Kẹo Bông Gòn

Chương 19: Hoàn chính văn



Edit: Xoài

Beta: Muối

Rốt cuộc tôi vẫn bị kéo đến bữa tiệc tối.

Sảnh rộng lớn như vậy mà lại chật ních người, nhân viên phục vụ bận rộn mang thức ăn tới, ở bàn gần nhất có vài người đang đứng nâng ly chúc mừng.

“Anh Kì.”

Bùi Kì nhẹ đáp lại rồi nắm lấy cổ tay tôi và kéo theo vào bàn.

Mặc dù mọi người ở đây đều ít tuổi hơn tôi, tôi bất giác vẫn có chút lo lắng, tuy là một nghệ sĩ trong làng giải trí, nhưng tôi chưa bao giờ tham gia một bữa tiệc mà có nhiều người như vậy bao giờ…

“Chào chị dâu!”

Một số bạn học rất nhiệt tình, họ đều khách khí gọi tôi một tiếng chị dâu.

Tôi mỉm cười, nhìn họ và nhẹ nhàng đáp: “Chào mọi người, mấy cậu cứ gọi tôi là Hạ Viên là được rồi.”

Bùi Kì nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi vào chỗ ngồi, nhìn mọi người đang chuẩn bị rót đồ uống, nhanh tay che miệng ly lại, trầm giọng nói: “Đổi đồ uống đi.”

“Anh Kì, anh không uống rượu à?”

“Tí nữa còn phải lái xe nữa, không uống đâu.”

Bùi Kì trả lời, nhìn những người có mặt rồi nói: “Tôi sẽ trả tiền cho bữa ăn này. Mọi người cứ tự nhiên.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười cười, cũng không nói thêm gì nữa. Tôi cũng xem như là an tâm thu mình thành con rùa rụt cổ, chỉ có cậu bạn thân thiết kia hỏi: “Tối nay không định ở lại trường sao?”

“Ừm, ở nhà còn có việc phải làm nữa.”

Thấy Bùi Kì nghiêm túc đáp lại, người kia đột nhiên bật cười, nhỏ giọng nói: “Anh Kì, khi nào kết hôn thì nhớ gọi cho tôi đấy, tôi sẽ tới làm phù rể.”

Cậu sắc mặt bình thản đáp lại: “Ừ.”

TÔI:……

Trời, người trẻ tuổi bây giờ suy tính sâu xa vậy sao?

Tôi cúi thấp đầu để tâm trí lơ lửng chín tầng mây, nhìn cái bát trống trơn trước mặt, tôi nắm chặt đôi đũa trong tay, đang thất thần thì đột nhiên một con tôm được đặt vào bát tôi.

Tôi sững sờ một lúc, vô thức nhìn Bùi Kì, chỉ thấy cậu đang đeo găng tay chuyên dụng để bóc tôm, bộ dáng tự nhiên trò chuyện với những người xung quanh.

Bữa ăn này cũng thật thoải mái.

Trong suốt buổi liên hoan, Bùi Kì luôn gắn thức ăn cho tôi, tất cả đều là những món tôi thích, còn tôi chẳng phải làm gì ngoài việc tận hưởng.

Nhìn cậu ấy chỉ mải tán gẫu không để ý ăn uống, còn mình lúc nào được gắp tận bát, tôi cũng thấy xấu hổ, nhưng vì đông người lại không tiện nhắc nhở, chỉ im lặng hành động, nhân lúc cậu không chú ý gắp cho cậu vài món ăn.

Sau khi tán gẫu một lúc, Bùi Kì lơ đễnh nhìn thức ăn trong bát, đánh mắt nhìn sang tôi, rồi bắt đầu cầm đũa lên ăn.

Tôi im lặng nhai những viên thịt nhỏ, giả vờ như không để ý, lặng lẽ nghe họ trò chuyện, và vô tình liếc nhìn bát của Bùi Kì xem cậu ấy đã ăn xong chưa, ai ngờ nhận ra rằng cậu cũng đang nhìn mình.

“Ấy, khoa mỹ thuật rốt cuộc cũng đến rồi kìa.”

“Nghe nói bạn gái của anh Kì đang ở đây, không biết mình có thể chiêm ngưỡng chút không nhỉ?”

Tôi nhận ra người đang nói chuyện chính là một cô gái trong phòng 328.

Vì từng gặp nhau tại quán lẩu nên khi người bên kia nhìn thấy tôi thì không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh cô ấy cũng chuyển hướng chú ý tới những lời trêu ghẹo của mọi người xung quanh.

“Anh Kì và chị dâu sắp kết hôn, cậu không còn cơ hội nữa đâu.”

Chàng trai thân thiết với Bùi Kì vừa nói vừa đi tới kính rượu để ngăn cản cô gái. Giọng điệu nửa đùa nửa thật nhưng lời nói ra quá thẳng thắn, cô gái kia nghe vậy liền tỏ vẻ giận dỗi: “Cậu đang nói nhảm nhí cái gì thế.”

Những người có mặt đều vây quanh giảng hoà, chủ đề này cũng nhanh chóng bị bỏ qua, Phương Cách cũng từ bàn bên cạnh nâng ly chúc mừng, mắt cậu ấy lại không giây nào rời khỏi cô gái kia.

Như hiểu ra điều gì đó, tôi lặng lẽ mím môi, im lặng nhìn xung quanh, ánh mắt của Bùi Kì lại dán chặt lên người tôi, cảm tưởng như tiếng cười nói ồn ào xung quanh đã biến mất trong tích tắc, chỉ còn lại nhịp tim đang từ từ tăng tốc.

Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cầm lấy ly nước uống một ngụm.

Tôi chợt phát hiện bản thân rất chú ý đến mấy cô gái phòng 328…

*

Gần về đến nhà đột nhiên tôi cảm thấy hơi bất an, chẳng biết phải nói gì với Bùi Kì, càng nghĩ càng khẩn trương, thầm cầu nguyện ông trời cho thời gian kéo dài thêm chốc lát.

“Anh Kì.”

Một khuôn mặt quen thuộc lần nữa hiện ra trước mắt.

Trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, thật muốn rút lại lời cầu nguyện trước đó của mình.

Cô gái đó đưa nhẹ mắt liếc qua tôi, tôi mím môi lại, nhận ra họ có việc riêng  nên định rời đi trước, không ngờ Bùi Kì lại nắm lấy cổ tay tôi.

Bùi Kì: “Có việc gì vậy?”

Người kia hình như có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nắm chặt lấy điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh Kì, hoạt động khai giảng đã kết thúc rồi, em muốn trả khoản phí này, hơn nữa hôm nay anh còn mời mọi người uống nước nữa. Bên hướng dẫn cũng nói qua, không thể để mình anh trả hết chi phí vậy được. Vốn định trả lại tiền cho anh nhưng chúng ta chưa thêm WeChat nên không thể trả lại được… “

Hoá ra toàn bộ số nước là do Bùi Kì chi trả…

Tôi mím môi, lặng lẽ cúi đầu và đấu tranh với những suy nghĩ của mình lúc này.

Trước đó tâm trạng tôi đâu có hỗn tạp như vậy, nhớ lại chuyện họ đã từng ăn lẩu cùng nhau chỉ thấy lòng nặng trĩu, hiện tại cảm xúc trong lòng tôi như những mảnh ghép lộn xộn không thể định nghĩa. 

Không biết kiếp trước tôi có phải là một quả chanh thành tinh không nữa.

“Không cần đâu.” Bùi Kì trực tiếp ngắt lời của cô gái kia: “Không cần trả lại. Đã muộn rồi, cậu về sớm đi, tôi cũng phải đưa cô ấy về.”

TÔI:……

Một người đứng ngoài cuộc như tôi nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự thất vọng của cô gái cũng có thể hiểu được sự tình, nhìn vào hình ảnh ấy lại làm tôi nhớ tới bản thân mình từng khóc trong nhà hàng lẩu.

Đối phương nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng lưng khuất dần của cô gái ấy, tôi không khỏi liếc nhìn Bùi Kì, muốn hỏi vài câu nhưng đến tư cách cũng chẳng có để hỏi.

“Chị ngây người gì đấy?” Bùi Kì lấy mũ bảo hiểm đội lên cho tôi, thản nhiên nhéo nhéo mặt tôi.

Tôi cắn môi, cau mày nhìn cậu ta.

Bùi Kì: “Nghĩ gì thế?”

Tôi hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Tại sao em không thêm WeChat của cô ấy?”

Bùi Kì cụp mắt xuống nhìn tôi, sợ người kia sẽ nói mấy câu như tôi lấy thân phận gì để hỏi, tôi vội vàng giải thích: “Chị chỉ nghĩ rằng khoản hoàn trả dù nhỏ đến đâu thì vẫn là tiền... “

Càng về cuối giọng tôi càng ngày càng nhỏ đi.

Bùi Kì giúp tôi thắt mũ bảo hiểm rồi tự đội cho cậu ấy. Đôi mắt của cậu nhìn tôi chằm chằm, trầm giọng nói: “Danh sách bạn bè của em toàn hàng ngũ vương giả, đội hình đủ người rồi, thêm cô ta làm gì nữa? “

TÔI:……

Tôi hít một hơi thật sâu, không nói nên lời.

Cuối cùng, Bùi Kì lại nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Đừng đổi chủ đề, em còn có chuyện cần bàn với chị nữa đấy.”

Tôi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Bùi Kì ôm lên xe máy, không nhịn được mà bĩu môi: “Còn cần thiết phải nói nữa sao……”

Bùi Kì nghiêng người cúi xuống, ôm mặt tôi rồi nhéo nhéo, hung dữ nói: “Chẳng nhẽ chị muốn em xoá cả WeChat của bạn gái mình đi sao,chị nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”

Tôi cảm thấy mặt mình sắp bị coi như cục bột, liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc thêm chút khó chịu kia của Bùi Kì, cảm xúc trong lòng cũng loạn như cào cào.

Vừa đến cổng căn hộ, trời đổ mưa rất to. Vào được đến nhà, cả hai cũng dính mưa không ít, tôi đã lạnh đến run rẩy cả người.

“Mau đi tắm đi.”

Áo sơ mi của Bùi Kì đã hoàn toàn ướt đẫm, dính chặt vào cơ bụng của cậu, mái tóc ướt sũng rũ xuống trán, những giọt nước nhỏ xuống sống mũi.

Tôi để ý thấy mái tóc ướt sũng đầy mê hoặc kia, liền cầm khăn khô trên giá đưa cho cậu, đầu ngón tay cả hai vô tình chạm vào nhau, tôi vội vàng thu lại, nhỏ giọng nói: “Chị, chị đi tắm trước. “

Vội vàng chạy về phòng, tôi siết chặt những đầu ngón tay lạnh ngắt, tim trong đập mạnh như muốn nhảy cả ra ngoài, vết hồng trên mặt cũng theo đó lan rộng ra.

Tôi vốn nghĩ khi về đến nhà sẽ xấu hổ vô cùng, không nghĩ đến viễn cảnh ai về phòng nấy tắm rửa.

Tôi nhìn chằm chằm vào đầu vòi hoa sen, sau đó điện thoại reo lên.

Thói quen làm nghề giải trí ăn sâu trong tiềm thức khiến tôi vội vàng đến dép còn chưa kịp xỏ đã mau chóng quấn khăn tắm chạy ra ngoài bắt máy.

Kết quả là ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Kế Thước vang lên.

Tôi phải thừa nhận rằng số điện thoại của anh ta thực sự rất nhiều, đến mức tôi thậm chí còn chẳng thể block hết được.

“Hạ Viên, thực xin lỗi…”

Có vẻ anh ta đã uống không ít, giọng điệu khẩn khoản: “Em quay lại đi, được không?Anh xin lỗi … Bây giờ anh có tất cả … Em có thể quay lại không …”

Tiếng nức nở yếu ớt qua điện thoại truyền vào tai tôi, tôi nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, tựa như nhớ đến ngày ấy tôi khóc lóc cầu xin anh ta ở lại bên mình, đừng nói lời chia tay.

Tôi đã từng nghĩ rằng chuyện tình của tôi và anh ta sẽ có kết cục như vậy.

“Không thể.” Đó là câu trả lời ngắn gọn nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

Mặc dù làm việc gì cũng thường hay do dự, nhưng tôi không muốn nhìn lại, đây là nguyên tắc, tất nhiên … Bùi Kì- là một ngoại lệ.

Ánh mắt của Bùi Kì mỗi khi cậu ấy nhìn tôi khiến trái tim trong lồng ngực này vô thức đập loạn xạ, cảm giác như chính cậu ấy mới là chủ nhân của nó vậy.

Không gian yên ắng truyền đến tiếng gõ cửa.

Tôi vô thức quay đầu lại, cúp điện thoại trước khi Kế Thước tiếp tục lảm nhảm, khẽ nói: “Vào đi.”

Cửa vừa mở, vẻ mặt của Bùi Kì đã có chút không vui, ngay khi nhìn thấy tôi, cậu ấy lại hơi sững người, đôi môi mỏng mím chặt.

Tôi từ tầm mắt đối phương nhìn theo xuống ngực mình, nhận ra tình hình thì hốt hoảng che lại.

“Em nhìn thấy rồi.”

“Em–“

Tôi xấu hổ đến mức lời cũng không thể thốt ra còn cậu ấy lại vô cùng thản nhiên, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng những lời nói ra lại khiến người ta muốn chui xuống lỗ.

“Uống canh gừng đi.” Cậu đưa bát canh gừng đến chỗ tôi.

Tôi ngoan ngoãn cầm lấy, uống một ngụm, nhận thấy ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, không khỏi nói: “Em không uống à?”

Bùi Kì: “Sao vậy, chị muốn cho em uống?”

“Em đừng có mà mơ.”

Tôi phồng má, cảm thấy mình hoàn toàn bị tên nhóc này áp chế, lỗ tai nóng ran đến cả mái tóc ướt đẫm cũng không giải tỏa được.

Bùi Kì đứng đó cho đến khi cậu ấy thấy tôi đã uống gần hết, mới cất giọng hỏi: “Vừa rồi em gọi cho chị, sao đường dây lại báo bận?”

Tôi liếc nhìn Bùi Kì và lẩm bẩm: “Tại sao em không gửi WeChat?”

Ngay khi vừa dứt lời, không khí liền yên lặng.

Cuối cùng tôi mới nhớ ra rằng chúng tôi đã xóa WeChat của nhau.

Tôi cắn môi, bắt gặp ánh mắt dò xét của cậu, đáp: “Vừa rồi chị đang nghe điện thoại”.

Bùi Kì: “?”

Tôi chớp mắt, nhìn dáng vẻ như đang đợi câu trả lời, rồi thản nhiên đáp: “Bạn trai cũ.”

Bùi Kì: “Hửm?”

Bùi Kì lặp lại lần nữa, giọng điệu có chút nặng nề hơn, tôi nhận ra không ổn, vô thức đặt bát trên kệ sang một bên, xoay người bỏ chạy lại bị cậu ta trực tiếp ôm vào lòng.

“Chị ơi.”

Giọng nói của Bùi Kì nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, đôi mắt đen láy của cậu ấy nhìn tôi, giọng nói giống như làm nũng: “Em thấy khó chịu lắm, phải làm sao đây?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, thấy khoé mắt cậu phiếu hồng, không nhịn được định giải thích, không ngờ đôi môi kia đã trực tiếp áp xuống.

Mùi rượu len lỏi giữa cánh môi, tôi chớp mắt, không vùng vẫy, cảm nhận được tâm trạng bất an của Bùi Kì, siết chặt góc quần áo để mặc cậu ấy hôn.

“Chị ơi……”

“Chị với hắn ta đã vạch rõ giới hạn rồi.” Tôi dựa lưng vào tường, nhỏ giọng giải thích

Đôi mắt ấy nhìn vào tôi, vẻ mặt oan ức khiến tôi không nhịn được mà vỗ vai an ủi: “Em, em rốt cuộc đã uống bao nhiêu thế…”

Bùi Kì ôm chặt lấy tôi, hơi thở gấp gáp, giọng nói không giấu được sự bất bình, nhưng vẫn miễn cưỡng cười một cái: “Em không uống quá nhiều, em rất tỉnh táo, càng tỉnh táo càng không muốn mất chị.”

“Hạ Viên, em là người lớn.”

“Con người khi yêu sẽ không để tâm đến vấn đề tuổi tác. Có phải chị cảm thấy em không tốt…”

Tôi luôn tự nghĩ rằng Bùi Kì chính là người dễ dàng thoát khỏi bóng ma của mối quan hệ này nhất, bây giờ nghĩ lại, quả thực là do tôi luôn đem suy nghĩ của bản thân gắn lên người cậu ấy mà thôi.

“Không, Bùi Kì…”

Nghe những lời nói đó, trong lòng tôi nhói đau, không khỏi thấp giọng giải thích: “Thực ra là chị tìm luật sư kiện những tin đồn thất thiệt trên mạng. Nếu không phải do chị em sẽ không phải chịu những tin đồn đó, chính chị là người đã liên lụy em. Em, em mới mười chín tuổi, tôi chị không muốn em phải chịu chỉ trích vì chỉ vì chị. Chị… chị không muốn trở thành vật cản đường của em … Chị xin lỗi … “

“Vậy trong lòng chị có em.”

Bùi Kì lật mặt nhanh hơn lật sách, đứng thẳng dậy nhìn tôi, nỗi buồn trước đó đã bị cuốn đi, mang theo ý cười đầy mắt: “Thật không?”

Thái độ của người kia khiến cho những tâm tư của tôi vừa bộc lộ bay sạch mất.

Đầu óc quay cuồng, tôi phản ứng ngay lập tức, nhanh nhẹn đáp: “Em, em giả vờ oan ức …”

Nghe vậy, Bùi Kì khẽ nhướng mày, cúi người đến gần tôi, ôm mặt tôi rồi hôn, hơi thở đan xen, thì thào: “Em không oan ức, người oan ức là chị, vậy để em bồi thường cho chị … được hay không? “

“Bồi thường, bồi thường cái gì?”

Lông mi tôi run lên, bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của Bùi Kì, tim tôi đập thình thịch, tôi ngước nhìn cậu, lấy hết can đảm ôm chặt lấy cổ đối phương, chìm đắm trong màn đêm.

Bùi Kì hỏi tôi, “Nếu em không tìm biết về vị luật sư kia, có phải chị định giấu đi luôn không?”

Trong giây lát tôi không biết nói gì, đáp trả lại bằng sự im lặng.

Bùi Kì vuốt nhẹ khuôn mặt tôi, hầu kết trên cổ cậu ấy khẽ lăn, thấp giọng nói: “Cũng may, em thích chị là đủ rồi.”

Tôi hơi choáng váng, xoắn xuýt nói: “Chị, chị cũng vậy … Nếu không thích em thì làm sao bằng lòng chia tay, như vậy là đủ rồi, dù sao cũng không quá muộn. “

Thấy tôi miễn cưỡng nở nụ cười, Bùi Kì nhếch môi: “Liệu chị có cách nào khác để bày tỏ sự yêu thích của mình được không?”

Tôi ngẩn ra: “Hả? Ví dụ như?”

“Ngủ với em.” Bùi Kì khẽ thì thầm, đôi mắt ngây thơ.

TÔI:……

Bầu không khí thay đổi trong khoảng ba giây, sau đó Bùi Kì đã chứng minh cho tôi thấy rằng cậu ấy là một con sói!

Chỉ là trước khi ngủ say, sói con lại ôn nhu, quấn quít ôm lấy tôi, hạ giọng thì thầm điều gì đó.

Rồi sau này sẽ còn nhiều thời gian để chúng ta ở bên nhau.

Mọi việc chỉ gói gọn trong một từ “nhất định”.

——-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.