Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 58



Đã rất lâu rồi anh chưa từng nghe được loại âm thanh này.

Trước đây từng có lần nghe được âm thanh này, lúc ấy mới ra nước ngoài, anh gọi video cho bà nội xem chỗ ở, khoe anh mới học được làm mì trứng cà chua, an ủi bà nội bản thân sẽ trở nên xuất sắc.

Bà lão bên kia nhìn anh, nếp nhăn bên đuôi mắt là ý cười nồng đậm.

Rời khỏi ba ruột và anh trai luôn muốn đưa anh vào chỗ chết để tới một nơi hoàn toàn xa lạ, thiếu niên Tư Hàn Tước đã chuẩn bị đủ dũng khí và khát khao vô hạn về tương lai.

Anh ở một mình trong căn phòng thuê rửa bát với ảo tưởng tốt đẹp về tương lai, lần đầu tiên nghe được tiếng bong bóng vỡ tan.

Giống như một đám trẻ con vì anh vỗ tay, vì anh hoan hô.

Âm thanh kia lọt vào tai, đến bây giờ vẫn chưa quên.

Hiện tại, anh được nghe lại được âm thanh này.

Là bởi vì tâm thái hiện tại cũng giống lúc trước ư, tâm thái tràn ngập chờ mong vào tương lai.

Tư Hàn Tước khẽ cười.

Thật tốt.

Rửa bát xong, Tư Hàn Tước ra khỏi phòng bếp, kinh ngạc phát hiện Đường Tiểu Đường đã quét dọn nhà xong, chăn ga phòng ngủ gấp gọn, cửa sổ rộng mở, gió ngày mới tươi mát mang theo hơi lạnh thổi và hương thơm nhàn nhạt thổi vào.

Trong phòng khách, ánh dương trải rộng cửa sổ sát đất, ánh sáng rực rỡ như đang nhảy múa làm cho mỗi nơi trong không gian vốn lạnh lẽo trở nên ấm áp dịu dàng.

Thiếu niên cuộn trên sô pha thành một cục nho nhỏ, khi ngoái đầu nhìn lại thì sợi tóc chổng ngược lắc lư, phía sau là ánh mặt trời rạng rỡ, ánh sáng chiếu lên cơ thể trông như một đôi cánh chói lọi.

Hai mắt Đường Tiểu Đường cong cong kết hợp tia nắng ban mai và làn gió trong lành tạo nên một góc vũ trụ nho nhỏ.

Trong vũ trụ ấy chỉ có hai người.

Có người cùng anh cẩn thận che chở cho nơi nhiều gió đầy mưa này.

Trước đây nó chỉ là một phòng ở xa hoa lại trống rỗng nhưng hiện tại, nó gọi là gia đình.

“Không còn sớm nữa.” Đường Tiểu Đường quay đầu kéo theo sợi tóc chổng ngược cũng đong đưa, thiếu niên ngọt ngào cất lời, “Chủ nhân muốn đi làm phải không?”

“Không đi làm.” Tư Hàn Tước cong môi, “Hôm nay mang em tới một nơi.”

“Hử?” Ánh mắt Đường Tiểu Đường sáng ngời, “Đi đâu ạ?”

Tư Hàn Tước im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi đáp: “Tiểu Đường, hôm nay là ngày giỗ của bà nội.”

Ngày giỗ của bà nội?

Đường Tiểu Đường kinh ngạc, bối rối đứng lên, ngơ ngác hỏi Tư Hàn Tước: “Vậy… chúng ta muốn tới… tới thăm bà nội ạ?”

Tư Hàn Tước: “Ừ.”

“A, nếu như… nếu như bà nội không thích em thì sao?”

“Nếu như… nếu như…”

Đường Tiểu Đường cuống lên, trái tim nho nhỏ trong ngực đập thình thịch tạo ra tiếng vang ồn ào lo lắng.

Đây là… là muốn đi gặp bà nội?

Người thân quan trọng nhất cũng là duy nhất của chủ nhân?

Nhưng mà… Nhưng mà…

Đường Tiểu Đường nhìn dáng vẻ thong dong của chủ nhân, đột nhiên cảm thấy khủng hoảng và tủi thân.

“Bà nội sẽ thích em ư?” Đường Tiểu Đường nâng mắt, không chớp nhìn anh chằm chằm, “Chủ nhân, anh đừng quên, kẹo là con trai đấy.”

Ánh mắt Tư Hàn Tước lóe lên, xoa mái tóc mềm như bông của Đường Tiểu Đường.

“Yên tâm.”

Đôi mắt to tròn của Đường Tiểu Đường khẽ chớp, bỗng nhiên cảm thấy dũng cảm hẳn lên, nghiêm túc gật đầu.

Trải qua nửa buổi sáng, bầu trời vốn trong xanh lại trở nên u ám.

Mây đen thần không biết quỷ không hay che lấp mặt trời, biến thế giới thành một màu xám xịt.

Trời cuối thu đầy mây, gió lạnh không biết thổi tới từ nơi nào, nó thổi bay một chút ấm áp còn sót lại, thổi cho trời đất nhiễm một màu bi thương ảm đạm.

Lâm Lộc Minh được an táng ở nghĩ trang công cộng tốt nhất Kinh thị, mây đen và gió ẩm bao phủ nghĩa trang rộng lớn, trống trải lại u ám, thảm thực vật xanh lục bỗng không có sức sống mà chứa đựng nỗi buồn vô hạn. Không khí màu xám, những tấm bia mộ chỉnh tề cũng nhiễm một màu xám bi thảm.

Khi bọn họ tới, nghĩa trang không một bóng người, lạnh lẽo yên ắng, không giống vào tiết Thanh Minh hay Trùng Dương, dù là nghĩa trang công cộng nhưng cũng vô cùng náo nhiệt, là ngày người còn sống tới tế bái người đã mất, nói là tế bái người đã mất nhưng cũng là trấn an người ở lại.

Tư Hàn Tước mua hoa ở cửa hàng hoa bên ngoài nghĩa trang, bà chủ là một bà lão tóc bạc trắng, hình như rất thân quen Tư Hàn Tước, chọn những bông hồng trắng xinh đẹp ướt át rồi bó lại, cắt bỏ gai và cành dư thừa, tò mò nhìn Đường Tiểu Đường đứng trong đám người ngoài cửa.

“Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên thấy cháu dẫn người khác tới.” Bà lão mỉm cười xếp mấy bông hoa baby đan xen với hoa hồng rồi dùng một loại giấy gói xưa cũ bọc lại, cánh hoa hồng còn vương mấy giọt nước, khi rơi xuống hòa vào lớp giấy báo trông như những giọt nước mắt.

Ánh mắt Tư Hàn Tước thoáng nhìn ra bên ngoài.

Thiếu niên mặc áo khoác dài của anh đứng trong gió hướng mắt về phía nghĩa trang.

“Một người rất quan trọng nên muốn mang tới gặp người lớn trong nhà.” Tư Hàn Tước nhận bó hoa rồi cười hỏi, “Ngài cảm thấy thế nào?”

Bà lão mỉm cười hiền từ: “Bà nội cháu nhất định sẽ thích.”

“Cháu cảm ơn.” Tư Hàn Tước nhỏ giọng cảm ơn rồi đi ra ngoài dắt tay Đường Tiểu Đường, cúi đầu cười với nó: “Còn căng thẳng à?”

Vẻ mặt Đường Tiểu Đường lo lắng, tay nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay Tư Hàn Tước, “Bà nội sẽ thích em chứ?”

“Kẹo là con trai, thật sự sẽ không sao ư?”

“Không sao cả.” Tư Hàn Tước an ủi nắm chặt tay thiếu niên, tay còn lại ôm bó hoa, “Tí nữa em đưa hoa cho bà, được không?”

Giọng người đàn ông dịu dàng lại như mang theo chút sạn, hơi khàn động lòng người, phả hơi vào tai thiếu niên.

Đường Tiểu Đường hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, thấp thỏm lo âu.

Tư Hàn Tước nhìn mà thấy hơi buồn cười.

Thích hay không thích thì có sao.

Một người đã qua đời, ngoại trừ chấp nhận thì có thể thế nào nữa.

Nhưng anh biết nhất định bà nội sẽ thích.

Đây là người anh lựa chọn ở bên cả đời, dù là nam hay nữ, bà nhất định sẽ thích.

Chỉ là… Nếu là Đường Đường tỉnh táo thì càng tốt hơn.

Trong lòng Tư Hàn Tước giấu tâm sự, im lặng mang Đường Tiểu Đường tới bia mộ của bà nội.

Đoạn đường từ cửa hàng hoa tới bia mộ anh đã đi qua rất nhiều năm, rất nhiều lần, dù nhắm mắt anh cũng biết đến đâu thì phải rẽ.

Nhưng hiện tại thì khác, khác với trầm mặc và tiếc thương trong dĩ vãng, lúc này đây tựa như có điềm báo một niềm vui sắp tới.

Anh dẫn theo người quan trọng nhất quãng đời này tới gặp người thân duy nhất của anh.

Bia mộ của Lâm Lộc Minh tuy mang nét cổ xưa lâu đời nhưng lại sạch sẽ không bám bụi bặm, xung quanh cũng không có cỏ dại, hiển nhiên là có người thường xuyên tới quét tước, trước bia mộ còn một bó hồng trắng chưa hoàn toàn khô héo tựa như người mới đưa hoa còn chưa rời đi quá lâu.

Tư Hàn Tước cúi người, đặt bó hoa cũ sang một bên, quay đầu nhìn Đường Tiểu Đường không biết làm sao, “Tới đây.”

Đường Tiểu Đường ôm bó hoa, căng thẳng nuốt nước miếng.

Hai mắt thiếu niên tròn như nai con kinh hoàng bất an nhìn bà lão mỉm cười hiền lành đoan trang trên bia mộ.

“Bà nội… Con chào bà nội!”

Đường Tiểu Đường cúi đầu, lưng gập chín mươi độ, thành khẩn cúi mình vái chào bà lão.

“Con là… Con là Đường Tiểu Đường!” Giọng thiếu niên to rõ lại ẩn chứa sự run rẩy nhẹ nhàng như dây đàn.

Tròng mắt bất an láo liên, dùng tư thế tiêu chuẩn của học trò dưới lá cờ đỏ năm sao, hai tay cẩn thận ôm bó hoa tiến lên một bước, đầu gối cong lại quỳ xuống rồi cúi người vái một lạy.

Sau đó nâng bó hoa trong lòng ra nhẹ nhàng đặt lên bia mộ Lâm Lộc Minh.

Đường Tiểu Đường ngẩng đầu, bà lão mỉm cười nhìn nó, gương mặt tràn đầy thiện ý.

Chóp mũi thiếu niên dính ít tro, đôi mắt trong sáng nhìn về phía Tư Hàn Tước.

Khóe môi Tư Hàn Tước cứng đờ, cố gắng nhịn cười đỡ thiếu niên dậy.

“Lễ lớn như thế, làm sao bà nội không thích em được.”

Một rặng mây hồng nổi lên gò má Đường Tiểu Đường, nó quẫn bách nắm lấy ống tay áo Tư Hàn Tước, “Thật không?”

“Thật.”

Tư Hàn Tước nắm lấy tay nó kéo nó sát bên mình, hôn lên đỉnh đầu nó rồi nói bằng giọng trầm thấp: “Bà nội, đây là người con chọn.”

Chọn một người ở bên cả đời.

Làn gió bi thương dường như lặng đi, nghĩa trang trống vắng không một tiếng động.

Lâm Lộc Minh im lặng nhìn anh, hồi lâu sau gió lại nổi lên, ấm áp nhu hòa lướt qua gò má Tư Hàn Tước.

Tư Hàn Tước cụp mắt, ôm chặt lấy thiếu niên trong lòng.

“Tiểu Đường.” Tư Hàn Tước hôn vành tai Đường Tiểu Đường, “Trước kia em nói, thích anh, đúng hay không?”

Đầu lưỡi đỏ mềm vô thức liếm môi, Đường Tiểu Đường bỗng có cảm giác miệng khô lưỡi khô.

“Kẹo từng nói vô số lần rồi!!”

“Kẹo không thích chủ nhân, kẹo yêu chủ nhân!!”

“Kẹo muốn ở bên chủ nhân cả đời.”

Đường Tiểu Đường hừ hừ: “Chủ nhân hư, sao chủ nhân có thể làm bộ như không biết kẹo yêu chủ nhân cơ chứ!”

Tư Hàn Tước khổ sở cau mày.

Không phải.

Không phải như thế.

Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của Đường Đường, không biết thiếu niên đã nhập vào rồi xóa đi bao nhiêu lần mới cẩn thận, cân nhắc từng câu từng chữ gửi cho anh một tin nhắn: Tư tiên sinh, hôm nay là sinh nhật em, tối nay ngài có thể tới ăn cơm với em không?

Có lẽ là sợ Tư Hàn Tước bị quấy rầy không vui nên ngay sau đó Đường Đường còn giấu đầu lòi đuôi gửi thêm một tin: Trường học tổ chức hội thi chất lượng đông y toàn diện, em đoạt giải nhất nên muốn cùng Tư tiên sinh chúc mừng.

Là hội thi hay là sinh nhật, không biết rốt cuộc muốn chúc mừng cái nào.

Có lẽ cả hai đều là lấy cớ.

Ngày đó Tư Hàn Tước có việc phải ra nước ngoài, người đã đến sân bay, một giờ nữa máy bay cất cánh.

Người đàn ông sốt cao ba chín độ, hai mắt đỏ bừng vẫn ương ngạnh chống đỡ đi hoàn thành một cuộc giao dịch quan trọng, nhìn dòng chữ mờ nhòe trên màn hình, mặt không cảm xúc hồi đáp: Phải ra nước ngoài.

Bên kia im lặng.

Chờ đến khi lên máy bay, điện thoại Tư Hàn Tước mới nhận được một tin nhắn thoạt nhìn có vẻ buồn bã.

Đường Đường: À.

Tư Hàn Tước mím môi.

Vé khứ hồi vốn là buổi chiều ngày hôm sau, bởi vì cảm lạnh và chênh lệch múi giờ nên anh định bàn chuyện làm ăn xong sẽ trở về khách sạn nghỉ ngơi, nhìn dòng chữ “À” kia, Tư Hàn Tước day ấn giữa mày cho đến khi véo ra một mảng đỏ ửng mới bảo Khương Vũ mua một vé máy bay tối nay về nước.

Khương Vũ quan tâm sức khỏe của anh nên không chỉ đặt khách sạn và mua thuốc sẵn mà còn hẹn trước bác sĩ, nghe vậy thì kinh hãi: “Buổi tối về nước? Chịu nổi ư??”

“Boss, công việc ngày mai em giúp anh lùi lại, sẽ không chậm trễ đâu, sức khỏe quan trọng…”

Tư Hàn Tước ngắt lời: “Có mua không?”

“Mua.” Khương Vũ thở dài, “Đàn anh, anh quá liều mạng.”

Lúc lên máy bay đã sốt ba chín độ, tạm thời uống thuốc cảm, ngủ một giấc tới nước M, xuống máy bay thì lập tức tới công ty đối phương, lên tinh thần xem xét hợp đồng chi chít tiếng anh, giao lưu sắc bén với đối phương để tranh thủ lợi ích về phía mình.

Suốt năm giờ, sau khi ra khỏi công ty đối phương, Tư Hàn Tước lảo đảo, lúc nâng mắt lên thấy hàng chim bay qua bầu trời, toàn bộ thế giới trở nên quay cuồng.

Cơn đau đầu khó chịu lại bắt đầu quấy phá.

Anh đứng ở đầu đường nơi dị quốc, đau đớn cong lưng, hai tay chống đầu gối, suýt chút nữa té xỉu.

Anh thậm chí không nhớ rõ mình đã xuất hiện dưới kí túc xá của Đường Đường như thế nào.

Nhận được điện thoại, Đường Đường vui sướng như trẻ con, vẫn mặc quần đùi đã chạy ra kí túc xá, cơ thể thon gầy xinh đẹp thấm lạnh nhào vào lòng anh kéo theo một làn gió mát mẻ.

“Đi thay quần áo, cùng nhau ăn cơm.” Giọng nói Tư Hàn Tước khàn đặc.

Đường Đường thay một chiếc áo hoodie trắng sạch sẽ không nhiễm bụi bặm, phấn chấn theo sau Tư Hàn Tước, “Không phải ngài nói muốn ra nước ngoài ư? Sao đã về rồi? Tư tiên sinh, thật ra em vui lắm.”

Sắc mặt thiếu niên vì vui mừng mà ửng đỏ, ríu rít không biết biểu đạt như thế nào, mãi đến khi lên xe mới chú ý vẻ mặt mang bệnh của Tư Hàn Tước.

Ngày đó Khương Vũ lái xe, bất đắc dĩ nhìn thiếu niên trong gương chiếu hậu, trách cứ: “Đường Đường, boss đã bệnh như thế còn phải ăn sinh nhật với em, có phải em nên ngoan một chút không?”

Đường Đường mở to mắt, sợ hãi đỡ lấy Tư Hàn Tước, “Tư tiên sinh, ngài bị bệnh ạ?”

“Hơi đau đầu.” Tư Hàn Tước vỗ mu bàn tay cậu, “Không sao đâu.”

Anh đặt chỗ tốt nhất ở nhà hàng chất lượng nhất Kinh thị, đây là lần thứ hai bọn họ cùng nhau ăn cơm. Lúc ngồi xuống, lòng bàn tay Đường Đường đã thấm đầy mồ hôi, vẻ mặt áy náy, ánh mắt mờ sương, nhỏ giọng nói xin lỗi.

“Được rồi.” Tư Hàn Tước sờ tóc cậu, “Bệnh cũ thôi, em học hành cho tốt, nói không chừng sau này có thể chữa khỏi cho anh.”

Tư Hàn Tước tóm tắt lại bệnh trạng của mình, cũng nói thêm kết quả trị liệu chứng rối loạn lưỡng cực: “Bệnh tâm lý, nhưng anh thực sự không muốn uống mấy thứ thuốc kia.”

Mấy thứ kia uống vào có thể tạm thời kiềm chế một chút nhưng càng uống di chứng càng nghiêm trọng, lần sau phát tác còn đau đớn hơn lần trước.

Vẻ mặt Đường Đường nghiêm túc, ghi tạc từng câu từng chữ bệnh trạng vào trong lòng.

Hàn huyên vài câu rồi hai người im lặng dùng cơm.

Không biết có phải tác động tâm lý hay không mà cơn đau đầu càng ngày càng nghiêm trọng, miễn cưỡng mới duy trì được sự cân bằng yếu ớt, điều này khiến anh càng thêm khó chịu.

Anh không nói lời nào, thiếu niên cũng không nói gì.

Không biết qua bao lâu, ánh đèn đột nhiên tắt ngúm.

Trong bóng tối, Đường Đường hô hấp nặng nề hơn, cả người bỗng toát mồ hôi lạnh, vô thức nắm lấy tay Tư Hàn Tước.

Trong bóng tối, đây là người có thể cho cậu an tâm.

Cậu sợ bóng tối.

Sợ muốn chết.

Như thể là dùng hết sức lực nắm lấy cây gỗ cuối cùng, Tư Hàn Tước bị nắm hơi đau, theo bản năng nắm chặt tay lại.

Giây tiếp theo trong bóng tối vang lên bài ca chúc mừng sinh nhật, đỉnh đàu là biển sao thong thả xoay tròn, phục vụ đẩy chiếc xe nhỏ chứa bánh kem chúc mừng hai mươi mốt tuổi, ưu nhã nói: “Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”

Lúc này Đường Đường mới biết thì ra Tư tiên sinh còn chuẩn bị cho cậu một niềm vui bất ngờ.

Trái tim dần trở lại lồng ngực, Đường Đường hít thở sâu, ngượng ngùng nở nụ cười.

Trong ánh nến rực rỡ và tia lửa nhỏ của pháo cầm tay, Đường Đường mỉm cười, sự sợ hãi bất an vừa rồi hóa thành thẹn thùng, dưới biển sao lộng lẫy, cậu trở tay nắm lấy tay Tư Hàn Tước.

“Tư tiên sinh, cảm ơn ngài, ngài thật tốt.”

Thiếu niên tươi cười rạng rỡ: “Không biết cảm ơn ngài thế nào mới được.”

Tư Hàn Tước nhẹ nhàng buông tay cậu ra, miễm cưỡng nở nụ cười trong khi đầu càng đau dữ dội, “Sinh nhật vui vẻ, mau ước nguyện đi.”

“Tư tiên sinh.” Ánh mắt Tư Hàn Tước lấp lánh, “Nguyện vọng sinh nhật của em là hy vọng có thể ở bên Tư tiên sinh.”

“Em đã nghĩ, quả thật là em không xứng với Tư tiên sinh nhưng đây là lần đầu tiên em thích một người.”

“Tư tiên sinh, em nhát gan lắm, nhưng em muốn bởi vì Tư tiên sinh mà dũng cảm một lần.”

“Em đã nghĩ rất lâu, cũng chuẩn bị thật lâu, tưởng tượng ra vô số thời khắc lấy hết can đảm nói những lời này với Tư tiên sinh, vừa rồi em bỗng nhiên cảm thấy hiện tại là thời điểm tốt nhất.”

“Đây là… Đây là lần đầu tiên em ăn sinh nhật, ha ha, thật khó tưởng tượng nhỉ, nhưng đó là sự thật.”

“Vừa rồi trong nháy mắt kia, em sẽ mãi mãi không quên dáng vẻ Tư tiên sinh dưới ánh nến.”

“Em… em thật sự thích Tư tiên sinh.”

“Có thể không, Tư tiên sinh?”

Tư Hàn Tước từ tốn lắc đầu.

Cái lắc đầu kia làm anh cảm thấy như bị búa tạ đập vào đầu.

Anh nói: “Hôm nay không thảo luận vấn đề này.”

Vấn đề như vậy không thể nhắc tới qua loa trong thời điểm anh đau đầu không thể nghĩ được gì.

Hai ngón tay Tư Hàn Tước day mạnh thái dương, “Tiểu Đường, hôm nào khác chúng ta nói lại chuyện này.”

Hôm nào đó, chờ anh tỉnh táo, chờ Đường Đường chuẩn bị tốt, khi mà mọi thứ đều hoàn hảo sẽ nghiêm túc trao đổi vấn đề này.

Thiếu niên chớp mắt, một giọt nước mắt treo trên lông mi.

Đáy mắt cậu hiện ra một cầu vồng nho nhỏ làm khuôn mặt Tư Hàn Tước chợt xa cách không thể chạm tới, Đường Đường ảm đạm mỉm cười, “Em biết rồi, Tư tiên sinh.”

Tư Hàn Tước không nói nữa, ăn cơm xong thì gọi người đưa Đường Đường về.

Nhưng mãi đến trước khi chết đuối hôm mê, Đường Đường không hề đề cập lại chuyện này lần nào.

Nhưng cậu rất quan tâm đến bệnh của Tư tiên sinh, cậu học vô số phương pháp mát xa, lật xem rất nhiều sách khám chữa bệnh, thậm chí chịu khó học hỏi bác sĩ Thôi rất nhiều.

Thi thoảng cậu cũng thực tập mát xa cho Tư tiên sinh nhưng hiệu quả còn hạn chế.

Không ai biết kết quả cuối cùng cậu nghiên cứu được là gì.

Ngược lại Tư Hàn Tước chẳng quá để tâm chứng đau đầu này, chỉ là nhớ tới ngày đó vô số lần, dưới ánh nến ánh mắt thiếu niên dần trở nên ảm đạm.

Nhưng những việc này anh không biết phải nói với Đường Tiểu Đường cái gì cũng không biết như thế nào.

Đường Tiểu Đường tuy xấu hổ nhưng vẫn lớn mật biểu đạt tình yêu.

Tình yêu của kẹo dẻo gấu thẳng thắn thành khẩn lại mãnh liệt, nó được bảo bọc quá tốt, không hề cảm thấy tự ti, vĩnh viễn sẽ không nói ra câu câu nói đại loại như “em không xứng với ngài”.

Đường Tiểu Đường ngửa đầu, bất mãn nhìn Tư Hàn Tước, “Chủ nhân còn muốn nghe lại một lần ạ?”

Đường Tiểu Đường nhìn bà lão trên bia mộ, dựng ba ngón tay nghiêm túc nói: “Bà nội!”

“Con là Đường Tiểu Đường, con con con… Con là một viên kẹo!”

Đường Tiểu Đường quay người lại, nói nhỏ: “Sẽ không dọa bà đâu nhỉ…”

“Sẽ không dọa đâu, kẹo ngọt như vậy mà!” Thiếu niên tự an ủi rồi quay về như cũ, dõng dạc từng câu từng chữ: “Bà nội yên tâm, kẹo sẽ chăm sóc chủ nhân thật tốt! Kẹo sẽ chăm sóc chủ nhân cả đời!”

“Nói cả đời thì chính là cả đời, kẹo tuyệt đối không nuốt lời!”

~Hết chương 58~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.