Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 46: Ăn lẩu



Thần Tự cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân, dùng đôi môi ấm áp xoa làn da mát lạnh của Giản Hi, liếc mắt nhìn thấy những ngón chân tròn trịa, đáng yêu của cô khẽ động, anh đưa hai ngón tay xoa xoa, có lẽ làm cô nhột, ngón chân co lại rồi đá anh một cái.

Anh cười khẽ, tiếp tục hôn từ mu bàn chân lên đến mắt cá rồi dừng lại ở bắp chân.

Cô không còn chút sức lực nào, cũng lười để ý đến anh, mặc cho người đàn ông để lại những nụ hôn dịu dàng trên người mình.

Giản Hi được bế trở lại giường, cô mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, Thần Tự rón rén thu dọn bãi “chiến trường”.

Hôm qua cô vừa đi công tác về, viện kiểm định cho cô nghỉ một ngày nên hôm nay không phải dậy sớm đi làm.

Lúc Thần Tự tỉnh dậy Giản Hi vẫn đang ngủ, anh ghé lại hôn nhẹ lên đôi môi hơi chu của cô rồi dậy mặc quần áo đi làm bữa sáng.

Trong bếp đang hấp bánh bao xíu mại. Lúc đánh răng anh nhìn thấy những bông hoa trên ban công bèn tiện tay tưới nước. Những bông hoa buổi sáng trông thật rạng rỡ và tươi tắn.

Mặc dù tối qua cả hai không kịp tắm rửa nhưng anh vẫn đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt.

Ăn mấy miếng bữa sáng nóng hổi, anh để lại vài chiếc bánh bao nhân thịt và hai chiếc xíu mại trong nồi cơm điện để giữ ấm, trước khi ra ngoài anh lại vào phòng nhìn cô gái đang ngủ trên giường rồi mới hài lòng đi làm.

Đến cửa hàng xăm, trước khi bắt đầu công việc anh nhắn cho cô mấy tin nhắn, Lý Yên ở bên cạnh còn tò mò hỏi chuyện hôm qua của hai người.

“Chỉ là làm bạn gái khóc thôi, nhưng đã dỗ dành được rồi.”

“…”

Sáng sớm mà đã bị “cơm chó” làm nghẹn họng, Lý Yên câm nín ngồi vào quầy lễ tân bắt đầu một ngày làm việc.

Mãi đến hơn mười giờ Giản Hi mới tỉnh dậy, quay đầu nhìn thấy chỉ còn mình cô trên giường, mở điện thoại liền thấy tin nhắn của Thần Tự.

“Bữa sáng trong nồi cơm điện, nhớ ăn nhé, nếu nguội thì hâm nóng lại.”

“Quần áo hôm qua anh đã bỏ vào máy giặt trước khi đi.”

“Tối nay mình đi ăn ngoài nhé? Rồi tiện đi chơi một chút.”

Cô trả lời “Được” rồi mặc đồ ngủ đi rửa mặt, sau khi ăn sáng xong lại đi tắm, hôm qua ra nhiều mồ hôi, chưa tắm đã ngủ.

Ở nhà một mình buồn chán, cô lướt xem tin nhắn trong nhóm làm việc thì chợt nhớ lại chuyện nhẫn đôi.

Lần trước cô đã xem một cặp nhẫn nhưng chưa kịp mua.

Cô xem kỹ lại các đánh giá của người mua, cuối cùng quyết định chọn mua cặp nhẫn đó, khoảng ba bốn ngày là có hàng.

Nằm trên sofa buồn chán lướt điện thoại, cơn buồn ngủ kéo đến, cô ngáp một cái rồi ngủ quên trên sofa.

Cô ngủ thẳng đến khi Thần Tự tan làm.

Một cuộc điện thoại gọi đến đánh thức cô dậy, nghe máy với ánh mắt mơ màng.

“Alo…”

“Em đang ngủ à?”

Giọng cô gái vừa tỉnh dậy mềm mại và ngọt ngào, qua điện thoại còn nghe được tiếng ngáp như một chú mèo con lười biếng.

“Ừm…giờ em tỉnh rồi.”

Nghe giọng Thần Tự, Giản Hi không kìm được muốn nũng nịu, mặt cô nở nụ cười.

“Anh tan làm rồi, đi chơi không? Anh đến đón em.”

“Được, em muốn ăn lẩu!”

“Vậy thì đi ăn lẩu.”

Cô lập tức bật dậy từ sofa, chạy đến gương chỉnh trang lại quần áo, chẳng bao lâu sau Thần Tự nhắn tin nói anh đã đến cổng khu dân cư.

Đeo túi xách, cô chạy ra ngoài, nhanh chóng nhận ra xe của anh.

Trong xe mở điều hòa, mát mẻ hơn bên ngoài nhiều.

Hôm nay Giản Hi mặc một chiếc váy dài, che được những dấu vết Thần Tự để lại trên chân từ đêm qua, váy hoa nhí tôn lên vòng eo hoàn hảo của cô, chỉ cần một nụ cười nhẹ cũng đủ làm trái tim anh xao xuyến.

“Anh ít khi ăn lẩu nhưng nghe nói có một quán khá ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.