Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 56



Khương Vũ ngơ ngác đối diện với bốn con mắt mở to trừng mình.

Hắn mới ký hợp đồng xong, giao thuế và phí theo đúng thủ tục rồi yêu cầu khách sạn đưa nhẫn cho hắn trước, người bán không lộ diện, sau khi khách sạn liên hệ thì đối phương đồng ý để hắn cầm đi.

Khương Vũ phấn chấn mang chiếc nhẫn ngọc lục bảo về, dừng lại trước cửa, dốc toàn lực mắt to trừng mắt nhỏ với người bên trong.

Tư Hàn Tước che miệng ho nhẹ một tiếng: “Vào đi.”

Đường Tiểu Đường nắm tay, chân rụt lại cách xa chủ nhân một chút, mặt ửng hồng nhìn Khương Vũ.

Đồng minh lớn thấy rồi!

Kẹo xấu hổ chết đi được!

Khương Vũ bày ra vẻ mặt “ồ, thì ra là thế”, mắt đào hoa tràn đầy ý cười, đặt hộp nhẫn lên bàn rồi mở ra.

Một chiếc nhẫn lục ngọc bảo vừa ngón tay cái an tĩnh nằm giữa lớp vải nhung màu đen.

Trong nháy mắt nắp hộp mở ra, thứ đá quý thấm đẫm sinh ly tử biệt của vài chục năm tản ra màu sắc ôn nhuận hiền hòa.

Vài thập niên trước, quý cô xinh đẹp sắp kết hôn mặc âu phục đứng trên ban công tòa nhà kiểu Tây, thanh niên quỳ một gối đeo chiếc nhẫn giá trị ngàn vàng lên tay cô gái ấy.

Trước mặt người con gái mình yêu, thanh niên phóng khoáng ương ngạnh thu hết tất cả gai nhọn trên người, vừa căng thẳng vừa hung phấn hỏi: “Lộc Minh, em có thích không?”

“Không thích.” Quý cô xinh đẹp che miệng, “Nghe nói kim cương vĩnh cửu, sao anh đưa em ngọc lục bảo, quá tầm thường.”

“Anh thích xanh đỏ hân hoan, rực rỡ đầy sức sống.” Tư Quy ngẩng cao đầu, đắc ý vô cùng, “Chờ anh lấy em về nhà, cũng thương em, yêu em, cục đá kia có là gì, đến lúc đó anh đưa em cả sọt vàng, anh đi đánh giặc, em ở nhà đếm vàng, đếm đến một trăm thỏi, môt ngàn thỏi, một vạn thỏi, anh sẽ về.”

“Nói mau, lấy anh không?” Tư Quy vỗ đầu gối của mình, “Em lại không lấy, anh đành phải…”

Anh quỳ xuống, hai đầu gối chấm đất, biến một đầu gối thành hai đầu gối, thành ý gấp đôi.

Trông như thăm hỏi tổ tiên.

Vừa quê mùa vừa hào sảng, ngang ngược không nói lý, giống như chú chó lớn vụng về lấy lòng.

Quý cô có tri thức hiểu lễ nghĩa cười khúc khích không ngừng, mái tóc xoăn tết lọn rung lên, rung đến mức thời gian như lan ra, năm tháng tĩnh lặng.

Tư Quy vẫn còn trẻ mặc áo sơ mi và quần yếm trông đẹp trai lạ thường. Trên cổ là chiếc cà vạt thắt nút Windsor hợp thời nhất Bắc Bình lúc bấy giờ, trong đôi mắt chỉ chứa hình bóng người con gái anh yêu.

Ánh hoàng hôn uốn lượn quanh co rải khắp thế gian giống một khối hổ phách màu vàng nhạt cố định bóng hình một người đứng một người quỳ kia mãi mãi.



“Là bà nội kể cho anh nghe.” Tư Hàn Tước vuốt ve chiếc nhẫn, đá quý lạnh băng dần trở nên ấm áp.

Tư Hàn Tước nhìn Khương Vũ: “Lúc ấy có cả Tiểu Vũ.”

Khương Vũ: “Đúng vậy, chúng ta vừa mới về nước, anh dẫn em tới gặp bà nội.”

Khương Vũ gãi đầu: “Cũng vì nhớ tới chuyện này nên mới kích động…”

“Dù sao…” Khương Vũ trịnh trọng giao hộp nhẫn cho Tư Hàn Tước, “Chuyện đã hứa với bà nội, chúng ta làm được rồi.”

Tư Hàn Tước cụp mắt, nhìn chiếc nhẫn chăm chú, lúc nâng mắt thì ánh mắt dừng lại trên người Đường Tiểu Đường, “Ừ.”

Đôi mắt nhỏ của Đường Tiểu Đường sáng lấp lánh, đôi môi phấn nộn khẽ cong lên, hai mắt híp lại nhìn về phía Tư Hàn Tước.

Không sao cả, chuyện quan trọng chúng ta về nhà nói.

Bên kia, Tư Thành vì cứu vớt thanh danh chỉ có thể từ bỏ đấu thầu ác ý với Tư Hàn Tước và giải quyết bằng cách tham gia đêm chung kết rồi quyên toàn bộ tiền cho hoạt động từ thiện.

Dựa theo tính chất của cuộc đấu giá này, đêm chung kết tất nhiên là các trẻ em nghèo khó vùng núi viết thư cảm ơn hoặc làm thiệp chúc phúc các thứ. Đối với một thương nhân thì đơn thuần là vì lấy thanh danh người tốt làm từ thiện, nhưng nhìn dưới góc độ khác thì bản chất chính là người muốn nhận kẻ muốn cho, hố người ta coi tiền như rác.

Tư Hàn Tước không tiếp tục xem người khác chê cười Tư Thành, lấy được vật mình muốn thì lập tức rời đi.

Đường Tiểu Đường nắm tay chủ nhân theo sau Tư Hàn Tước, trong lòng hiểu rõ mà không nói cùng nhau lên xe về nhà.

Khương Vũ nhìn cái xe trốn trơn của mình, chẹp miệng.

Đường Tiểu Đường đi phía trước ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười ngọt lịm.

Đường về nhà xa vô cùng.

Tư Hàn Tước không nói gì, Đường Tiểu Đường ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ, Tư Hàn Tước nghiêng người, giống như những lần trước cột chắc đai an toàn cho Đường Tiểu Đường.

Chỉ là góc độ quá mức thân mật, hô hấp của người đàn ông phả vào mặt Đường Tiểu Đường, ánh mắt tùy ý buông xuống bắt được đôi môi no đủ đỏ tươi của thiếu niên.

Thế giới bên ngoài lạnh như vậy nhưng trong xe lại nóng kinh người.

Đôi đồng tử Tư Hàn Tước khẽ động, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn hai cánh môi như nhìn con mồi.

Đường Tiểu Đường kinh hãi, hơi nóng từ ngực tỏa lên xương quai xanh rồi thuận lợi bò lên đuôi lông mày, nó nâng mắt, bất an như nai con nhìn thấy thợ săn, cặp mày cong cong như ánh trăng, đuôi mắt kiều mị đỏ ửng, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Tư Hàn Tước hít sâu một hơi, dùng sự dịu dàng và dung túng lớn nhất đời mình ngồi lại chỗ một lần nữa.

Đường Tiểu Đường cẩn thận vươn tay trái nhẹ nhàng nắm lấy tay chủ nhân rồi đan mười ngón tay vào nhau.

Đêm lạnh như nước, đèn của mọi nhà, lấp lánh rực rỡ.

Hơi lạnh bao phủ toàn bộ xe, cần gạt nước đảo trái đảo phải, quét ra một tầm nhìn sáng rõ.

Đường Tiểu Đường nhìn hình bóng của mình chiếu trên kính, nó mặc tây trang giống hệt chủ nhân, đeo cái nơ tinh xảo, ngoan ngoãn an tĩnh.

Làn da trắng hơi ửng đỏ do căng thẳng, hai mắt long lánh ánh nước, đôi môi hơi mỏng khẽ mím, nó nhìn ảnh ngược trong thủy tinh, ảnh ngược kia cũng bất an nhìn lại nó.

Cái bóng của chủ nhân ở ngay bên cạnh, trong đêm đen, hai cái bóng dựa vào nhau rất gần thậm chí còn mang lại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.

Những thứ này không giống trong tưởng tượng của nó, Đường Tiểu Đường đã ảo tưởng vô số lần nó lấy thân phận con người đứng trước mặt chủ nhân rồi ngọt ngào nói với anh rằng viên kẹo của anh biến thành người rồi.

Biến thành người nghĩa là vì anh mà xua đuổi ác mộng vào ban đêm, sẽ chuẩn bị bữa sáng và cà phê vào buổi sáng cho anh, sẽ giúp anh kéo cái chăn rớt xuống lên, sẽ vụng về quét tước ngôi nhà của chúng ta.

Khi xác định được chủ nhân cũng yêu nó thì nó sẽ biến thành người vào buổi chiều nào đó, làm một bàn ăn mỹ vị dưới ánh nến và chờ anh về nhà, dành cho anh một niềm vui bất ngờ.

Nó chưa kịp chuẩn bị tốt thẳng thắn và thành khẩn thì đã bất ngờ bị người ta vạch trần chân tướng.

Đường Tiểu Đường đang nghiêm túc suy nghĩ tại sao bản thân lại không dám thẳng thắn với chủ nhân.

Chủ nhân tốt như thế, yêu nó như thế, hoàn mỹ như thế, ngoại trừ ở bệnh viện buột miệng thốt ra cái tên kia thì không có điều gì khiến nó lo sợ không yên nữa.

Chỉ là nó sợ trong lòng chủ nhân có người khác mà thôi.

“Chủ… Chủ nhân…”

Đường Tiểu Đường hồi hộp hít khí thì ngửi được hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về riêng mình, hương vị của kẹo dẻo gấu dùng để bảo hộ trấn an chủ nhân ngay lúc này lần đầu tiên vỗ về an ủi chính mình.

“Chủ nhân… Em là… Em là… Ừm…”

Ngón tay Đường Tiểu Đường cuộn lại, tựa như muốn rụt lại nhưng lại được Tư Hàn Tước nắm chặt hơn.

Người đàn ông đang điều khiển tay lái, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, chỉ là tay phải nắm Đường Tiểu Đường rất chặt.

“Tiểu Đường, đừng sợ.”

Đừng sợ.

Dù em là người hay là kẹo, dù em còn hôn mê hay lấy một thân phân khác trở về bên anh thì anh vẫn sẽ bảo vệ em.

Đường Tiểu Đường mở to mắt, hai mắt từ từ ấm nóng ngập nước, đột nhiên bình tĩnh lại.

Ừm, kẹo không sợ.

Sau khi về đến nhà, Tư Hàn Tước đỗ xe trong gara, cửa xe mở ra, gió lạnh thổi vào, Đường Tiểu Đường ăn mặc phong phanh, khi Tư Hàn Tước lấy hộp nhẫn thì hắt xì một cái.

Đường Tiểu Đường xoa chóp mũi ửng hồng, tủi thân nhìn chủ nhân.

“Bị cảm rồi.” Đường Tiểu Đường mềm giọng, “Bị chủ nhân dọa sợ.”

Giọng thiếu niên mềm mại yếu ớt, giống như oán trách lại giống như làm nũng.

Tư Hàn Tước nhìn nó, khóe môi vô thức cong lên, anh cởi áo khoác gió ra, “Lại đây.”

Đường Tiểu Đường nghe lời cực kì.

Áo khoác gió ấm áp quàng lên vai, Tư Hàn Tước khuỵ người xuống, sống lưng cao lớn hơi cong, đóng cúc áo cẩn thận từ dưới lên trên cho nó, khi tới cúc trên cùng, ngón tay người đàn ông vô tình cọ qua làn da trơn mượt trên mặt thiếu niên, xúc cảm mềm mại thiếu đốt ngón tay đến phát ngứa. Áo khoác gió rất dài, tới tận mắt cá chân thiếu niên, che phủ kín kẽ, cổ áo dựng lên che cả chóp mũi, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe sáng ngời.

Cặp mắt kia như sao trời truy đuổi ánh trăng, không chớp mà dừng trên gương mặt anh, Tư Hàn Tước ngồi xuống thì cặp mắt kia rủ xuống, Tư Hàn Tước đứng dậy thì cặp mắt kia sẽ theo người nâng lên.

Tư Hàn Tước khẽ bật cười.

Ấm áp dần bành trướng trong ngực, chèn ép đến cả trái tim, ngứa.

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, một lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trơn mềm của thiếu niên, đút cả hai bàn tay vào túi áo khoác gió, ngón tay đan vào nhau, kẽ ngón tay ôm chặt lấy ngón tay quấn quít không rời.

Im lặng đi vào thang máy, im lặng chờ thang máy đi lên trên, im lặng mở cửa, im lặng trở tay đóng cửa.

Tư Hàn Tước cong eo, ôm lấy thiếu niên chưa kịp phản ứng gì.

Đường Tiểu Đường đột nhiên bay lên không, theo bản năng ôm lấy cổ Tư Hàn Tước, vừa thấy trời đất quay cuồng đã bị ấn lên sô pha.

“Nhóc con.” Giọng Tư Hàn Tước ma mị không tưởng, người đàn ông cúi đầu nhìn vào đôi mắt lo lắng của thiếu niên, giọng nói hơi khàn: “Làm sao anh biết được ư?”

“Vì sao để anh tự biết mà không chính miệng nói cho anh?”

“Biến thành người bao lâu rồi? Bằng lòng ra ngoài chơi với người khác cũng không chịu nói với anh, hử?”

Một tiếng “hử” kia tựa như một ngôi sao băng kéo theo cái đuôi giận dữ ẩn chứa mối đe doạ khôn lường xẹt qua vũ trụ.

“Em… Em…”

Ánh mắt Đường Tiểu Đường lóe lên, ậm ừ không nói nên lời.

Lý do tự an ủi chính mình còn chưa kịp nói ra thì đã bị chủ nhân vô tình lật đổ giống như kẹo mới là người làm sai chuyện vậy!

Đường Tiểu Đường né tránh ánh mắt chủ nhân, giãy dụa muốn ngồi dậy lại bị Tư Hàn Tước giữ cằm, dùng sức mạnh ép nó nhìn thẳng hai mắt anh.

“Không… Không phải như vậy…”

Đường Tiểu Đường lo lắng vặn vẹo cơ thể lại bất cẩn chạm phải chiếc điều khiển đặt trên sô pha.

Lạch cạch, ánh đèn sáng ngời trong phòng khách bỗng tối sầm lại, ánh sáng xanh từ từ đổ xuống, sao trời và ngân hà thong thả xoay tròn, biển sao nhân tạo trên đỉnh đầu rực sáng lên.

Hàng lông mày của thiếu niên nổi bật trong ánh sáng mờ ảo, chân thật lại rung động lòng người.

Hầu kết Tư Hàn Tước nhúc nhích.

Thứ ánh sáng hấp dẫn kia tựa như thôi miên đưa hơi thở thiếu niên vào sâu trong linh hồn.

Không khí ái muội và ánh đèn mập mờ làm đôi môi thiếu niên càng thêm diễm lệ.

Có thứ gì đó sâu trong linh hồn đột nhiên thức tỉnh, khí thế hung hãn, không thể ngăn cản.

Hai mắt Tư Hàn Tước nóng lên, cúi đầu hôn lấy cánh môi ngày nhớ đêm mong.

Mềm mại thơm ngọt y hệt cảnh trong mơ và trong trí nhớ.

Nụ hôn kéo dài, thời điểm đầu lưỡi chạm vào, dòng điện mỏng manh nhẹ nhàng chợt bùng nổ lan ra tứ chi.

Đường Tiểu Đường cảm thấy như rơi vào suối nước nóng, nước nóng thấm vào cơ thể, đi đến đâu đốt lửa đến đấy, ngọn lửa kia từ từ cháy lan ra đồng cỏ tưởng như hòa tan con người thành vũng nước.

Cái nơ tinh xảo rơi trên mặt đất, Đường Tiểu Đường ưm a muốn nhặt lên lại bị Tư Hàn Tước nắm lấy tay, không thể động đậy được nữa.

“Nói mau, nhóc hư này, sao không nói lời nào?”

Tư Hàn Tước mỉm cười tà ác, sắc mặt ửng đỏ, đáy mắt bùng lửa, từ trên cao nhìn xuống nó, cực kì có tính áp bức.

Đường Tiểu Đường ưm ưm ưm.

Tiểu Đường đáng thương, vừa bị hôn đã hóa thành nước đường thơm ngọt, một chút năng lực tự hỏi cũng không còn.

~Hết chương 56~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.