Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 1: Tiệm xăm tên CY



Xe cộ trên đường qua lại không ngớt, ánh nắng chiếu lên nóc xe phản chiếu lại ánh sáng chói mắt, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn trên mặt đường, mặt mày người đi đường nào cũng nhăn nhó than thở về thời tiết quái ác này nhưng vẫn phải bước nhanh về nhà để bật điều hòa.

Tháng bảy, tháng tám ở thành phố Giang thật nóng khủng khiếp, đặc biệt là tháng tám.

Mặc dù là thành phố ven biển nhưng thành phố Giang chẳng hưởng được tí gió biển nào. Buổi tối thì đỡ hơn chút, ít ra thỉnh thoảng còn có gió thổi qua, nhưng gió mát cũng bị cái nóng thiêu đốt, gió thổi lên người cũng hơi âm ấm, chỉ có tác dụng an ủi mà thôi.

“Chị, nhanh lên! Đến trễ lại phải đợi lâu nữa.”

Hôm nay là cuối tuần, lẽ ra Giản Hi nên nằm ở nhà hưởng điều hòa nhưng lại bị em trai Giản Nhạc kéo ra ngoài.

Giản Nhạc vẫn luôn muốn xăm mình, đã hẹn thợ xăm rất lâu rồi, mãi đến hôm nay mới tới lượt. Nhưng cậu chàng nghe người ta nói đau lắm nên hơi sợ, muốn kéo chị gái đi cùng.

“Biết rồi, đừng có giục!”

Một chiếc xe máy điện màu hồng nhạt chạy trên đường, Giản Hi ngồi phía trước lái xe, phía sau là Giản Nhạc.

Trời nóng quá, cô đã cố chạy trong bóng râm nhưng vẫn nóng không thở nổi. Giá mà Giản Nhạc ở phía sau có thể che ô thì tốt rồi, nhưng vì che ô trên xe máy dễ cản tầm nhìn mà gây tai nạn nên gần đây cảnh sát giao thông kiểm tra rất gắt gao.

Thời tiết nóng nực đã đủ làm người ta bực bội, bị Giản Nhạc giục, Giản Hi càng thêm cáu kỉnh. Cô vặn tay ga, xe máy chạy nhanh hơn chút, gió mát thổi qua hai bên dễ chịu hơn hẳn.

Theo hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại của Giản Nhạc, xe dừng trước một cửa tiệm.

Tên tiệm xăm này khá lạ, Giản Hi chưa từng nghe qua, là CY.

Mặt ngoài tiệm xăm này toàn bằng kính, từ ngoài có thể nhìn rõ bên trong. Đây không phải vị trí kinh doanh lý tưởng vì lượng người qua lại không nhiều, nhưng tiệm này có vẻ rất đông khách, bên trong chật kín người.

Giản Hi tìm chỗ đỗ xe, tháo mũ bảo hiểm nặng nề xuống, đầu cô đẫm mồ hôi, tóc ngắn ngang vai dính bết vào da đầu và cổ, Giản Nhạc cũng mồ hôi nhễ nhại.

Cô lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho em rồi tự lau mồ hôi trên mặt. Chỉ một lát sau, nhiệt độ cao xung quanh đã hong khô tóc ướt mồ hôi của hai người.

Giản Nhạc dẫn đường, cả hai bước vào tiệm xăm. Ở cái thời tiết này, trong tiệm lúc nào cũng bật điều hòa, cửa vừa mở, gió lạnh ùa vào, Giản Hi rùng mình vì nhiệt độ thấp đột ngột.

Tiệm này là bạn của Giản Nhạc giới thiệu, nói thợ xăm ở đây rất giỏi, đặc biệt là chủ tiệm, mọi người thường gọi là anh Thần.

Hai người vừa vào cửa, đa số ánh mắt trong tiệm đều hướng về phía họ. Giản Hi vốn nhát gan, ánh nhìn của người lạ làm cô cúi đầu đi sau lưng Giản Nhạc.

Phía quầy lễ tân là một cô gái trông như nhân viên tiệm đang cúi đầu xem điện thoại, da lộ ra ngoài đầy hình xăm.

Giản Nhạc tiến tới nói rõ mục đích đến, cô gái ngẩng đầu nhìn hai người một lượt rồi dẫn họ lên cầu thang bên cạnh, Giản Hi cũng len qua các khách hàng khác mà đi theo.

Tiệm xăm này có hai tầng, diện tích tầng hai nhỏ hơn nhiều so với tầng một, chỉ bằng khoảng một nửa. Từ dưới nhìn lên có thể thấy rõ bố cục trên đó.

So với tầng một, tầng hai đơn giản hơn nhiều, giữa phòng là chỗ xăm, sát tường chỉ có một chiếc ghế sofa và một bàn trà, góc phòng có đặt một chậu cây xanh.

Tầng hai cũng yên tĩnh hơn nhiều, chỉ có một người đàn ông mặc áo ba lỗ đen với quần công nhân màu xanh sẫm đeo bịt mắt và tai nghe đang nằm ngủ trên ghế sofa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.