Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 51



Khóe môi người đàn ông cong lên, đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt rồi biến mất, anh thong dong ngồi xuống, nhìn bữa sáng bắt mắt mê người phía trước.

Mép trứng ốp gọn gàng hơi cháy, lòng trắng trứng sánh mịn được tạo hình thành hai đám mây giống trong phim hoạt hình, hai lòng đỏ trứng hơi đặc ngoan ngoãn nằm trên đám mây, ôn hòa lười biếng giống hai ông mặt trời vàng óng chưa tỉnh dậy lúc sáng sớm bị đám mây đẩy ra. Lúc người đàn ông ngồi xuống đụng phải cái bàn, hai lòng đỏ trứng như bị thức tỉnh mà gợn ra vài đợt sóng.

Bánh mì nướng được quết sốt cà chua thủ công, có vài miếng thịt quả, mỗi miếng đều lấp lánh ánh sáng, vị chua ngọt vẫn giữ lại hương vị hoa quả tươi mới vốn có, chúng giống như một nắm tuyết màu đỏ, nước sốt phủ đều bốn phía, thơm ngọt ngon miệng.

Tư Hàn Tước dùng nĩa khảy nhẹ sốt cà chua rồi sung sướng nhận ra không có vỏ cà chua – thứ anh cực kỳ ghét.

Mỗi sở thích hay sở ghét của mình đều có viên kẹo nhỏ ghi nhớ, toàn bộ đều nhớ rõ.

Cảm giác này làm Tư Hàn Tước nở nụ cười, sau khi trải qua cảm giác lạnh băng đau khổ của nửa đời người thì anh mới được nhấp nháp lại hương vị nhạt nhoà đến gần như bị lãng quên – đó là cảm giác hạnh phúc khi được người yêu thương, được người nhớ mong.

Mang theo cảm xúc hạnh phúc như vậy, người đàn ông xúc một thìa sốt cà chua lên nếm thử, hương vị chua ngọt ngon miệng như như dòng suối bất ngờ phun trào ở sa mạc, nháy mắt làm người ngủ say cũng phải thức tỉnh.

Kinh ngạc tột cùng!

Hương vị tuyệt vời, Tiểu Đường cũng tuyệt vời.

Tư Hàn Tước nhướng mày, ánh mắt hơi kinh ngạc, khóe miệng gợi cảm cong lên, bắt đầu ăn bữa sáng được đặc biệt chuẩn bị cho riêng anh.

Trong không khí, hương vị chỉ thuộc về kẹo dẻo gấu chưa tan hết, hương kẹo quyến rũ hòa với hương vị đồ ăn nhẹ nhàng quẩn quanh, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta cồn cào ruột gan, muốn nuốt trọn nguồn gốc ngọt ngào kia vào bụng.

Tia nắng ban mai ấm áp, Tư Hàn Tước ăn uống thỏa thích, đáy mắt tẩm mật, dịu dàng vô ngần.

Kẹo dẻo gấu đã biến lại thành kẹo từ lâu, nó đang trốn ở cửa phòng ăn, tay nhỏ nắm lấy khung cửa, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào chủ nhân đang dùng bữa sáng.

Thoạt nhìn chủ nhân rất thích bữa sáng kẹo làm!

Hehehe, cơ thể nhỏ bé phấn nộn của Đường Tiểu Đường càng thêm thơm ngọt!

Là hơi thở của niềm vui sướng!

Hương vị ngọt ngào càng thêm nồng đậm, Tư Hàn Tước xoay người, Đường Tiểu Đường cười khúc khích, “biu” nhảy tới sau lưng Tư Hàn Tước, lựa theo động tác của anh mà lẻn vào quần áo ấm áp, giọng nói mềm mại hét lên: “Đoán xem kẹo là ai!”

Đoán xem kẹo là ai.

Vấn đề ngu ngốc này thật đáng yêu.

Tư Hàn Tước duỗi tay bắt lấy kẹo dẻo gấu nghịch ngợm, Đường Tiểu Đường lại nhanh nhẹn tránh đi, tiếng cười rõ ràng ở bên tai lại không thể nào bắt được.

Cảm giác cồn cào như có con rắn nhỏ trườn dọc xương sống, đuôi mắt Tư Hàn Tước đỏ lên, vươn tay bắt lấy viên kẹo trốn trong quần áo, nào ngờ Đường Tiểu Đường chơi trốn tìm chơi đến nghiện, ỷ vào thân hình nhỏ bé mà lách vào quần áo giấu mình đi.

Pháo hoa bùm bùm nổ tung, thiêu đốt trái tim đến ngứa ngáy, đôi mắt người đàn ông đã đỏ ửng, sắc mặt trầm xuống, khẽ quát: “Ra mau!”

“Không ra không ra! Chủ nhân mau tới bắt em đi!” Đường Tiểu Đường tụt xuống thấp, nghịch ngợm trong quần áo kêu gào: “Không bắt được kẹo! Lêu lêu lêu!”

Kiêu ngạo không nể mặt ai!

Viên kẹo được thiên vị nên không bao giờ thấy sợ hãi.

Tư Hàn Tước tức đến bật cười.

Anh hít sâu một hơi, liều mạng ngăn chặn ngọn lửa lúc sáng sớm kia, bất đắc dĩ lại bực bội bước nhanh về phòng ngủ, nắm quần áo cởi ra.

Đường Tiểu Đường bò bò trườn trườn, bò đến một nơi thần bí.

Đen tối bí ẩn, nồng nhiệt, nóng bỏng.

Đường Tiểu Đường còn chưa kịp phản ứng đây là nơi nào đã hét lên một tiếng thảm thiết, nhào lên giường với chiếc áo bị Tư Hàn Tước ném ra.

Tư Hàn Tước quay lưng, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập, chật vật mặc áo vào.

“Đừng nghịch!”

Giọng người đàn ông cất chứa sự tức giận kì lạ, ho khan vài tiếng che giấu thần thái nôn nóng khó hiểu, sửa sang lại quần áo ổn thỏa xong, Tư Hàn Tước không quay đầu lại mà xông thẳng ra ngoài, đi được vài bước lại bối rối quay về cầm điện thoại trên giường rồi vọt vào phòng tắm, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Đường Tiểu Đường nằm vật trên giường, tay nhỏ ôm trước ngực, căng thẳng tới nỗi hai tai dựng đứng.

Xong rồi, nó lại chọc chủ nhân tức giận!



Hắt nước lạnh lên mặt, trái tim gần như thiêu đốt vì bị trêu chọc mới dần bình tĩnh lại.

Tư Hàn Tước ngẩng đầu, nhìn mình trong gương.

Khuôn mặt anh tuấn dính nước, giọt nước dọc theo gương mặt góc cạnh chảy xuống, gợi cảm vô cùng, anh nhíu mày, phía dưới con ngươi cất giấu núi lửa sắp phun trào, biểu cảm lãnh đạm nghiêm túc nhưng hai vành tai lại đỏ bừng, vài giọt nước nhỏ treo trên lông mi làm anh nhìn cái gì cũng thấy như quan sát qua một màn sương.

Cũng chỉ có Đường Tiểu Đường mới có thể trêu chọc anh tới mức khó kìm lòng như vậy.

Tư Hàn Tước bất đắc dĩ cong môi.

Chờ em khỏe lại, chờ em bình phục nhất định sẽ hung hăng trừng phạt em!

Người đàn ông thở ra một luồng hơi nóng bỏng, mở điện thoại.

Khương Vũ phát video giám sát tối qua tới.

Cùng với video còn có ba dấu chấm than to đùng!!!

Tư Hàn Tước nhíu mày.

Khương Vũ chính trực trung thành, thi thoảng sẽ lén lộ ra tính trẻ con không ảnh hưởng toàn cục nhưng chưa bao giờ hoảng hốt ngạc nhiên đến mức này.

Ba dấu chấm than này khiến người ta tò mò khó hiểu.

Đó là đáp án anh cần.

Anh đã thầm suy đoán trong lòng rất lâu, chưa bao giờ nói bí mật này với người khác.

Hiện tại, đáp án này gần trong gang tấc.

Anh lại có hơi không dám biết.

Ngón tay ấn xuống tin nhắn đến, trên màn hình dính một vệt nước.

Không rõ là giọt nước hay là mồ hôi toát ra do căng thẳng.

Vài giây sau, Tư Hàn Tước hít sâu một hơi, bấm mở video kia.

Video bắt đầu tối qua, lúc anh và kẹo dẻo gấu ở phòng khách lựa chọn trang phục.

Một người một kẹo dựa vào sô pha, kẹo dẻo gấu ngồi trên vai anh, hai chân buông thõng, không an phận đong đưa, lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt nghiêm túc nhìn màn hình điện thoại, tay nhỏ vung lên như đang làm chuyện gì ghê gớm lắm, Tư Hàn Tước liếc nhìn kẹo dẻo nhỏ, kiên nhẫn lật từng bức hình một.

Tầm mắt kẹo dẻo gấu tập trung lên trang phục chủ nhân muốn mặc, còn ánh mắt Tư Hàn Tước lại ghim lấy thân ảnh kẹo dẻo gấu nghiêm túc chọn lựa quần áo cho anh.

Bọn họ dựa vào nhau gần như vậy, chóp mũi ngửi thấy hương vị ngọt ngào của kẹo dẻo gấu, ấm áp vô cùng.

Tư Hàn Tước chớp mắt, sắc mặt dần trở nên nhu hòa.

Chọn quần áo xong, anh mang kẹo dẻo gấu như tinh linh hộ mệnh vào phòng ngủ, phòng khách trở nên im ắng, không có Tiểu Đường ở đây, căn phòng xa hoa lạnh như băng không hề có độ ấm.

Tư Hàn Tước kiên nhẫn chờ.

Video đã được xử lý, thời gian vèo cái đã đến đêm khuya.

Đêm khuya, kẹo dẻo gấu chạy tới phòng khách, nhẹ nhàng chui vào phía sau sô pha.

Vài giây sau, đồng tử người đàn ông co lại.

Thiếu niên xinh đẹp trốn sau sô pha lộ ra hai mắt lúng liếng đen nhánh, liếc phòng khách từ phải qua trái rồi lặp lại phải qua trái, không bỏ qua ngóc nghách nào.

Đôi mắt kia xinh đẹp, trong sáng tựa như chứa đựng hết thảy những điều tuyệt vời trên thế gian.

Đôi mắt dưới ánh mặt trời vàng óng trong cô nhi viện nhẹ nhàng liếc qua, chỉ liếc mắt một cái đã câu mất linh hồn của anh.

Trong nháy mắt ấy, ánh mắt tinh ranh của Đường Tiểu Đường cách màn hình nhìn về phía này, Tư Hàn Tước ngưng thở, sợ kinh động thiếu niên hóa thân từ kẹo kia.

Nếu bị dọa, con mồi của anh sẽ lại chạy.

Hô hấp nhẹ nhàng nhưng trái tim lại nhảy thình thịch, trước nay chưa từng mạnh mẽ đến thế.

Sương mù mông lung trước mắt mãi không tan thậm chí hơi nước còn bốc lên làm mờ tầm nhìn.

Tư Hàn Tước vươn ngón tay, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt thiếu niên.

Linh hoạt, sống động khác hẳn sự tái nhợt yếu ớt của người trong bệnh viện.

Trong video, Đường Tiểu Đường từ sau sô pha lộ ra toàn bộ thân mình.

Đường Đường đã hai mươi hai tuổi nhưng lại như vĩnh viễn không lớn, toàn thân tràn ngập cảm giác thanh xuân thuần khiết, làn da trắng như ánh trăng nổi bật trong bóng tối, xúc cảm mềm mại tinh tế ập vào mặt, chiếc cổ như thiên nga của thiếu niên ngó về phía trước, nhanh trí quan sát bốn phía, sống mũi cao và cánh môi khẽ động giống như một con nai con không ngửi được mùi nguy hiểm nhưng vẫn bướng bỉnh muốn tiến vào rừng rậm.

Bởi vì cong eo nên tấm lưng gầy cùng đôi chân dài mảnh khảnh của thiếu niên giống như một cây trúc nhỏ phủ đầy tuyết mịn, một luồng ánh sáng nhàn nhạt loé lên từ đường cong quyến rũ kia.

Thiếu niên nhón mũi chân chạy tới chỗ cánh cửa bí mật, đẩy một cái, lộ ra biểu cảm “quả nhiên là thế”.

Nai con chưa trải sự đời, phát hiện ra bẫy rập thợ săn cố ý lộ ra còn kiêu ngạo nói với mọi người tôi thông minh nhất.

Kiêu ngạo lại dễ thương.

Tư Hàn Tước khẽ cười.

Trên sân thượng, Đường Tiểu Đường làm mặt quỷ với máy tính.

Giống như con cún con đánh thắng bé mèo, không biết phải khoe khoang thế nào cho phải.

Nó bấm bấm gõ gõ trên máy tính, thấy văn kiện video trên màn hình thì nhấp vào, nhận ra không có hình ảnh bất lợi cho mình nên vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, nhảy nhót trở lại phòng khách, hơn nữa còn không quên đóng lại cơ quan bí mật.

Nó vẫn duy trì tư thế lén lút, đi được vài bước thì hình như suy nghĩ cẩn thận, tự tin mười phần thẳng lưng lên.

Quay đầu, đối diện với camera, nở nụ cười xán lạn.

Khoảnh khắc ấy làm trái tim Tư Hàn Tước ngừng đập.

Nụ cười ngọt ngào xinh đẹp kia thoát ra khỏi màn hình rồi khắc sâu vào đáy mắt.

Tươi cười chỉ trong giây lát, Đường Tiểu Đường kiêu ngạo xong thì nhớ tới tìm đôi dép đi vào.

Nó đi tới huyền quan, đèn sàn chiếu vào dáng người mảnh khảnh của thiếu niên.

Tư Hàn Tước giờ mới chú ý nó chỉ quấn hờ một chiếc khăn trắng, nửa che nửa lộ cơ thể gợi cảm hoàn mỹ.

Thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, dưới ánh đèn, từng chi tiết trên đôi chân hiện lên rõ mồn một.

Tấm khăn trắng trên người giống như một đám mây, nhẹ nhàng đong đưa theo động tác của thiếu niên.

Đong đưa khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

Nó cúi xuống bật robot quét nhà sau đó nhổm mông, theo sau robot lau nhà…

Đường cong xinh đẹp chấn động lòng người chẳng khác nào yêu tinh.

Tư Hàn Tước chưa kịp xem thêm thì sắc mặt đã cứng lại, mở ra khung chat với Khương Vũ, lạnh mặt gõ chữ: Xóa video trên tay cậu đi.

Như thể uy hiếp đối phương tiêu hủy chứng cứ phạm tội.

Khương Vũ không nói thêm chữ nào đã nhanh tay gửi tới một bức ảnh folder trống không.

Rất biết điều.

Ngay khi Tư Hàn Tước chuẩn bị xem tiếp thì Khương Vũ lại gửi tới một tin:

“Boss, ngày em tìm được Cố Bằng, y nói mình đã từng ngửi được hương vị của kẹo dẻo gấu.”

“Nếu điều này thành lập dưới tiền đề là Tiểu Đường có thể biến thành người thì mọi sự đều hợp lý, nhưng điều này cũng có nghĩa là Tiểu Đường đã biến thành người từ lâu rồi, còn gặp Cố Bằng, hơn nữa quan hệ cũng khá tốt.”

Đã biến thành người từ lâu rồi, chỉ là anh không biết.

Sau khi biến thành người, người đầu tiên thấy lại là Cố Bằng, được lắm.

Quan hệ khá tốt, ha ha.

Anh nhấp vào video một lần nữa, ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt thiếu niên từ đầu tưới chân, liếm qua từng tấc da tấc thịt, hận không thể vạch ra lớp da thịt sâu hơn, tốt nhất là tận lực khắc ghi dáng vẻ của cậu vào tim, tạc dưới đáy lòng.

Thiếu niên hự hự lau nhà, ánh sáng và bóng tối thay phiên lướt giữa đường hông hếch cao và vòng eo mềm mại, hình bóng vòng eo thon thả và chân dài miên man đan xen vào nhau làm người xem say mê, tâm hồn bị câu đi cũng chẳng hay, một ngọn lửa bùng lên dưới đáy mắt làm tan chảy một nỗi phiền muộn ngọt ngào.

Bóng đêm, khăn trắng, thiếu niên.

Tất cả đều đơn thuẩn ngây thơ vô tội lại cố tình giống như một giấc mộng tươi đẹp diễm lệ, người nằm mơ cũng không sợ hãi mà chỉ muốn chìm vào giấc mộng ấy rồi từ từ trầm luân, giống một giấc mộng đẹp Nam Kha, không bao giờ cần giãy giụa tìm đường ra.

Ánh mắt người đàn ông phủ đầy chiếm hữu, giống như dã thú nhìn chằm chằm thiếu niên, đôi môi cong lên: Được lắm.

Rất được.

~Hết chương 51~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.