Cô gái lễ tân bước đến bên cạnh người đàn ông, dùng tay lay anh, gọi anh ta tỉnh dậy.
Hóa ra anh chính là chủ cửa tiệm.
Thần Tự chỉ thiếp đi một lát nên bị đánh thức rất nhanh, lười biếng ngồi dậy, tháo tai nghe và bịt mắt, ánh sáng chói lóa bên ngoài khiến anh nheo mắt lại.
“Anh Thần, khách đặt lịch đã tới rồi.”
Sau khi mắt đã quen với ánh sáng, anh nhìn hai người đứng không xa, nhíu mày khó hiểu: “Hai người?”
“Không, không phải, chỉ có một mình em thôi, chị ấy là chị em, đi cùng em.”
Giản Nhạc lắc đầu giải thích, nghiêng người tránh sang một bên, để lộ Giản Hi đang đứng phía sau, cuối cùng cô cũng nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông trên ghế sofa.
Người đàn ông trông rất cao lớn, cao như một ngọn núi nhỏ, nếu là người khác nằm trên ghế sofa này chắc chắn không nằm hết, nhưng anh chỉ ngồi thôi cũng đã thấy chật chội. Cánh tay lộ ra ngoài áo ba lỗ, cơ bắp hiện rõ, có vẻ thường xuyên luyện tập. Tóc anh hơi ngắn, không phải kiểu tóc thịnh hành của nam giới hiện nay, trông rất gọn gàng.
Khi ánh mắt của người đàn ông chuyển đến Giản Hi, cô như ngừng thở, tim đập nhanh không kiểm soát được, mí mắt hoảng loạn cụp xuống, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Mãi đến lúc cô ngẩng đầu lên thì ánh mắt của anh đã chuyển sang chỗ khác, khóe miệng vừa mới nở nụ cười lại vụng về khép lại.
“Lý Yên, đi rót hai ly nước mang lên đây… Cậu ngồi đây.”
Giản Nhạc được gọi đến ghế nằm trước bàn xăm, cô gái vừa dẫn hai người lên, Lý Yên, xoay người xuống lầu rót nước, Giản Hi đứng ngơ ngác tại chỗ, không biết nên làm gì.
“Em có thể ngồi ở kia, xăm mình cần chút thời gian.”
Mãi đến khi người đàn ông ngồi trước bàn xăm mở miệng, giọng nói lơ đãng pha chút lạnh lùng, không thể hiện cảm xúc gì, anh ta hất cằm chỉ về phía sofa, ánh mắt lướt qua mặt cô, nói.
“… Ồ, được.”
Cô cố tỏ ra bình tĩnh bước đến ghế sofa ngồi xuống, bước chân vô thức nhanh hơn thể hiện sự căng thẳng, vừa ngồi xuống, Lý Yên đã mang hai ly nước lên, một ly đưa cho cô, một ly đưa cho Giản Nhạc, rồi lập tức quay lại ngồi quầy lễ tân.
“Giản Nhạc? Cậu muốn xăm hình này lên tay à?”
“Đúng, có xăm được không?”
Thần Tự là chủ cửa tiệm, kỹ thuật xăm hình cũng rất giỏi, có nhiều người đến đây chỉ để tìm anh ta xăm.
Khách hàng cần xăm hình thường phải gặp Lý Yên để đặt lịch hẹn, nếu chỉ định Thần Tự thì thường phải chờ lâu, có người không muốn chờ, Lý Yên sẽ chuyển khách cho thợ xăm khác trong cửa hàng là Lưu Bân.
Lưu Bân cũng là thợ xăm rất được ưa chuộng, cũng có rất nhiều người hẹn Lưu Bân xăm, những người không muốn chờ lâu ở chỗ Thần Tự cũng sẽ đồng ý đến chỗ anh ta.
Dĩ nhiên cũng có người sẵn lòng chờ, như Giản Nhạc, cậu đã chờ gần một tháng rồi, hôm nay cuối cùng cũng tới lượt.
“Có thể, nhưng cậu chắc chắn muốn xăm chứ? Đừng đến lúc đó lại hối hận.”
“Sẽ không đâu!”
Có nhiều người chỉ là hứng thú nhất thời muốn xăm, không phải xăm được một nửa thấy đau không muốn xăm nữa thì cũng là xăm xong lại hối hận muốn xóa, anh đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy.
“Vậy thì cậu nằm xuống, kéo tay áo lên.”
Giản Nhạc ngoan ngoãn nằm xuống, để lộ chỗ muốn xăm, bị ánh đèn trên bàn xăm bất ngờ bật sáng làm chói mắt, nhìn người đàn ông trước mặt bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, đeo găng tay nhựa đen dùng một lần làm cậu rất áp lực, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Ở tầng hai, ngoài Thần Tự và khách hàng đặt hẹn, người khác thường không lên đây làm phiền, thỉnh thoảng chỉ có tiếng Giản Nhạc và Thần Tự trò chuyện, không có âm thanh nào khác, Giản Hi yên tĩnh ngồi trên ghế sofa giả vờ xem điện thoại, thỉnh thoảng lén nhìn người đàn ông dưới ánh đèn sáng.
Ánh sáng chiếu lên mặt anh thêm chút khí chất dịu dàng khiến anh trông không còn khó gần như vậy, anh không nhận ra ánh nhìn của cô, luôn hơi cúi đầu, tập trung vào công việc trước mắt.