Kẹo Bông Gòn

Chương 2



Khi tôi tỉnh dậy, Bùi Kỳ đã vào phòng tắm.

Có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ bên trong vọng ra

Uống xong ly nước mật ong trên tay, tôi đứng thẫn thờ không biết nên làm gì tiếp theo.

Khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, tôi sợ đến mức vội vàng cúi xuống. Mãi một lúc sau thấy mọi thứ im ắng, tôi mới dám lặng lẽ thò đầu ra, kéo khung cửa nhìn vào.

Thực ra, tôi muốn “chuộc lỗi” và hỏi Bùi Kì rằng cậu ấy có đói không.

Kết quả vừa nhìn vào đã thấy cậu ta mở vali và ném ra một đống … đồ kế hoạch hóa gia đình.

(*đồ kế hoạch hóa gia đình là bao cao su đó mấy chị em =))

Sốc!!!

Ok ổn 

Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu ta mới mười tám tuổi!

Khi tôi bằng tuổi cậu ta, tôi chỉ biết chơi game và đánh nhau, thậm chí tôi chưa từng thấy những thứ này.

Ta mím môi nhìn Bùi Kì đứng ở bên giường giống như đang muốn đếm đếm chúng, da đầu tê dại vì xấu hổ, định quay đầu lui ra ngoài, nhưng không nghĩ rằng cậu lại đột nhiên quay qua nhìn mình.

Hai mắt đối diện nhau, không khí bỗng yên lặng đột ngột.

“Cái gì, cái gì đây?”

Tôi liếc nhìn các loại hãng bao cao su trong vali của cậu ra, và tất nhiên tôi biết mình đang hỏi một câu ngu ngốc rồi.

“Kẹo cao su bong bóng.” Cậu ta thản nhiên trả lời

Tôi cong môi hỏi

“Bán buôn?”.

Đôi mắt ngây thơ của Bùi Kì nhìn tôi với vẻ mặt vô tội, cậu cầm một hộp lên, nhếch khóe miệng

“Chị ơi, chị muốn ăn thử không?”

Dù đã ra ngoài xã hội mấy năm nhưng dù sao tôi vẫn là người thành thật mang tâm hồn trẻ thơ. Loại thả thính này tôi vẫn là có chút đỡ không nổi

Tai tôi đỏ lên mất kiểm soát, và miệng thì lẩm bẩm:

“Không, không.”

“Chị tỉnh táo chứ?”

Thứ mà ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp kia đang nắm thật sự là không đứng đắn.

Tôi cắn môi ngượng ngùng nói:

“Không, xin lỗi, chị uống hơi nhiều …”

Rõ ràng là làm chị, nhưng tôi lại đứng đây ngại ngùng và nhìn cậu như thể cậu ta đang giảng cho tôi một khóa học của ‘’người lớn’’ thực thụ, để vớt vát lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, tôi khẽ nhỏ giọng hỏi:

“Cậu có đói không …”
Khi người giao hàng đến cửa, tôi có thể nghe rõ tiếng cười của Bùi Kì.

Tôi cắn môi, lấy hộp cơm ra đưa cho cậu ta, cố mở miệng

“Cậu không nhất thiết phải thích những gì tôi làm.”

“Ồ.”

(*mình nghĩ ý chị ấy là về việc uống rượu ấy, đừng nhìn chị ấy uống rượu xong cũng học theo uống rượu)

Bùi Kì nhẹ nhàng đáp lại.

Tôi không thể không nhìn lên Bùi Kì và lẩm bẩm trong lòng, không thể trách tôi đã không nhận ra và coi cậu ta như một kẻ xấu.

Tôi không biết cậu ta lớn lên lại đẹp như vậy

Trong những bức ảnh khi mới sinh, cậu trông như một ông cụ non với làn da nhăn nheo, lớn lên chút thì lúc nào cũng mũm mĩm.
Giờ trong nhà có thêm một người nữa, lại còn là một cậu bé vừa mới lớn.

Để đề phòng, tôi để tất cả rượu trong nhà lên kệ, nhưng ngay khi mở tủ lạnh ra,thì đập vào mắt là biết bao chai rượu do cậu ta nhét vào.

“Cái đó …”

“Em là người lớn.”

Bùi Kì chống tay lên quầy và rót một ly, cậu ta khẽ liếc nhìn và nói với giọng trầm, “Đừng lo, em uống tốt hơn chị. “

Tôi: …

Tôi không biết tại sao. Tôi cảm thấy rằng chú Bùi không nên kỳ vọng vào tôi.

Tôi có thể cho cậu ta ở cùng nhưng tôi hoàn toàn không thể điều khiển Bùi Kì

Ba giờ sáng, trong phòng khách lờ mờ chỉ có ánh trăng, tôi đứng bên bàn rót trà uống vài ngụm, vừa định quay về phòng thì nghe thấy tiếng mở cửa của Bùi Kì.

“Anh Kì, anh đang ở đâu? Anh thật sự bị cha mang tặng đi?”

Nhưng người ở đầu dây bên kia rõ ràng là đang cười, “Anh Bùi, vị kia của anh không đẹp sao?”

Tôi:… Tôi mím môi, không nhịn được muốn nói nhưng Bùi Kì đi thẳng ra cửa vừa đi vừa nói:

“Đừng nói nhảm.”

“Ồ, anh Kì, em chỉ hỏi thôi mà. “

Tôi vô thức muốn đuổi kịp, nhưng không nghĩ tới có một cái ghế đẩu bên cạnh, chỉ một cái quẹt chân, chiếc cốc trên bàn đã rơi vỡ tan tành trên mặt đất, hơn nữa lại rơi trúng hai chân của tôi

“Bùi Kì! Quay lại!” Cậu ta chạy ra ngoài muộn như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không kham nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.