Một giờ sau, Tư Hàn Tước vuốt lông mày, hai mắt hơi đau.
Bị Khương Vũ chọc cho tức giận.
Còn chưa kịp suy nghĩ xem tại sao lại ngủ thiếp đi, cũng không để ý cơn đau đầu đã biến mất, ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn Khương Vũ và người chủ xe trao đổi với nhau về vấn đề bồi thường sau đó gãi đầu ảo não trở về.
“Boss.” Khương Vũ ngồi ở ghế lái xoay người, bởi vì tư thế nên mặt bị ép bẹp xuống, hắn nước mắt lưng tròng nhìn Tư Hàn Tước, “Tiền bồi thường sẽ trừ vào lương của em.”
Tư Hàn Tước nhìn hắn bằng ánh mắt “chứ còn gì nữa”, hờ hững trả lời, “Ừ.”
Anh im lặng nhìn Khương Vũ rồi ra lệnh, “Gọi xe đi.”
Khương Vũ cầm điện thoại, mếu máo kêu xe.
Buổi chiều, tay trái Tư Hàn Tước cầm valy, tay phải cầm hộp thuỷ tinh đựng kẹo dẻo gấu, cuối cùng cũng đứng trước ngôi nhà mới của mình.
Ngôi nhà mới là một căn hộ trong khu biệt thự, Khương Vũ mua nguyên tầng cao nhất, cả tầng chỉ có một căn, hơn nữa còn có một khu vườn nhỏ lộ thiên, xung quanh là kính trong suốt, bên cạnh có một chiếc xích đu, đúng là căn hộ tuyệt vời cho người độc thân.
Khương Vũ không dám nói chuyện, vội vàng tiến lên mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, ánh hoàng hôn đỏ vàng vội vàng tràn đến như thủy triều, rực rỡ diễm lệ vô cùng.
Trong phòng khách, cửa sổ lớn trong suốt từ trần đến sàn nhà khiến tầm nhìn được mở rộng, tựa như đang đứng trong một tòa lâu đài lơ lửng giữa bầu trời.
Tư Hàn Tước khẽ giật mình, tâm trạng phiền muộn cả ngày trong nháy mắt đã tan biến.
“Thích không?”
Anh hỏi nhóc gấu dẻo trên tay.
Kẹo dẻo gấu ngâm mình trong ánh hoàng hôn ấm áp, thân hình trong suốt màu hồng được nhuộm một lớp vàng mỏng khiến nó mang một vẻ đẹp kì lạ.
Đường Tiểu Đường ngây người nhìn cảnh đẹp trước mắt, trời ơi, đây quả thực chính là tiên cảnh mà…
Chủ nhân anh tuấn, ở trong tiên cảnh.
Đường Tiểu Đường lắc lắc lỗ tai, trong lòng âm thầm cho Khương Vũ một cái like, tuy rằng đồng minh của nó không được thông minh cho lắm nhưng gu thẩm mĩ cũng ra gì phết!!
Tư Hàn Tước cũng có cảm giác như vậy, ý vị thâm trường vỗ vai Khương Vũ, “Ngôi nhà này không tồi.”
Ban đầu anh cũng không hy vọng nhiều, bởi vì chuyển đi vội vàng nên anh chỉ cần thoải mái là được, nhưng không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Khương Vũ lại có thể giải quyết việc này tốt như vậy, cũng đáng để cảm thán đấy.
Ngoại trừ một vài tình huống bất khả kháng, năng lực nghiệp vụ của Khương Vũ thực sự là đỉnh cao.
Khương Vũ bị lời khen ngợi hiếm có của Tư Hàn Tước làm cho giật mình, lén lút nhìn kẹo dẻo gấu trong tay boss, Đường Tiểu Đường chớp chớp mắt rồi tặng hắn một cái nháy mắt ngọt ngào.
Xem ra cả boss và tiểu tinh linh đều thích, Khương Vũ ôm ngực, an tâm rồi.
Tư Hàn Tước cất valy đi, đặt hộp thuỷ tinh lên kệ trang trí treo tường rồi bước đến cửa kính sát đất nhìn khung cảnh bên ngoài.
Bộ đồ được cắt may tinh xảo tôn lên tấm lưng thon dài cấm dục của người đàn ông, vòng eo gọn có ma lực khiến người ta muốn ôm lấy. Cửa sổ sát đất như được mạ vàng bởi ánh mặt trời lặn, phản chiếu hình bóng của Tư Hàn Tước, mờ ảo như hư ảnh.
Anh đứng trước cửa sổ, gần như sắp bước vào một ngọn lửa huy hoàng.
Đường Tiểu Đường ngây người, trái tim nhỏ đập loạn xạ.
Kích thích thị giác cùng nhịp đập trái tim như thiên lôi địa hoả, nó giơ bàn tay nhỏ ôm chặt trái tim của mình, cảm nhận rõ ràng nhịp đập nhẹ nhàng nhưng rất nhanh ở đó.
Kẹo dẻo gấu than thở.
Nếu… nếu nó là con người thì tốt biết bao…
Khi chủ nhân cô đơn đứng trước cửa sổ, lặng lẽ ngắm phong cảnh xa xa, kẹo có thể từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy chủ nhân, hôn lên má anh rồi nói với anh rằng có kẹo ở đây mà.
Đường Tiểu Đường thầm nghĩ: Nếu mình là người… nếu là người thì tốt biết bao…
Mùi kẹo ngọt phảng phất làm say lòng người, Tư Hàn Tước nhìn phong cảnh một lúc, trong không gian mờ ảo, anh quay đầu lại và nói, “Không tồi.”
Lời này là nói với Khương Vũ.
Nhưng khoảnh khắc anh quay đầu, người bị vẻ đẹp làm cho trái tim đập bùm bụp như sấm lại là viên kẹo nhỏ. Mỗi khung hình, mỗi giây phút của chủ nhân đều đang trêu chọc thẩm mỹ của kẹo dẻo gấu.
——Kẹo không có thẩm mỹ, thẩm mĩ của kẹo chính là chủ nhân.
Suy nghĩ của Đường Tiểu Đường bị đình trệ, đầu óc quay cuồng, năm giác quan chỉ còn lại thị giác.
Toàn bộ thế giới đã trở thành một bức tranh.
Kiệt tác Tư Hàn Tước quay lưng đối diện với ánh hoàng hôn đang từ từ tiến về phía nó.
Hôm nay vẫn là một ngày si mê chủ nhân.
Tư Hàn Tước vô cùng hài lòng, lại hào phóng khen ngợi Khương Vũ rồi dùng mắt ra hiệu cho hắn đi xử lý vụ va chạm trên đường đi.
Khương Vũ khá nhạy bén, hắn liên hệ công ty chuyển nhà hỏi tiến độ rồi nhanh chóng rời đi.
Kẹo dẻo gấu nắm chặt tay hướng về phía hắn ý muốn cổ vũ cố lên!
Khương Vũ liếc mắt nhìn quanh chiếc quần lót màu trắng của kẹo dẻo gấu, cau mày nghi ngờ, khẽ vẫy tay chào tạm biệt, nếu có dịp hắn sẽ hỏi nó giấu kẹo ở đâu sau.
Hắn đã liên tục gặp ác mộng, kẹo dẻo gấu móc từ quần lót ra một viên kẹo rồi đuổi theo bắt hắn ăn!!!
Cánh cửa đóng lại, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tư Hàn Tước cởi áo khoác ngoài, tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra cổ tay đẹp đẽ và tinh xảo, anh nghiêng người lấy chiếc hộp gỗ ra khỏi vali rồi cầm nó ngồi trên sô pha.
Đường Tiểu Đường lắc lắc lỗ tai, từ trên cao nhìn chằm chằm chiếc hộp bí ẩn.
Hộp gỗ là hộp nữ trang kiểu cũ dành cho phụ nữ, được chia thành hai tầng trên và dưới, gắn dưới nắp còn có một chiếc gương cũ, Tư Hàn Tước không mở tầng thứ hai, Đường Tiểu Đường chỉ có thể nhìn thấy tầng trên, bên trong có nhiều tấm ảnh cũ được xếp chồng lên nhau.
Tư Hàn Tước ngước mắt, đứng dậy với lấy kẹo dẻo gấu rồi nắm trong tay, cùng nhau ngồi trên ghế sô pha, trong ánh mặt trời ấm áp, anh ôm Đường Tiểu Đường lật xem từng tấm ảnh cũ.
Đường Tiểu Đường mở to hai mắt.
“Đây là bà của anh.” Giọng nói Tư Hàn Tước nhẹ nhàng như nước, “Khi còn nhỏ, bà luôn mang anh theo.”
Trên bức ảnh cũ là một bà lão mặc sườn xám, tóc trắng búi cao đang ôm một cậu bé đẹp trai mặt lạnh, mỉm cười và nhìn vào máy ảnh, nụ cười nhân hậu của bà ẩn chứa sự thanh lịch và tĩnh lặng lắng đọng qua nhiều năm tháng. Bà lặng lẽ nhìn vào máy ảnh, trong mắt có một tia bi thương.
Tư Hàn Tước bé nhỏ biểu cảm lãnh đạm nép vào bên cạnh bà lão, một bàn tay nhỏ còn nắm chặt góc áo của bà.
Ánh mắt Đường Tiểu Đường dừng lại ở khuôn mặt Tư Hàn Tước bé nhỏ, chủ nhân nhỏ sao lại có vẻ không vui thế? Kẹo muốn vươn tay chạm vào gương mặt của chủ nhân.
Có lẽ là bởi vì tâm tình tốt, giọng nói Tư Hàn Tước có chút âm mũi, chậm rãi giải thích, “Lúc đó ba mẹ anh vừa mới ly hôn, không ai muốn nuôi anh cả.”
Đường Tiểu Đường nhíu mày, cả người dựa vào bàn tay Tư Hàn Tước, chủ nhân chỉ có thể nhìn thấy cái đầu to mượt mà và hai cái tai của nó, nên chẳng thể phát hiện ra biểu cảm của kẹo dẻo gấu đang dần thay đổi theo từng câu nói của chủ nhân.
Tư Hàn Tước nhìn chằm chằm bà cụ trong bức ảnh một lúc lâu rồi mới chuyển sang bức ảnh tiếp theo.
Đó là một Tư Hàn Tước nhỏ hơn, đứng giữa một nam một nữ, hai tay buông xuống, ánh mắt u sầu nhìn máy ảnh.
Người phụ nữ ngồi xổm ôm một cậu bé cao hơn Tư Hàn Tước bé nhỏ một chút, trong khi người đàn ông cách họ một bước xa, ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường.
Tư Hàn Tước bé nhỏ đứng giữa bọn họ như một đứa trẻ bị ruồng bỏ không ai muốn.
“Đây là…” Tư Hàn Tước dùng ngón tay sạch sẽ chạm vào người phụ nữ bên trái, “Quên đi, anh không nhớ nữa.”
Giữa bức ảnh có hai vết nứt, ngăn cách ba nhóm người. Tư Hàn Tước bé nhỏ bị bỏ lại một mình ở giữa.
Hai vết nứt được dính lại xiêu xiêu vẹo vẹo, trên bức ảnh còn có một vệt nước mờ mờ giống như đứa trẻ không ai muốn kia, một bên là khuôn mặt quật cường không lộ chút cảm xúc nào, một bên là nước mắt tuôn rơi không kiềm chế được, cố gắng cẩn thận sửa chữa một gia đình đang trên đà rạn nứt.
Khoé miệng Đường Tiểu Đường không vui nên cong xuống.