Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 49



Đường Tiểu Đường nhô nửa cái đầu lên khỏi mặt hồ, đôi mắt chớp chớp.

Hai mắt Tư Hàn Tước hơi rủ xuống, ánh mắt cố định vào đầu ngón tay, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa vào nhau, nơi đó như có một ngọn lửa nóng bỏng.

Sâu thẳm trong ánh mắt đó là tâm tình được giấu kín, như ánh trăng ẩn sâu dưới từng đợt sóng của thuỷ triều, chần chừ chực xô tới chân nhưng chạm một lại lập tức tách ra, lui về biển cả vô tận.

U buồn thần bí, vô cùng rung động lòng người.

Đây là hoài niệm nha.

Đường Tiểu Đường nghiêng đầu, chủ nhân đang nhớ nhung ai đó.

Giống như đêm nó biến thành người, trên đường ngồi xe về nhà, phong cảnh kiều diễm rực rỡ của bóng đêm trong ánh mắt đều trở thành hư ảo, đáy mắt chỉ có hình dáng của chủ nhân.

Hai tai nhỏ của Đường Tiểu Đường rủ xuống, nó nhón chân đi đến trước mặt Tư Hàn Tước – người đàn ông đang ngồi cạnh hồ kẹo, Đường Tiểu Đường nhảy lên bệ thủy tinh, vươn cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu ngón tay chủ nhân đang ngây người nhìn chăm chú kia.

Tư Hàn Tước cuối cùng cũng hồi thần, nhìn kẹo dẻo gấu đang ôm ngón tay mình vào lòng.

Kẹo dẻo gấu ôm ngón tay của anh vào lòng giống như con rái cá đang ôm một cành cây khô, đôi mắt to tròn đơn thuần chớp chớp, giọng nói cất lên mềm ngọt như ngâm trong đường: “Chủ nhân ơi, anh không vui à?”

Sương mù trong mắt Tư Hàn Tước lập tức tiêu tan, anh nhìn kẹo dẻo gấu, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều thở dài: “Đâu có.”

Hoàng hôn bắt đầu buông xuống bốn phía, bởi vì không bật đèn nên ánh sáng trong tiệm kẹo dần trở nên lờ mờ, Đường Tiểu Đường đứng trên bệ thuỷ tinh, thân thể trong suốt của nó không biết từ đâu phát ra ánh sáng nhạt, giống như Đường Đường ở nghĩa trang, từ bên trong bối cảnh u ám tối tăm tản ra ánh sáng rực rỡ.

Ánh mắt Tư Hàn Tước khẽ động, xoa đầu kẹo dẻo gấu, “Em chơi vui chứ? Không còn sớm nữa, nên về nhà thôi.”

Về nhà, hai chữ này cuộn trên đầu lưỡi, tựa như một cái bánh bông lan nóng hổi, hơi nước ấm áp khiêu vũ trên vị giác, hoá thành dịu dàng ngọt ngào tiến vào đáy lòng.

Đường Tiểu Đường nhíu mày, ngoan ngoãn trả lời: “Dạ, cùng chủ nhân về nhà.”

Chủ nhân có điều gì đó không muốn kẹo dẻo gấu biết.

Đường Tiểu Đường im lặng ghi nhớ trong lòng.

Để bảo vệ kẹo dẻo gấu, đã rất lâu rồi Tư Hàn Tước không cần tài xế, mỗi ngày anh đều tự lái xe đi làm.

Để tránh giờ cao điểm sáng tối ở Kinh thị, hôm nay Tư Hàn Tước quyết định về nhà sớm.

Anh bỏ kẹo dẻo gấu bỏ vào túi áo trước ngực, cụp mắt nghe Đường Tiểu Đường líu ríu, giữa môi thở ra một lớp sương mỏng, chỉ chốc lát đã tan vào bóng đêm.

Trên đường về nhà, Đường Tiểu Đường ngồi ở vị trí phó lái dành riêng cho nó, tay cầm một viên kẹo màu đỏ bắt đầu gặm, kẹo chơi nhiều nên đói bụng rồi.

Trong xe bật hệ thống sưởi nên bên ngoài cửa sổ ngưng tụ một lớp nước mỏng, khi có gió thổi qua, chúng thì như những hạt châu bay lên, vô cùng kì diệu.

Ánh sáng trong đêm phân tán thành vô số màu sắc sặc sỡ như cầu vồng rồi hoà lẫn trong dải tinh hà, hương vị ngọt ngào len lỏi trong không khí xua tan hơi lạnh cuối thu.

Chỉ cần đi cùng người, dù không nói lời nào cũng vô cùng hạnh phúc.

Tư Hàn Tước nghe tiếng nhai nhóp nhép của Đường Tiểu Đường, vẻ mặt vui sướng.

Sau khi về nhà, Tư Hàn Tước đặt Đường Tiểu Đường lên ghế sô pha để nó tự chơi.

Khương Vũ gửi mấy kiểu dáng bộ lễ phục định chế cho buổi đấu giá đêm mai tới. Hoàn cảnh nhà giàu tụ tập, hơn nữa còn phải giáp mặt với Tư Thành nên Khương Vũ dồn hết công sức liên hệ mười mấy nhãn hiệu lớn hợp tác thiết kế trang phục. Trong đó có đến hơn mười bộ lễ phục, ba bộ lễ phục định chế không bán, tất cả đều thiên về tối màu, kèm theo còn có mười mấy cái đồng hồ. Thân là trợ lý kiêm đàn em, hắn muốn Tư Hàn Tước dùng dáng vẻ đè bẹp Tư Thành.

Tư Hàn Tước dở khóc dở cười, xoay chuyển tầm nhìn, anh thấy kẹo dẻo gấu cũng đang tò mò nhìn mình.

“Lại đây.” Tư Hà Tước bắt lấy nó đặt lên vai, nhấn vào hình ảnh Khương Vũ gửi tới, “Em giúp anh chọn một bộ được không?”

“Được nha, được nha.”

Đường Tiểu Đương thích chí ngồi thẳng lưng, nghiêm túc giống như học sinh tiểu học bị thầy giáo gọi lên trả bài cũ.

Ngón tay thon dài của Tư Hàn Tước lướt qua từng tấm ảnh, mỗi một tấm ảnh đều dừng lại đủ thời gian để Đường Tiểu Đường nhìn kĩ, nhưng tâm tư của anh không đặt trên những bức ảnh, anh hơi nghiêng mặt, đáy mắt trong lòng đều là dáng vẻ nghiêm túc của kẹo dẻo gấu.

Đường Tiểu Đường nhăn mày, nhìn liên tục mấy tấm ảnh đều không hài lòng, biểu cảm rất nghiêm túc, nó vẫy tay, nghiêm nghị nói, “Qua.”

“Qua.”

“Cái này không được.”

“Cái này không hợp với chủ nhân.”

Một viên kẹo dẻo gấu hao tổn tâm sức vì chủ nhân.

Tư Hàn Tước chẳng quan tâm những bộ lễ phục trông như thế nào, ánh mắt chăm chú nhìn vào kẹo dẻo gấu, đuôi mắt cong lên dào dạt hứng thú.

Một lát sau, hai mắt Đường Tiểu Đường sáng lên, ánh mắt hướng vào một bộ tây trang có vẻ như bình thường, “Muốn cái này!”

Tư Hàn Tước: “Vì sao lại chọn bộ này?”

Đường Tiểu Đường buột miệng thốt lên: “Bởi vì chủ nhân thích nhãn hiệu này nhất!”

Sau khi nói xong, chính bản thân Đường Tiểu Đường cũng sửng sốt, sao kẹo lại biết chủ nhân thích nhãn hiệu này nhất nhỉ?

Nhất định là vì kẹo quá hiểu tủ đồ của chủ nhân rồi.

Nhất định là như vậy.

Tư Hàn Tước mím môi cười: “Ừ.”

Đúng là anh thích nhãn hiệu này nhất, không phổ biến lại khiêm tốn, cửa hàng nằm trên đường Mary ở Anh, hàng năm chỉ phục vị một trăm vị khách, ông chủ cửa hàng sinh ra trong gia đình có truyền thống may quần áo cho quý tộc thời xưa, tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống chế tác thủ công, mấy năm trước kề bên nguy cơ sập tiệm.

Anh làm việc ở đó một khoảng thời gian, ông chủ nơi đó đã đón sinh nhật mười sáu tuổi cùng anh, so với người khác thì ông ấy trả lương cho anh cao hơn hẳn, cho nên Tư Hàn Tước đã tìm vài người bạn – số lượng đếm được trên đầu ngón tay – vay tiền để dành ra một khoản rồi dùng số tiền đó hỗ trợ giữ lấy cửa hàng.

Anh nhớ rõ, Khương Vũ là người đầu tiên trong hội sẵn sàng cho anh vay.

Đó là thương vụ đầu tiên của anh, dùng ánh mắt tinh thông chính xác để cứu lấy một tiệm may không ai xem trọng, kiếm về cho mình món hời đầu tiên.

Chuyện này anh từng vô tình nhắc tới với Đường Đường, chỉ xem như một chủ đề không quá quan trọng trong thời gian rảnh rỗi, anh nói mình thích những thứ đơn giản cổ xưa, hơn nữa thời đại càng tiến bộ thì những tay nghề truyền thống sẽ càng thêm đáng giá.

Anh cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.

Đường Đường lại nghiêm túc nói từng câu từng chữ, không phải, Tư tiên sinh là người tốt.

Là sơ tâm của Tư tiên sinh.

Tiểu Đường làm sao biết được việc này cơ chứ?

Giống như bản năng ghi nhớ từng câu từng chữ anh nói.

Tư Hàn Tước nghiêng mặt, đau lòng hôn Tiểu Đường của anh.



Chọn quần áo xong rồi rửa mặt, Tư Hàn Tước lấy thiệp mời ra, tự mình xác nhận lại quy trình đêm mai.

Thư mời là một tấm giấy cứng mạ vàng, khá dày bao gồm quy trình và lời giới thiệu về vật phẩm đấu giá.

Bởi vì ở trong phòng ngủ nên Tư Hàn Tước lấy một chiếc kính không gọng rồi thuần thục đeo lên.

Cái miệng nhỏ của Đường Tiểu Đường mở to.

Kính màu trắng bạc gác lên sống mũi thẳng tắp làm nổi bật làn da màu lúa mạch lạnh lẽo như ngọc, một sợi dây bạc từ bên tai rủ xuống, nhẹ lay động bên cạnh xương gò má xinh đẹp, một tia sáng lướt qua mang đến cảm giác chợt ấm chợt lạnh, giống như một nhành hoa lan được chạm khắc từ khối ngọc bích, một đôi tay tinh xảo khắc lên trên cánh lá một đoá hoa nhỏ, chiếu ra một vòng hào quang chói mắt.

Lạnh lùng và tĩnh lặng.

Lẫn thêm một chút sát khí như có như không.

Đường Tiểu Đường mê đắm ngắm nhìn chủ nhân. Hai mắt Tư Hàn Tước không di chuyển nhưng ngón tay vẫn chính xác bắt được Đường Tiểu Đường đang mê mẩn, cười hỏi: “Nhìn cái gì?”

Như ngọn lửa nóng bỏng hoà tan băng tuyết mùa đông.

Đường Tiểu Đường xấu hổ ôm lấy mặt mình: “Nhìn, nhìn chủ nhân thật đẹp!”

“Tiểu Đường cũng đẹp.” Tư Hàn Tước nói, “Thật đấy.”

Toàn thân kẹo trong nháy mắt căng cứng, chủ nhân làm sao biết nó đẹp??

Chủ nhân chưa từng thấy hình dáng con người của nó mà!

Cũng may Tư Hàn Tước nói xong thì tiếp tục xem thư mời, cân nhắc kĩ càng những vật phẩm có giá trị.

Kẹo dẻo gấu chột dạ ngồi trên chăn, nắm lấy chân nhỏ ủi đến ủi đi như sâu con nghịch ngợm, thỉnh thoảng ánh mắt Tư Hàn Tước vượt qua viền sách nhìn sang, khoé môi cong lên thành nụ cười, dịu dàng không gì sánh bằng.

Có một viên kẹo dẻo đang nghịch ngợm.

Có người nhìn nó cười.

Trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập hương vị ngọt ngào, thế gian tranh cãi ầm ĩ đến đâu đi nữa thì đều hướng về một trời sao yên tĩnh.

Sau một lúc, Tư Hàn Tước đánh dấu vật phẩm mà bản thân muốn rồi ôm kẹo dẻo gấu đặt bên cổ, tắt đèn, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya.

Cái bụng nhấp nhô lên xuống của kẹo dẻo gấu chổng bốn vó lên trời dần chậm lại, thu lại tiếng ngáy nho nhỏ, hai mắt mở ra trong bóng tối.

Đường Tiểu Đường không dám cử động bừa bãi, nó kiên nhẫn lắng nghe tiếng thở an ổn của chủ nhân.

Chủ nhân ngủ rất sâu.

Đường Tiểu Đường lật người như cá chép, hôn một cái vào mặt chủ nhân rồi đạp chăn leo xuống giường, chạy đến phòng khách không vang lên bất cứ tiếng động nào.

Đường Tiểu Đường lanh lợi kiểm tra khắp phòng, tìm được góc chết sau sô pha thì cởi quần lót rồi nằm sấp xuống, sau một lát, một thiếu niên xinh đẹp xuất hiện sau ghế sô pha, lộ ra một đôi mắt sáng như mèo.

Mắt nhìn về bên trái —— lại nhìn bên phải —— nhìn trái —— nhìn phải.

Nhìn quanh hai vòng, nó vẫn không phát hiện được ánh đỏ của camera.

Gương mặt nhỏ của Đường Tiểu Đường phồng lên, nhưng mà trừ camera, nó không nghĩ ra chủ nhân còn muốn gạt nó chuyện gì, ánh mắt nó rơi xuống bức tường mà tối hôm qua đồng minh lớn xuất hiện, Đường Tiểu Đường quyết định đánh cược một lần.

Nó dùng khăn bọc ghế sô pha quấn quanh cơ thể lộ ra hai chân thon dài, nhón chân, khom người, hai tay ôm trước ngực, bước chân nhẹ như mèo Tom muốn uống trộm sữa, vụng trộm chạy đến bên cạnh bức tường, cố sức đẩy!

Một cánh cửa bí mật từ từ mở ra.

Đường Tiểu Đường quấn khăn ren rón ra rón rén bước vào, nó dọc theo cầu thang, đi lên từng bậc một, cuối cùng cũng tới được sân thượng.

Nơi này đặt một cái máy tính, trên màn hình có chín ô vuông nhỏ, mỗi ô vuông ứng với một nơi trong nhà.

Quả nhiên là camera!

Kẹo quá thông minh!

Đường Tiểu Đường nhanh trí mở xem các video được lưu trữ, sau khi xác nhận bên trong không có chứng cứ chứng minh nó có thể biến thành người mới thở phào.

Nó trả máy tính về trạng thái ban đầu rồi mới rón rén về lại phòng khách theo đường cũ.

Nó đang khom lưng nhón chân trở lại phòng khách bỗng ngẩng đầu lên, cái lưng đang cong cũng thẳng lại, hai tay đang ôm ngực buông xuống.

Nó hướng về nơi có khả năng đặt camera nhất nở một nụ cười thật tươi.

Chủ nhân không bắt được kẹo đâu!

Đường Tiểu Đường an tâm quấn khăn bọc ghế sô pha vui vẻ đi về phía phòng bếp.

Kẹo có thể an tâm làm bữa sáng và quét dọn nhà cửa cho chủ nhân rồi.

Cơ thể của con người có thể làm rất nhiều việc đấy!

~Hết chương 49~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.