Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 78



Ngày Lâm Lộc Minh về nhà được quyết định rất nhanh.

Sau một trận tuyết rơi dày đặc, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống từ trời cao phủ kín mặt đất tràn ngập hương rượu hoa hồng.

Giống hệt ngày hạ táng bà.

Nghi thức dời mộ cực kỳ long trọng, Khương Vũ tìm công ty tang lễ lớn nhất Kinh thị, mấy chiếc minibus cùng với một đội thổi kèn và đánh trống, thùng xe chất đầy vải đỏ vải vàng vải trắng và pháp khí, thoạt nhìn rất đồ sộ.

Tư Hàn Tước không tin những điều này nhưng vẫn ngầm đồng ý, chỉ là vừa lên xe, cả người anh đã căng chặt, ngón tay dùng sức nắm lấy Đường Đường, niết đỏ cũng không nhận ra.

Đường Đường thường lén nhìn anh, chịu đựng không hé một lời.

Nghĩa trang công cộng vì trận pháp pháp này mà ồn ào hơn bình thường, mấy bà cô bán hoa xung quanh nghĩa trang vì nghe nói có người muốn nhận người thân về phần mộ tổ tiên nên kinh ngạc chạy tới hóng chuyện.

Tư Hàn Tước đeo kính râm, mặc tây trang đen nghiêm túc, trên tay cầm một bông hoa giấy màu trắng.

Trên bia đá màu xanh lá là một bức ảnh đen trắng nho nhỏ, ánh nắng phản chiếu lên gương mặt bình thản của Lâm Lộc Minh tựa như ngưng tụ lại thành một nụ cười nhẹ nhõm từ bi.

Tư Hàn Tước nắm tay Đường Đường, mang theo một nỗi sợ hãi hoài cổ đứng cách phần mộ hơn mười mét, chỉ đứng từ xa nhìn lại, không dám bước lên một bước.

Quản sự bảo người đặt một bát nước và pháp khí trước mộ, cầm la bàn xác định phương hướng, tế bái người chết, ngâm một làn điệu rồi lớn tiếng than khóc: “Hiếu tử hiền tôn… tới dập đầu…”

Hầu kết Tư Hàn Tước nhúc nhích, căng thẳng nuốt nước miếng.

Hiếu tử hiền tôn, chỉ có một mình anh.

Nghi thức quan trọng như vậy chỉ có mình anh tự tiến lên mới được.

Kính râm che hơn nửa khuôn mặt, Đường Đường chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng mím chặt và chiếc cằm thon nhọn hẳn đi chỉ trong mấy ngày nay. Người nọ hô một tiếng, nghi hoặc nhìn Tư Hàn Tước vẫn không nhúc nhích, há miệng muốn hô lại, Đường Đường nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông thầm thì: “Tư tiên sinh, bà nội về nhà là chuyện tốt.”

“…Ừ.”

Tránh cũng không thể tránh mãi, Tư Hàn Tước nhấc hai chân cứng đờ máy móc bước tới khu vực những người đó đã định sẵn, người nọ cười nói: “Tư tổng, trò chuyện với bà lão trước rồi nói phải về nhà, khuyên bà lão đừng tức giận, chỗ ở sau ngày sẽ càng tốt hơn.”

Tư Hàn Tước quay đầu, nhìn người nọ qua lớp kính.

Rõ ràng không nhìn thấy đôi mắt Tư Hàn Tước nhưng người nọ vẫn không rét mà run, căng thẳng lấy lòng: “Nghèo không đổi cổng, giàu không dời mồ, dời mồ không khác nào muốn mệnh, người đã mất đều không muốn sau khi chết còn bị tùy tiện lăn lộn.”

Tư Hàn Tước mấp máy môi: “Ừ.”

Anh quỳ trước bia mộ Lâm Lộc Minh, hai đầu gối chạm mặt đất, bởi vì bia mộ thấp hơn nên thân hình cao lớn chỉ có thể hơi cong người lộ ra sự mỏi mệt yếu ớt.

Người mặc tây trang giày ra quỳ gối lên bùn đất ướt lạnh, trông có vẻ không ăn nhập.

Tư Hàn Tước nhìn chăm chú ảnh chụp trên bia mộ, thì thào: “Bà nội…”

Anh không nói được.

Yết hầu cứng đờ nghẹn ngào, chỉ cần nói thêm một chữ thì mọi yếu ớt đè nặng trong xương cốt sẽ trào ra.

Tư Hàn Tước kiên quyết ngậm miệng, cắn răng không nói thêm nửa lời.

Anh lẳng lặng quỳ ở nơi đó giống như đang chuộc tội.

Người nọ thấy Tư Hàn Tước không nói lời nào cũng không dám thúc giục, nhưng tiếp tục kéo dài sẽ lỡ mất giờ lành, loại sự tình này sợ nhất là sai giờ, một chút cũng không được, chỉ có thể xấu hổ nhìn xung quanh. Đường Đường mỉm cười ý bảo đừng nôn nóng, sau đó thiếu niên bước tới trước bia mộ, hai đầu gối khụy xuống, quỳ song song với Tư Hàn Tước.

Tư Hàn Tước chợt cảm thấy bên cạnh có bóng người, nghiêng đầu, là nụ cười tẩm mật của Đường Đường.

“Bà nội, về nhà thôi.” Đường Đường nắm tay Tư Hàn Tước, cung kính dập đầu trước mộ Lâm Lộc Minh.

Thiếu niên tựa như một dòng nước ấm áp, Tư Hàn Tước tha hồ hấp thu nhiệt lượng trên người cậu, hai người cùng nhau dập đầu, Tư Hàn Tước suy nghĩ mông lung, giống như bái đường vậy.

Dập đầu xong, hai người đứng dậy, Đường Đường vẫn nắm tay anh đứng ở vị trí cách xa mười mét, ngón tay Tư Hàn Tước càng thêm lạnh lẽo, nắm lấy tay cậu chặt vô cùng.

Đường Đường lặng lẽ nói: “Trong nhà có cả đá và trứng gà, tối nay em đắp mắt cho anh.”

Tư Hàn Tước hờ hững hỏi: “Sao phải đắp mắt?”

Đường Đường gãi lòng bàn tay anh: “Tiêu sưng.”

Tư Hàn Tước: …

Làm xong một loạt nghi thức, mọi người bắt đầu đào mộ, bọn họ cẩn thận lấy vải đỏ và vải trắng làm thành một cái lều nho nhỏ căng ở bốn góc lăng mộ, phía trên đè bởi ngũ cốc, đũa và củ cải. Tư Hàn Tước không biết bọn họ muốn làm gì, chỉ là mỗi lần có người gọi “hiếu tử hiền tôn” đều sẽ đi qua, giống rối gỗ mặc người chỉ huy.

Những người đó kêu anh qua xúc xẻng đầu tiên, Tư Hàn Tước an tĩnh bước tới nhận lấy chiếc xẻng buộc vải đỏ sau đó lại lẳng lặng lui về bên người Đường Đường.

Mọi người phân công nhiệm vụ, có nhóm đào đất, có nhóm nâng quan tài. Năm đó Lâm Lộc Minh hỏa táng nên trong quan tài chỉ có một hũ Thanh Hoa nho nhỏ, do đó lược bỏ quy trình nhặt cốt, chỉ bảo Tư Hàn Tước đeo găng tay đỏ ôm tro cốt Lâm Lộc Minh còn mọi người đặt củ cải và ngũ cốc vào ngôi mộ trống không rồi làm nghi thức một lần nữa sau đó mới ồn ào lên xe tới nghĩa trang mới.

Tư Hàn Tước và Đường Đường ngồi trên chiếc xe đầu tiên do Khương Vũ lái, trong xe chỉ có ba người.

Hũ tro cốt lạnh băng dán trước ngực nhưng Đường Đường và Khương Vũ lại không cảm thấy đáng sợ mà chỉ lo lắng nhìn gương mặt bị kính râm che gần hết của Tư Hàn Tước.

Đường Đường bất an nắm tay, sốt ruột nhìn Tư Hàn Tước, Khương Vũ cũng không yên tâm lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt anh qua gương chiếu hậu, đi được nửa đường cuối cùng cũng không nhịn được: “Boss, muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Mặt Tư Hàn Tước trắng bệch dọa người, ngay cả cánh môi cũng không có huyết sắc, anh nhìn thoáng qua Đường Đường, thật ra chỉ mới nghiêng đầu, Đường Đường lập tức nói: “Không cần, anh Vũ cứ tiếp tục lái đi.”

Khương Vũ rầu rĩ tiếp tục lái xe.

Sau một lúc lâu, Đường Đường nhân lúc Khương Vũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì nhanh tay lau vệt nước rượt xuống dưới kính râm của Tư Hàn Tước.

Khóe môi Tư Hàn Tước khẽ cong, giọng nói khàn đặc: “Cảm ơn.”

Đường Đường nhẹ nhàng mỉm cười.

Nửa ngày sau, bọn họ đúng giờ tới phần mộ tổ tiên Tư gia, lại thêm một loạt nghi thức phức tạp, Tư Hàn Tước đã chết lặng, anh vẫn không nhúc nhích ôm lấy hũ tro cốt của Lâm Lộc Minh nhìn bọn họ hóa vàng, tế bái, giết gà trống, khởi mồ, đào đất… cái nhíu mày bình tĩnh đến gần như trống rỗng.

Hồi lâu sau, phần mộ của Tư Quy cũng được đào xong, quan tài mục nát loang lổ lộ ra, bọn họ nâng quan tài mới tới, quản sự dùng chiếc đũa đỏ bắc cầu, sau lại một hồi nghi thức, cuối cùng hỏi: “Ai nhặt cốt cho ông lão này?”

Tư Hàn Tước hít sâu một hơi.

Đường Đường vội nói: “Em ôm bà nội, anh đi…”

Tư Hàn Tước mấp máy môi, nhấc chân bước qua.

Tư Quy không có thi cốt, di vật được chôn còn sạch sẽ, chỉ có bộ quân trang cũ thoạt nhìn vẫn mới tinh như ban đầu và vài bộ quần áo thường mặc. Bộ quân trang cũ được xếp ngay ngắn chỉnh tề, một chiếc hộp sắt màu đen đặt trên quân trang, đó chính là toàn bộ niệm tưởng của người vợ góa chồng. Hộp sắt rỉ loang lổ, khi cầm lên vụn sắt rơi xuống tạo âm vang nho nhỏ, Tư Hàn Tước đặt hộp sắt sang một bên, muốn cầm lấy bộ quân trang kia nhưng ngón tay vừa chạm vào, bộ quân trang thoạt nhìn vẫn mới tinh kia trong nháy mắt đã tan thành nhiều mảnh vụn.

Tư Hàn Tước: …

Anh sửng sốt một hồi, lúng túng ngẩng đầu tìm kiếm hình bóng Đường Đường, môi run lên, nước mắt không khống chế được chảy xuống.

Đường Đường ngẩn ra, ôm hũ tro cốt vội vàng chạy tới, căng thẳng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh… Anh…” Tư Hàn Tước giống một đứa trẻ phạm lỗi, hoảng loạn nhìn những mảnh vụn kia, “Anh không biết sao lại thế này…”

Đường Đường vừa thấy đã hiểu.

Cậu duy trì bình tĩnh nhất có thể, dịu dàng đáp lời: “Không sao cả, phản ứng tự nhiên thôi, mau lấy những thứ khác ra.”

Tư Hàn Tước hít mũi tựa như tìm được người đáng tin cậy, nghe lời lau nước mắt rồi cẩn thận lấy những đồ vật còn lại ra.

Quản sự đã nhìn quen loại sự tình này nên cũng không để bụng, bảo Tư Hàn Tước đứng sang một bên rồi lại làm nghi thức, canh chuẩn giờ đặt di vật của Tư Quy và hũ tro cốt của Lâm Lộc Minh vào quan tài mới, kêu người hạ quan rồi lấp đất lại lần nữa.

Tư Hàn Tước lùi ra xa hơn, sắc mặt lạnh lùng, nước mắt tủi thân rớt xuống không ngừng.

Đường Đường đau lòng không biết làm sao, nhân lúc mọi người đang lấp đất thì vươn tay chạm lên môi Tư Hàn Tước.

Một thứ mềm mại tiến qua môi lưỡi, Tư Hàn Tước ngẩn người, lưỡi bị vị ngọt cố định lại.

Là một viên kẹo.

Hương vị quá quen thuộc, là kẹo dẻo Đường Tiểu Đường thích ăn nhất.

Cuối cùng con đường về nhà dài dằng dẵng của Lâm Lộc Minh cũng kết thúc.

Quản sự dặn dò Tư Hàn Tước, Đường Đường và cả Khương Vũ buổi tối trước khi về nhà phải rải tàn hương trước cửa rồi mới bước vào, Tư Hàn Tước vốn không để bụng nhưng Đường Đường bận trước bận sau cố ý tới ngôi chùa gần nhất cầu tàn hương rồi đưa cho Khương Vũ một phần, buổi tối lúc tách ra nghiêm túc dặn Khương Vũ nhất định phải làm theo.

Khương Vũ cuống quít gật đầu, giao tiếp bằng ánh mắt ý bảo boss giao cho cậu.

Đường Đường cười nói: “Đương nhiên.”

Về đến trước nhà, Tư Hàn Tước đã hoàn toàn quên việc này, Đường Đường ngăn anh lại, cẩn thận rải tàn hương trước cửa rồi mới đẩy anh, “Vào đi.”

Tư Hàn Tước nghe lời bước vào, Đường Đường giữ lấy anh, giúp anh cởi áo khoác treo lên rồi ngồi xổm giúp anh thay dép lê, lúc đứng dậy Đường Đường đang muốn tháo kính râm anh đeo cả ngày ra thì lại bị Tư Hàn Tước nắm lấy tay.

Đường Đường ngẩng đầu, cậu biết Tư Hàn Tước đang nhìn mình nhưng lại chỉ thấy gương mặt biến dạng của mình in trên kính râm.

“Tư tiên sinh.” Đường Đường thầm thì, “Không sao cả.”

Không sao cả.

Di nguyện của bà nội đã hoàn thành.

Khi gọi hiếu tử hiền tôn cũng chỉ có một mình ngài đảm đương nổi xưng hô này.

Mọi thứ đều làm rất tốt, trên đời không có người nào tốt như Tư tiên sinh.

Đường Đường mím môi, nhón chân, đặt một nụ hôn lên đôi môi lạnh băng của Tư Hàn Tước, cẩn thận tháo kính râm xuống.

Tư Hàn Tước không ngăn cản.

Phía dưới kính râm là đôi mắt phủ kín tơ máu, đỏ đến chấn động lòng người.

Anh khóc quá kìm nén, hai mắt sưng to, nơi được kính râm che khuất đỏ bừng, thoạt nhìn rất dọa người.

Đường Đường ôm chặt lấy anh.

Tư Hàn Tước mất hết sức lực, mềm người trong lòng cậu.

“Tiểu Đường.” giọng Tư Hàn Tước khàn đặc cất tiếng, “Em nói xem, bà nội sẽ vui vẻ đúng không?”

“Sẽ!” Đường Đường đáp, “Nhất định sẽ!”

“Đột nhiên không còn sức nữa, mọi điều nên làm đã đều làm, không biết sau này nên làm sao bây giờ.” Tư Hàn Tước suy yếu mỉm cười, “Trước kia liều mạng vì bà nội, liều mạng vì báo thù, lúc này đột nhiên đều kết thúc.”

Anh cười: “May thay còn có em, về sau liều mạng vì em, được không?”

Đường Đường buồn bã lắc đầu: “Tư tiên sinh, vì chúng ta.”

Tư Hàn Tước nở nụ cười: “Được, vì chúng ta.”

Đường Đường vuốt mái tóc ngắn của người đàn ông, cậu biết tâm trạng Tư Hàn Tước không tốt, cũng biết nhiều lời cũng không có tác dụng, hết thảy những thứ ngày hôm nay đã kéo nỗi sợ hãi nhất trong tiềm thức của anh ra, chúng sinh sôi nảy nở ngay trước mắt anh, anh sợ mất đi người anh quan tâm nhất, sợ hãi sinh ly tử biệt, sợ hãi cô độc và tuyệt vọng nhưng mỗi một sự kiện ngày hôm nay đều sinh động nhắc nhở anh – Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ mất đi người anh quan tâm nhất, nhất định sẽ phải đối mặt với sinh ly hoặc tử biệt, nhất định sẽ cô đơn đứng trên đỉnh cao rét lạnh, bên người không có ai, gió lạnh thấu xương.

Anh dùng hết sức ôm chặt lấy thiếu niên duy nhất làm bạn bên người anh, tìm lại một tia lý trí trong sự an ủi dịu dàng của thiếu niên để vượt qua khó khăn chống đỡ về đến nhà.

Có một nháy mắt Tư Hàn Tước thậm chí nghĩ tới nhốt thiếu niên này lại rồi cầm tù trên hòn đảo cô độc, ở bên cạnh anh đến khi trờiđất diệt vong.

Thù đã báo, di nguyện của bà nội cũng đã thực hiện, trên đời này không còn điều gì khiến anh lưu luyến nữa.

Anh thầm nghĩ hay là bây giờ anh gõ viên kẹo của anh đến choáng váng rồi trói mang đi.

Nhưng Đường Đường lại nhẹ nhàng đẩy anh đồng thời cười bảo: “Tư tiên sinh có đói bụng không, muốn ăn cái gì, em đi làm.”

Tư Hàn Tước đỏ bừng mắt, hận không thể một ngụm ăn trọn cậu luôn, trái tim chứa đầy bất an và táo bạo làm cả người anh tản ra lệ khí đen kịt.

Anh nhìn thiếu niên đẩy anh ra đột nhiên khom lưng, mạnh mẽ khiêng thiếu niên lên vai rồi gấp gáp ném cậu xuống sô pha, bực bội lại bất an cởi quần áo.

Thiếu niên dịu dàng nhìn anh, không hề phản kháng.

Mấy giờ sau, cuối cùng Tư Hàn Tước cũng phát tiết xong hết thảy sợ hãi và táo bạo ẩn nhẫn cả ngày hôm nay.

Đường Đường hơi thở thoi thóp ghé vào sô pha, cả người như tan ra, vết cắn ra máu sau cổ giờ phút này mới từ từ đau thấu tim gan.

Tư Hàn Tước bình tĩnh lại, thầm nghĩ, xong rồi.

Anh không dám chạm vào Đường Đường, đỏ tươi trong mắt rút đi, hoàn toàn không biết làm sao.

Đường Đường khẽ hừ một tiếng vừa ngọt vừa mềm, hừ đến mức trái tim Tư Hàn Tước run lên.

Cậu miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hiện tại đã khuya, vì thế thì thào: “Em muốn ăn thịt dê giấu cá.”

Tư Hàn Tước vội vàng lấy điện thoại gọi cơm, Đường Đường hít một hơi khí lạnh, nở nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa dung túng.

~Hết chương 78~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.