Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 31



Rạng sáng, Tư Hàn Tước tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mở mắt, bật đèn rồi vội vàng nhìn xung quanh.

Trong ánh đèn vàng ấm áp, kẹo dẻo gấu đang ngủ ngon lành trong cái ổ nhỏ mềm mại giữa gối và vai anh, cái mông căng tròn hướng lên trên, đầu chúi về phía anh, cánh môi còn chép chép.

Đó là tư thế vô thức muốn tiến vào lòng anh.

Bị ngọn đèn sáng ngời đánh tan mộng đẹp, kẹo dẻo gấu buồn ngủ mắt nhắm mắt mở, rối rít hỏi: “Chủ nhân ơi?”

Tại sao nửa đêm rồi chủ nhân còn không ngủ?

Đường Tiểu Đường giơ tay dụi mắt, lắc lư ngồi dậy, kẹo buồn ngủ quá.

Nhìn biểu cảm của viên kẹo quá đỗi dễ thương, trái tim nặng nề của Tư Hàn Tước cuối cùng cũng trở về vị trí vốn có.

Vừa rồi anh nằm mơ không sửa được viên kẹo bị hỏng, thân hình mỏng manh của kẹo dẻo gấu tan nát thành vô số mảnh nhỏ, dù có gọi thế nào thì viên kẹo nhỏ của anh cũng không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.

May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.

Qua rất lâu mà Đường Tiểu Đường không nhận được đáp lại, mông cong lên, hai tay nhỏ chống trên giường cố gắng đứng dậy, lắc lư tiến về phía Tư Hàn Tước rồi bổ nhào vào áo ngủ mềm mại của anh, vỗ vỗ như dỗ dành trẻ con, “Chủ nhân đừng sợ, cơn ác mộng đi rồi~”

Giọng nói nhỏ nhẹ chưa tỉnh ngủ, âm thanh uể oải tựa như kéo dài ra, như thể người ông đang ngâm nga làn điệu dỗ dành nhóc hư mau đi ngủ.

Tư Hàn Tước xoa đầu Đường Tiểu Đường, tắt đèn rồi nằm xuống.

Đường Tiểu Đường tìm một tư thế thoải mái ôm lấy Tư Hàn Tước.

“Tiểu Đường.” Trong bóng tối, giọng nói của Tư Hàn Tước ẩn chứa sự run rẩy khó nhận ra, thậm chí còn có chút sợ hãi, “Em sẽ không bỏ rơi anh, phải không?”

“Đương nhiên rồi,” Đường Tiểu Đường nhắm mắt đáp lại, “Kẹo sẽ không bao giờ rời bỏ chủ nhân của mình đâu!”

“Tại sao?” Tư Hàn Tước thì thầm.

“Bởi vì” Câu hỏi này thật buồn cười, Đường Tiểu Đường cong miệng ngọt ngào đáp, “Bởi vì kẹo yêu chủ nhân nhất nha~”

Nội tâm bất an của Tư Hàn Tước bị thổi bay tức thì, nửa bên tai áp vào gối mềm, kẹo dẻo gấu nằm bên cạnh. Trong bóng tối, anh vươn tay vuốt ve sống lưng mềm mại đang cuộn tròn của Đường Tiểu Đường, nó uốn éo né tránh, không nhịn được bật cười.

“Chủ nhân, đừng mà, kẹo ngứa lắm.” Đường Tiểu Đường đã tỉnh lại hoàn toàn, thân thể ngứa ngáy run rẩy, nhẹ nhàng cất tiếng: “Chủ nhân không ngủ được ạ?”

“Ừ.” Tư Hàn Tước đáp lại bằng giọng trầm thấp, thở dài, “Anh bị mất ngủ.”

“Không sao hết, để kẹo tới xem.”

Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng kẹo dẻo gấu nhẹ bước trên giường, Đường Tiểu Đường trèo lên gối của Tư Hàn Tước, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho anh.

“Thoải mái không ạ?”

Tư Hàn Tước nhắm mắt hít thở hương kẹo ngọt ngào, cơ bắp đau đớn cứng ngắc dần giãn ra dưới bàn tay nhỏ bé của nó.

Anh dường như đang nằm trong một đám mây mềm mại và sự thoải mái ấy cứ kéo dài nhờ bàn tay nhỏ bé của kẹo dẻo gấu, nó thổi bay mọi căng thẳng thần kinh.

Hơn nữa cảm giác này không hề xa lạ với anh.

Sau khi Đường Tiểu Đường xoa bóp một bên, nó lại giẫm lên gối chạy sang bên kia, tiếng bước chân sột soạt dọc theo tai truyền vào trong óc, rung động hết sức nhẹ nhàng như thể từng tia chớp mỏng manh nổ tung trong tai khiến cả linh hồn đều trở nên tê dại.

Xúc giác và thính giác đạt được niềm khoái cảm tột cùng siết chặt lấy cơ thể, dây thần kinh căng thẳng dần giãn ra, Tư Hàn Tước lạnh lùng thì thầm, “Thật tuyệt vời.”

Thật tuyệt vời, thì ra mỗi đêm anh mất ngủ đều có viên kẹo nhỏ âm thầm thay anh chải vuốt thần kinh yếu ớt.

Anh đã nếm trải hương vị đắng cay muôn phần chỉ để nhận ra rằng vị ngọt là một cảm giác khiến người ta chìm đắm.

Hơi thở nặng nề của Tư Hàn Tước dần dịu đi, Đường Tiểu Đường giúp anh xoa huyệt bên kia, không nhịn được hỏi: “Kẹo… Kẹo làm, được không?”

Tư Hàn Tước cười khẽ, giọng nói mang theo sự thoải mái và lười biếng, “Đương nhiên.”

“Vậy thì… Chủ nhân yêu kẹo không?” Giọng nói Đường Tiểu Đường chứa đựng mười hai vạn phần chờ mong cùng một phần ngàn giây bối rối muốn rút tay về.

Tư Hàn Tước im lặng một lúc.

Sau vài giây, giọng nói ngái ngủ vang lên rõ ràng trong bóng tối.

“Anh yêu em, Tiểu Đường.” Trái tim của Đường Tiểu Đường tan chảy thành mật.

Trong đêm khuya, không ai nói thêm gì nữa, bóng tối cùng hương thơm ngào ngạt như thôi miên từ từ xoa dịu hai tâm hồn cho đến khi hơi thở của Tư Hàn Tước dần chìm xuống, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ lần thứ hai.

Chỉ có Đường Tiểu Đường đầu óc sôi trào, trong mắt hiện lên một hơi nóng không thể giải thích được.

Chủ nhân nói, anh ấy yêu kẹo.

Một từ thiêng liêng và trang trọng như vậy, nó được đánh vần từ tất cả những điều tốt lành và từ bi trên thế gian, bởi vậy kẹo không còn là kẹo của ngày xưa nữa.

Bởi vì nó được chủ nhân ban tặng.

Một viên kẹo được yêu thương đáng giá trở thành hết thảy những điều tốt đẹp trên thế gian.

Đường Tiểu Đường không thể ngủ được, yên lặng hồi lâu, nó chậm rãi nhấm nuốt ý nghĩ của chủ nhân – yêu thương, sau đó giẫm lên chăn bông lặng lẽ nhảy xuống giường.

Từ trước đến giờ, nó chưa có suy nghĩ mãnh liệt như thế này, kẹo nên vì chủ nhân làm nhiều hơn một chút, nhiều hơn một chút.

Nó lao vào phòng tắm, nhảy lên bồn rửa mặt, tháo hộp kem đánh răng một cách điệu nghệ rồi nặn ra một đoạn kem đánh răng nhọn cho chủ nhân, sau đó đi đến tủ lấy cà phê và cho vào máy pha cà phê. Tư Hàn Tước có thói quen mỗi sáng thức dậy sẽ uống cà phê, trong máy pha cà phê vẫn còn nước, Đường Tiểu Đường chỉ cần cho viên nén vào máy, đặt cốc rỗng vào khay đựng, khi chủ nhân chuẩn bị dậy thì nhấn công tắc.

Cốc cà phê quá nặng, chỉ kéo từ tủ bát ra chỗ máy pha cà phê một đoạn ngắn mà nó đã thở không ra hơi.

Nó dừng lại, tựa vào nàng tiên cá Starbucks một lúc, mỉm cười rồi nắm tay nhỏ đối diện với hàng sóng tự cổ vũ, “Cố gắng lên nào!”

Cuối cùng cũng vận chuyển cái cốc xong, Đường Tiểu Đường nhảy xuống đất, chạy ra phòng khách và bắt đầu thu dọn đống dụng cụ làm kẹo thủ công hỗn độn.

Đường Tiểu Đường tham ăn nhét năm sáu viên kẹo nhỏ màu đỏ vào trong quần lót trước khi gấp túi kẹo giống như một người bình thường cuộn chăn bông. Những dụng cụ nhỏ này rất nhẹ, một tay Đường Tiểu Đường kéo túi kẹo, trên vai vác chiếc dao thủ công, nghênh ngang cất chúng vào ngăn kéo dưới bàn trà.

Nó đi loanh quanh trên mặt đất tuần tra lãnh thổ. Tuy nhiên Tư Hàn Tước thích sạch sẽ nên mặt đất luôn trơn bóng. Mong muốn dọn dẹp của kẹo dẻo gấu ngay lập tức tan vỡ.

Nó đang nhảy nhót trên mặt đất, không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu của mình với chủ nhân.

Bởi vì chủ nhân nói rằng anh ấy thích kẹo! A a a a a!!!

Kẹo dẻo gấu phấn khích đến mức không thể ngủ được!

Kẹo bị mất ngủ muốn làm việc nhà!!

Ngày hôm sau, khi Tư Hàn Tước tỉnh dậy, Đường Tiểu Đường đã ngồi ở bên giường, đung đưa bắp chân đợi anh thức dậy.

“Chào buổi sáng, chủ nhân~”

Đường Tiểu Đường ngẩng đầu chạy tới chỗ Tư Hàn Tước, anh chưa kịp hoàn hồn đã được hôn lên mặt một cái ‘chụt’.

Kẹo dẻo gấu chắp tay sau lưng ngoan ngoãn giải thích, “Đây là nụ hôn buổi sáng tốt lành cho chủ nhân~”

Tư Hàn Tước chống khuỷu tay lên giường nâng nửa người lên, ngón tay đỡ lấy trán. Giọng nói khàn khàn chứa đựng mệt mỏi vừa tỉnh ngủ, “Chào buổi sáng.”

Tay còn lại ôm lấy lưng của kẹo dẻo gấu, không nhanh không chậm kéo nó lại gần rồi cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn ấm áp lên giữa lông mày nó, “Nụ hôn chào buổi sáng.”

Đường Tiểu Đường che mặt, ôi má ơi, sao chủ nhân còn ngọt hơn cả kẹo thế!

Tư Hàn Tước lấy điện thoại di động ra đọc tin tức, đặt kẹo dẻo gấu lên vai rồi đứng dậy đi tắm rửa.

Cuộc sống của anh có quy luật, mọi việc cần làm mỗi ngày đều được thực hiện lần lượt nhưng hôm nay khi nhìn thấy đôi dép được xếp ngay ngắn thì khóe môi anh không nhịn được mà nhếch lên.

Lúc rửa mặt, anh nắm chiếc bàn chải đánh răng màu xanh da trời trong tay, trên đó có đoạn kem đánh răng một đầu nhọn trông giống như khóe miệng khẽ nhếch lên của kẹo dẻo gấu, mùi thơm bạc hà có vẻ ngọt ngào lạ thường.

Khi anh bước đến máy pha cà phê, một cốc cà phê đang bốc khói đang chờ anh ở nhiệt độ vừa đủ, sữa được thêm vào với độ đậm đặc phù hợp, đó là tỷ lệ yêu thích của anh.

Trong phòng khách đã sớm bật điều hòa, không khí ấm áp bao trùm khắp không gian, thật sự ấm áp dễ chịu.

Trên bàn cà phê, những dụng cụ nhỏ chưa kịp dọn dẹp đã được xếp ngay ngắn trong ngăn kéo, những thứ nho nhỏ xếp gọn gàng, những đồ to nặng dồn vào một góc, xếp thành hàng.

Trong đôi mắt long lanh của nhóc gấu dẻo trên vai viết mấy chữ to đùng: Mau khen kẹo đi!

“Tuyệt vời.” Tư Hàn Tước nghiêng đầu, đôi môi nhuốm mùi cà phê nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhỏ nhắn của kẹo dẻo gấu, “Cùng nhau ăn sáng nhé.”

Kẹo dẻo gấu vui vẻ lắc tai, “Được ạ.”

Tư Hàn Tước đang ngồi trên ghế sofa, một tay cầm cà phê, tay kia cầm máy tính bảng xem tin tức tài chính trong ngày. Kẹo dẻo gấu thì ngồi bên mép bàn trà, hai chân buông thõng đung đưa, tay lấy một viên kẹo trong quần lót ra nhai nhồm nhoàm.

Sau khi ăn hết một nửa, kẹo dẻo gấu nuốt nốt miếng kẹo cuối cùng trong miệng xuống rồi cẩn thận nhét nửa còn lại vào quần lót.

Tư Hàn Tước đang xem tin tức thấy thế thì lập tức hỏi: “Em ăn no rồi à?”

“Không ạ.” Đường Tiểu Đường lắc đầu, véo cái bụng béo của mình, nghiêm nghị đáp: “Em sợ mập.”

Thật ra dáng thần tượng.

Tư Hàn Tước cụp mắt, trong mắt tràn đầy ý cười.

Sau khi ăn sáng, Tư Hàn Tước thu dọn cặp công văn, Đường Tiểu Đường giơ tay đá chân, vặn vẹo vòng eo mũm mĩm thực hiện bài tập giảm cân.

Sau khi Tư Hàn Tước phân loại xong, Đường Tiểu Đường vì quá mệt mỏi lập tức nhảy vào túi của chủ nhân thở hổn hển: “Mệt quá… Mệt chết kẹo rồi…”

Cái chuyện giảm cân này, quả nhiên không phải một loại đau khổ mà một viên kẹo có thể thừa nhận được!

Tư Hàn Tước sờ mặt của nó, giọng nói nhẹ nhàng: “Không phải giảm cân, em ăn nhiều béo anh cũng không ghét.”

“A a, chủ nhân đáng ghét…” Mới sáng sớm đã trêu ghẹo kẹo rồi!

Tâm trạng Tư Hàn Tước vui vẻ, nụ cười trên mặt không hề phai nhạt, vừa khẽ trêu chọc viên kẹo dễ xấu hổ vừa đi vào thang máy xuống gara dưới tầng hầm.

Đường Tiểu Đường vui vẻ theo chủ nhân đi làm, nó ngồi trên chiếc đệm nhỏ do chủ nhân đặc biệt chuẩn bị, cẩn thận thắt dây an toàn, lấy nửa viên kẹo lúc sáng còn thừa lại ra nhấm nháp, mùi dâu tây ngọt ngào quanh quẩn trong xe, Tư Hàn Tước đột nhiên hỏi: “Em thích kẹo à?”

Đường Tiểu Đường gật gật đầu, “Em thích nha.”

Đương nhiên là thích rồi, Đường Tiểu Đường chép miệng, kẹo ngọt giống như lọ thuốc tăng lực có thể làm cho nó tràn đầy năng lượng!

Tư Hàn Tước gật đầu, “Vậy em có thích cửa hàng kẹo kia không?”

Đường Tiểu Đường cẩn thận nhớ lại, vào buổi chiều ngọt ngào đó, chủ nhân đưa nó đến cửa hàng kẹo handmade để sửa lại cái mũi nhỏ bị thương, con mèo cầu tài đứng ở cửa híp mắt vẫy tay, một đứa bé đi ngang qua bị chủ nhân dọa sợ đến phát khóc và một cặp đôi đang ăn kem.

Cửa hàng kẹo đó là sự hiểu biết đầu tiên của kẹo về thế giới.

Vừa mới nhớ tới ngày đó, trong mắt nó đều là chủ nhân, trái tim Đường Tiểu Đường mềm nhũn, thầm nói: “Em thích~”

“Ừ.” Tư Hàn Tước gọi một cuộc điện thoại, dặn dò, “Mua lại cửa hàng kẹo thủ công gần công ty.”

Đường Tiểu Đường: -3-

~Hết chương 31~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.