Anh cẩn thận cất giữ đoạn video kia, bảo Khương Vũ mang trang phục tối nay mặc tới, suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn bổ sung thêm một câu: Chọn thêm một bộ.
Nói xong thì gửi số đo của Đường Đường qua.
Khương Vũ đương nhiên biết nó có ý gì, chỉ là hơi nghi hoặc hỏi: “Boss định vạch trần à?”
“Không.” Tư Hàn Tước trả lời, “Bây giờ vạch trần thì không vui.”
Người đàn ông hít sâu, lau khô bọt nước trên mặt, sắc mặt khôi phục lại bình thường, làm bản thân tạm quên đi hình bóng mê người của thiếu niên, anh nhìn mình trong gương, ánh mắt trầm xuống, nở một nụ cười tà ác.
Tiểu Đường không nghe lời phải chịu trừng phạt.
Sắc mặt Tư Hàn Tước lạnh lùng đi ra khỏi phòng tắm, kẹo dẻo gấu đàn đứng chờ bên ngoài, nhút nhát sợ sệt cúi đầu, khẽ nâng mắt đánh gái chủ nhân, Tư Hàn Tước chân dài, bước một bước thôi mà đôi chân ngắn ngủn của kẹo dẻo gấu phải chạy nửa ngày.
Chờ đến khi chủ nhân mặc quần áo xong, ăn bữa sáng rồi ngồi trên sô pha vừa uống cà phê vừa xem tin tức tài chính hôm nay thì Đường Tiểu Đường mới hự hự trèo lên bàn trà, hai tai uể oải rủ xuống, lúng túng đáng thương nhìn chủ nhân: “Chủ nhân, anh giận kẹo à?”
Ánh mắt Tư Hàn Tước lạnh lẽo cố định trên bản tin, khuôn mặt bao phủ một tầng âm u.
Anh nâng máy tính bảng, ngăn cách tầm nhìn của kẹo dẻo gấu hướng về phía mình.
Haiz, chủ nhân giận thật rồi!
Chủ nhân không để ý tới kẹo nữa!
Đường Tiểu Đường tủi thân ngồi sụp xuống, cơ thể nho nhỏ cuộn tròn, hai tay ômđầu gối gấp trước ngực, ngoan ngoãn không dám nói lời nào, đôi mắt liếc tới liếc lui, tự hỏi phải làm gì để dỗ chủ nhân vui vẻ trở lại.
Giống như lần trước chọc chủ nhân tức giận vậy, chỉ cần kẹo ngoan ngoãn dỗ dành là chủ nhân sẽ tha thứ cho kẹo!
Chủ nhân yêu kẹo như vậy, chủ nhân rất dễ dỗ.
Đường Tiểu Đường hít mũi, buồn rầu lắc lư cái đầu.
Hai tay nắm lấy máy tính bảng của người đàn ông khẽ giật, hơi hạ máy tính bảng xuống vừa vặn lộ ra dáng vẻ kẹo dẻo gấu phấn nộn đáng thương.
Tư Hàn Tước lén liếc kẹo dẻo gấu qua máy tính bảng.
Viên kẹo dẻo đáng thương vô cùng, vừa mềm mại vừa đáng yêu nói câu xin lỗi, nhưng lần sau vẫn dám tái phạm.
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch, nâng máy tính bảng lên, che lại đôi mắt không kiềm chế được mà hiện ra ý cười xấu xa.
Khi Đường Tiểu Đường còn đang im lặng vì chột dạ và đau lòng thì cuối cùng Khương Vũ cũng tới.
Khương Vũ nở nụ cười hở mười cái răng trắng bóng, một nụ cười so với Tư Hàn Tước càng hư hỏng hơn.
Cảm giác có thể bắt nạt kẹo dẻo gấu quá sung sướng!!
Khương Vũ vào phòng khách đưa quần áo cho boss nhà mình, mắt Tư Hàn Tước vẫn nhìn thẳng, nhận lấy trang phục rồi vào phòng quần áo thay.
Khương Vũ hít một hơi ngọt ngào, hai mắt híp lại, mặt mày tươi cười nhìn kẹo dẻo gấu trên bàn trà, “Ồ, hôm nay Tiểu Đường sao thế, sao lại nhuốm mùi buồn bã lo lắng thế này?”
Hai tai nhỏ của Đường Tiểu Đường rủ xuống, rầu rĩ trả lời: “Kẹo chọc chủ nhân tức giận rồi.”
Khương Vũ: “Ồ?”
Giọng Đường Tiểu Đường càng thêm mềm mại xen lẫn mếu máo: “Kẹo chọc chủ nhân tức giận rồi! Chủ nhân không cần kẹo nữa!”
Khương Vũ vô tư cười nói: “Vậy mày tận tâm tận lực xin lỗi boss đi.”
Tai Đường Tiểu Đường hơi nâng lên, đôi mắt hàm chứa ánh sáng tựa như muốn xuyên thủng Khương Vũ, tràn ngập mong đợi đặt câu hỏi: “Đồng minh lớn có ý kiến gì hay?!”
Quan hệ của đồng minh lớn và chủ nhân tốt như thế, nhất định hắn biết làm thế nào để dỗ chủ nhân vui vẻ!
Đồng minh lớn có ý kiến gì hay?
Đôi mắt đào hoa quyến rũ của Khương Vũ cong cong, gian xảo nở nụ cười, đồng minh lớn có rất nhiều ý hay!
Nhưng đối với một viên kẹo dẻo gấu thì hơi khó phát huy.
Khương Vũ nở nụ cười vô lại: “Biện pháp dỗ dành boss có rất nhiều nhưng mày chỉ là một viên kẹo nhỏ bé, tao sợ mày không làm được đâu.”
Đường Tiểu Đường không phục: “Kẹo có thể!”
Đường Tiểu Đường dùng cả hai tay với lấy góc áo Khương Vũ lắc qua lắc lại, “Anh nói đi, nói đi mà, kẹo thử xem!”
Ánh mắt Khương Vũ lộ ra vẻ cảnh giác như tên trộm, cẩn thận liếc về phía phòng quần áo, sau khi xác định boss sẽ không phát hiện ra mới khép hai tay trước miệng thì thầm: “Như vậy… Như vậy… Như vậy…”
Cơ thể nhỏ bé phấn hồng của Đường Tiểu Đường ngày càng đỏ hơn, cho đến khi đỏ như quả táo dụ người sa đọa, nó nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng tưởng như bốc hơi, “Đồng minh lớn… anh biết thật nhiều…”
“Đương nhiên rồi.” Khương Vũ đắc ý, “10G đâu phải để không.”
Đường Tiểu Đường nhớ tới những hình ảnh không thể miêu tả trong máy Khương Vũ, thẹn thùng che mắt lại, lỗ tai nhỏ lại lập tức dựng lên — còn muốn nghe tiếp.
Đường Tiểu Đường liếc mắt, lấy một viên kẹo màu đỏ từ quần lót ra định hối lộ đồng minh lớn.
Nhưng sắc mặt Khương Vũ bỗng thay đổi, trở nên nghiêm túc đứng đắn, gật đầu: “Boss.”
Tư Hàn Tước thay quần áo xong đi ra.
Chủ cửa hàng và Tư Hàn Tước đã quen biết nhau mười mấy năm, đã chứng kiến thiếu niên quái gở trở thành thương nhân thành đạt nhưng cô đơn. Trước mặt người ngoài, vị Tư tổng này có thanh danh hung hãn máu lạnh như bạo quân, nhưng dù là bạo quân thì vẫn là một quân vương trong ngành kinh doanh mà ai ai cũng ngước nhìn.
Người nọ hiểu về khí chất thần bí độc đáo của người đàn ông cũng như có thể lý giải thứ ẩn sâu trong nội tâm Tư Hàn Tước là mềm mại và lương thiện.
Bộ tây trang này đã vượt qua phạm trù định chế cao cấp, mỗi năm chủ cửa hàng đều sẽ dùng những nguyên liệu trân quý nhất chuẩn bị cho đứa nhỏ trước đó đã từng cứu vớt cửa hàng có truyền thống trăm năm này một bộ quần áo.
Từ khi Tư Hàn Tước mười sáu tuổi đến nay, chưa từng gián đoạn.
Loại vải thượng hạng của Holdsherry, bỏ đi lớp bụi kim cương quý giá xa hoa, chỉ dùng sợi Merino thuần túy và mềm mại nhất, đường may tinh tế hoàn toàn ôm sát đường cong cũng như dáng người thẳng tắp của Tư Hàn Tước.
Lớp vải đen mờ hơi bóng nhưng không hề khoa trương chói mắt mà càng giống lớp thuộc da màu đen khắc hoa văn thần bí cổ xưa, hoặc cũng có thể giống màu thanh kiếm đã từng nhuộm đầy máu tươi nhưng giờ đã chìm vào dĩ dãng, phủ đầy bụi trong viện bảo tàng, vừa tinh tế vừa thanh lịch lại không kém phần kiêu ngạo.
Ánh mắt vừa thấy, khắc cốt ghi tâm.
Cà vạt màu xanh đen với chất liệu tương tự, không phô trương cũng không mềm yếu, phối hợp với tây trang màu đen làm nổi bật khí chất trầm ổn.
Vì đơn giản tự nhiên, Tư Hàn Tước không dùng khăn cài túi, thay vào đó, trước ngực trái đeo một chiếc ghim cài áo ngọc bích cùng tông với cà vạt, mỗi khi bước khi thì ánh sáng màu lam nhu hòa lại thoắt ẩn thoắt hiện, cả bộ tây trang thiên về màu trầm, chiếc ghim cài áo ngọc bích như vẽ rồng thêm mắt, điểm tô sự sinh động cho bộ trang phục.
Tựa như một con rồng toàn thân đen tuyền chuẩn bị thức tỉnh.
Kẹo dẻo gấu ngơ ngác ngắm chủ nhân, viên kẹo trong tay rớt xuống mà nó cũng không hề hay biết.
Tư Hàn Tước nâng tay sửa lại khuy ngọc trai ở cổ tay áo, cụp mắt, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua kẹo dẻo gấu ngắm đến ngây người rồi đẩy cửa đi thẳng.
Khương Vũ vội vàng chạy theo: “Boss chờ em với!”
Đường Tiểu Đường thấy hai người sắp rời khỏi thì vội la lên: “Đừng quên, còn kẹo nữa mà!”
Đừng bỏ kẹo lại mà!
Khương Vũ ngoái đầu rồi quay trở lại, một tay với lấy kẹo dẻo gấu nhét vào túi, đuổi theo.
Đường Tiểu Đường quẫy đạp lung tung trong túi, mãi mới lật người lại được, Tư Hàn Tước đã tự mình lái xe đi rồi, Đường Tiểu Đường chỉ có thể ngồi trên xe Khương Vũ, vội vàng nhìn chằm chằm xe chủ nhân.
Chủ nhân tức giận đến nỗi muốn bỏ kẹo lại!
Đường Tiểu Đường tủi thân, trái tim đau nhói.
Xem ra kẹo nhất định phải thử phương pháp dỗ dành chủ nhân mà đồng minh lớn đã nói!
Rất nhanh sau đó Đường Tiểu Đường phát hiện trên xe Khương Vũ cũng có một bộ quần áo.
Không chỉ áo khoác mà còn có quần lót, áo trong giữ ấm, quần thu…
Giống như một người mẹ già sợ bé con không nghe lời bị đông lạnh nên chuẩn bị nguyên một bộ đồ giữ ấm.
Bộ quần áo kia thoạt nhìn rất giống của chủ nhân, như thể là đồ tình nhân.
Đường Tiểu Đường nghi hoặc hỏi: “Đây cũng là chuẩn bị cho chủ nhân đúng không?”
Mắt Khương Vũ không chớp đáp lại: “Đúng vậy.”
Đôi môi Đường Tiểu Đường mấp máy: “Tại sao phải mang hai bộ?”
Khương Vũ mặt không cảm xúc: “Phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, ví như bị vẩy rượu lên người gì gì đó.”
Đường Tiểu Đường càng thêm hoang mang: “Thay cả quần lót á?”
Khương Vũ: …
Xong đời, quên mất.
Bộ quần áo vốn là Tư Hàn Tước cố ý dặn chuẩn bị cho kẹo dẻo gấu, vì phòng nếu Tiểu Đường biến thành người sẽ không phải trần truồng.
Lời nói dối xuất hiện một lỗ hổng, Khương Vũ nuốt nước miếng, chỉ có thể căng da đầu bịa tiếp: “Đúng vậy, quần lót… cũng thay.”
Đường Tiểu Đường gãi đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Chủ nhân thật là kì quái!
Thế nhưng, có quần áo dư, vậy chẳng phải kẹo…
Hehehe!
Đường Tiểu Đường ngoan ngoãn ngồi im, chủ nhân kì quái cũng trở nên dễ thương.
Buổi đấu giá bắt đầu lúc tám giờ tối, nhưng từ hai giờ có thể tiến vào hội trường, sau khi bọn họ đỗ xe thì tiến vào hội trường luôn.
Khương Vũ phải theo sau Tư Hàn Tước thì mới có thể tiến vào, vì muốn cho Đường Tiểu Đường cơ hội nên cố ý giả bộ cực kì sốt sắng, giao chìa khóa xe cho kẹo dẻo gấu đồng thời dặn nó ngồi im trong xe.
Đường Tiểu Đường không vui ôm chìa khóa xe lắc đầu.
Nói mang kẹo vào!
Kết quả chủ nhân không để ý đến nó, đồng minh lớn chỉ có thể để nó lại trong xe.
Hừ, dù sao kẹo có chìa khóa, nó như tên trộm nhìn lén liếc qua bộ quần áo được chuẩn bị thêm kia, gật đầu.
“Kẹo sẽ ngoan ngoãn chờ anh về!”
Mới là lạ!
Khương Vũ vừa rời khỏi, Đường Tiểu Đường lập tức biến thành người ngay trong xe rồi vội vàng mặc quần áo.
Ế, bộ quần áo này vừa với kẹo lắm nha!
Sao chủ nhân lại muốn mặc quần lót size nhỏ nhất??
Ấy, kẹo mới không nhỏ đâu!
Tư Hàn Tước tỉ mỉ chuẩn bị tây trang cỡ nhỏ cho nó, vải Merino nhẹ nhàng mềm mượt giống như đúc, chỉ là ghim cài áo cũng là cỡ nhỏ nhất và thay bằng một chiếc nơ tinh nghịch.
Đường Tiểu Đường mặc lần lượt từng cái rồi nhìn vào gương chiếu hậu.
Kẹo thật là ưa nhìn!
Nó bỏ chìa khóa xe vào túi áo, lén lúi đi theo Khương Vũ tới lối vào.
Khương Vũ đi phía sau Tư Hàn Tước, thì thầm: “Theo kịp rồi.”