện”: “Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt” tức là, khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.