Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 15



Hương vị ngọt ngào như mật bắt đầu có mùi chua nhẹ sau đó vị chua càng ngày càng đậm như thể vị chanh ngâm mật ong.

Bề ngoài thì ngọt nhưng trong lòng thì chua loét rồi.

Tư tổng thơm ngọt bỗng trở nên chua lè.

Tuy rằng vị chanh ngâm mật ong chua chua ngọt ngọt vẫn rất tươi mát, dễ ngửi nhưng Tư Hàn Tước không thể ngồi yên được nữa.

Kẹo dẻo gấu của anh vẫn còn đang nằm trong túi, hương vị ngọt ngào nay lại thêm phần chua chua. Lúc này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ… có phải nó hỏng rồi không??

Viên kẹo Đường Tiểu Đường không biết mình đã bị “hỏng”, nó còn đang ngồi trong bóng tối thầm tức giận đây này, chỉ nghe thấy chủ nhân nói “cuộc họp kết thúc”, sau đó anh dường như rất vội vàng trở lại văn phòng rồi đóng cửa lại, việc đầu tiên là lấy nhóc gấu dẻo ra khỏi túi.

Vì không có hộp thuỷ tinh bảo vệ nên viên kẹo nhỏ dính đầy bụi, bên miệng còn dính một mảnh kim tuyến khiến khoé miệng của nhóc gấu dẻo trông như cong xuống, bộ dáng cực kì không vui vẻ.

Ngón tay thon dài của Tư Hàn Tước véo đầu kẹo dẻo gấu rồi đưa lên mũi ngửi ngửi.

Đường Tiểu Đường đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị nắm ra ngoài, vội vàng nghiêm túc thu lại biểu tình, giả vờ như mình không biết gì hết. Trước khi viên kẹo kịp phản ứng thì nó đã dán sát vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của chủ nhân. Bởi vì tư thế nên miệng nhỏ của Đường Tiểu Đường vô tình lại ghé vào bờ môi Tư Hàn Tước.

Viên kẹo trơn mềm dính sát vào làn da mát lạnh của chủ nhân giống như thuỷ tinh va chạm với ánh trăng, vô cùng thoải mái.

Đầu óc Đường Tiểu Đường trở nên trống rỗng.

Lại! Hôn!

Chủ nhân từng liếm nó, sau lại thơm nó, giờ mới thực sự là hôn!!!

Kẹo chua loét tức khắc trở nên ngọt ngào!

Tư Hàn Tước còn đang tra baidu kẹo dẻo bị hỏng thì phải làm sao:???

Tư Hàn Tước nghi hoặc, lật qua lật lại viên kẹo dẻo gấu, anh nhớ những gì người chủ cửa hàng kẹo nói, hương vị của kẹo dẻo rất độc đáo, nước trái cây tạo ra nó từng được dày công điều chế.

Quả thực… rất độc đáo…

Tan tầm, Tư Hàn Tước vẫn đến cửa hàng kẹo một chuyến hỏi về việc kẹo dẻo thay đổi mùi vị.

Chủ cửa hàng chưa bao giờ thấy chuyện như vậy, nhất thời bối rối.

Tư Hàn Tước không tìm ra câu trả lời, sau khi suy nghĩ đắn đo, anh yêu cầu chủ cửa hàng gói tất cả những viên kẹo dẻo cùng màu lại, đồng thời mua một bộ dụng cụ làm kẹo dẻo thủ công rồi mang hết chúng về nhà.

Nếu kẹo dẻo gấu còn bị hỏng, anh sẽ sửa chữa nó ở nhà.

Chủ cửa hàng có chút phiền muộn, mua nguyên một bộ dụng cụ, chẳng phải sẽ rất lâu không ghé qua cửa hàng nữa hay sao?

Vậy chẳng phải sẽ không nhìn thấy anh giai này nữa à… Tuy rằng anh chàng ngọt ngào này luôn lạnh lùng, nhưng cũng rất dễ nhìn nha.

Ai, không biết người đẹp trai như vậy sẽ được ai may mắn nhặt về.

Trong cửa hàng có hơn chục loại kẹo màu sắc gần giống kẹo dẻo gấu, đủ loại hình thù dễ thương được đặt chung với nhau, chúng như những viên kim cương hồng phấn lấp lánh dưới ngọn đèn pha lê.

Chủ cửa hàng gói kẹo và dụng cụ, vô cùng lưu luyến nhìn theo vị khách đẹp trai nhất từ trước đến nay từng đến cửa hàng.



Vừa bước vào nhà, Tư Hàn Tước đã nhận được cuộc gọi từ Khương Vũ hỏi khi nào chuyển đi.

Anh đặt nhóc gấu dẻo và những viên kẹo vào phòng ngủ rồi cầm điện thoại đi ra bên ngoài.

Đường Tiểu Đường chớp chớp mắt, hai tai trên đầu rung rung, thân thể mềm mại tức khắc trở nên có sinh mệnh, nó lắc đầu nhìn túi kẹo lớn bên cạnh.

Chúng rất giống nó, đều là viên kẹo màu hồng với nhiều hình dáng khác nhau, viên nào cũng đáng yêu và toả ra hương vị dâu tây ngọt ngào.

Đường Tiểu Đường chui vào trong túi lấy ra một viên kẹo dẻo hình tròn, ngẩng đầu nhìn cửa phòng ngủ.

Chủ nhân đi nghe điện thoại, trong một chốc hẳn chưa về ngay được.

Mặc dù Đường Tiểu Đường không có khái niệm đói nhưng trước mắt là biết bao nhiêu là kẹo như vậy, nó vẫn thấy thèm thuồng.

Đường Tiểu Đường ngồi xuống mép tủ, hai chân ngắn ngủn đung đưa, trên tay cầm một viên kẹo tròn, a a a cắn một cái!

Còn phát ra tiếng nhóp nhép.

Những viên kẹo này là vô tri vô giác, về bản chất chúng khác với Đường Tiểu Đường, đối với nó đây giống như con người ăn bánh quy hình thú nhỏ vậy, hơn nữa viên kẹo này quá lớn, khi ôm vào trong ngực như thể con người ôm quả dưa hấu ý.

Đường Tiểu Đường vừa gặm kẹo vừa dựng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài, sợ bị chủ nhân phát hiện.

Ngay khi Đường Tiểu Đường nhét miếng kẹo cuối cùng vào miệng, Tư Hàn Tước đã quay lại.

Anh không để ý mình thiếu mất một viên kẹo, mà nhẹ nhàng nhấc Đường Tiểu Đường lên, thì thầm: “Ngày mai chúng ta chuyển nhà.”

Trong lòng Đường Tiểu Đường thầm “ừm” một tiếng.

Hôm nay là một trong những ngày được về sớm, tâm trạng Tư Hàn Tước rất tốt, dì Phùng không ở đây cho nên anh quyết định tự mình làm cơm.

Tư Hàn Tước đặt kẹo dẻo gấu vào hộp thuỷ tinh, mang vào phòng bếp và đặt lên tủ.

Vị trí này vừa vặn có thể quan sát cả gian bếp, Đường Tiểu Đường còn chưa phục hồi tinh thần đã thấy Tư Hàn Tước cởi áo khoác, thuần thục mặc chiếc tạp dề màu xanh.

Đường Tiểu Đường: 0.0

Chủ nhân còn biết nấu ăn??

Địa vị của Tư Hàn Tước quá cao, tính cách lại lạnh lùng, cấp dưới đối mặt trực tiếp với anh sẽ không khống chế được mà run rẩy.

Ai có thể nghĩ đến, vị chủ tịch cấm dục giàu có này sẽ mặc tạp dề chứ?

Rút đi sự lãnh đạm kiêu ngạo của một ông trùm tài chính, Tư Hàn Tước khoác lên chiếc tạp dề lập tức trở nên dịu dàng ấm áp biết bao.

Ngay cả đường nét của lông mày và đôi mắt cũng chứa đựng sự ấm áp và dịu dàng hiếm thấy.

Anh xắn tay áo lên, lộ ra đoạn cánh tay thon dài nhưng rắn chắc, thuần thục lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra rồi thành thạo rửa rau, thái nhỏ.

Phòng bếp tràn ngập ánh đèn, chiếu xuống mái tóc đen nhánh lấp lánh tựa như những ngôi sao vui vẻ nhảy nhót. Vốn luôn là đầu tóc gọn gàng không chút cẩu thả nay lại có vài sợi tóc bướng bỉnh rủ xuống cạnh đuôi lông mày. Bộ dáng thảnh thơi bỗng trở nên vô cùng động lòng người.

Đường Tiểu Đường mím môi, một dòng nước suối ấm áp chảy qua trái tim.

Nó si ngốc ngắm nhìn thân ảnh của chủ nhân rồi lại hoảng hốt nhận ra tại sao mình lại ở đây.

Chủ nhân tan tầm trở về nhà sẽ muốn có bạn bè ở bên.

Nó ở chỗ này để làm bạn với chủ nhân đó.

Một tia đau lòng từ từ bành trướng trong tim.

Kẹo nhất định sẽ ở bên chủ nhân, kẹo thích chủ nhân nhất.

Đường Tiểu Đường âm thầm thề!

Kẹo bị chính mình làm cảm động muốn khóc, Đường Tiểu Đường thầm dụi dụi mắt, may mà nước mắt không rơi.

Không được khóc, nước mắt của kẹo là trân quý nhất!

Đường Tiểu Đường đang nghĩ bỗng thấy Tư Hàn Tước cúi xuống, lấy một gói ớt đỏ tươi to đùng từ trong tủ ra.

Đường Tiểu Đường:???

Sau đó, Tư Hàn Tước – người đang vô cùng dịu dàng ấm áp – nắm một nắm ớt ném vào nồi, cảm thấy không đủ vị, lại thêm một nắm nữa!!!

Hai nắm to đùng có bao nhiêu quả ớt!!

Màu đỏ sậm hun Đường Tiểu Đường cay đến run rẩy.

Mùi ớt cay nồng lập tức khuếch tán, mùi cay giống như đám ma quỷ kéo bè kết phái, ầm ầm vọt tới bên này!!

Độ cay từng chút trở nên mạnh hơn, cho đến khi vượt quá sức chịu đựng của Đường Tiểu Đường, đôi mắt vốn khô ráo tức khắc lệ tuôn thành hàng!!

Sao khẩu vị của chủ nhân lại nặng như vậy!!!!

Ai có thể ngờ rằng vị giám đốc thanh lãnh, lạnh lùng hóa ra lại thích ăn cay đến mức quá đáng thế này??!!

~Hết chương 15~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.