Mùa đông năm nay cực kỳ khắc nghiệt, không khí lạnh làm nhiệt độ thành phố hạ thấp phá kỉ lục trong mười năm qua.
Hôm nay Đường Đường theo thói quen dậy sớm nửa giờ, sờ soạng áo ngủ mặc vào sau đó tay chân nhẹ nhàng dém góc chăn cho Tư Hàn Tước rồi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại không gây ra tiếng động.
Bên ngoài cửa sổ sát đất kết một lớp băng dày che kín gần như toàn bộ, thoạt nhìn như một bức tranh sơn thủy màu trắng. Đường Đường giơ điện thoại chụp mấy tấm sau đó rón rén đi rửa mặt, vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Từ đầu mùa đông đến những ngày đông lạnh giá nhất, sinh hoạt như vậy đã kéo dài non nửa năm.
Quan hệ giữa bọn họ nhanh chóng chuyển từ ngọn lửa cuồng nhiệt sang nước chảy nhỏ thì dài, hai người vốn đều là người thích bình đạm ấm áp nên rất nhanh hòa vào nhịp sống thoải mái của nhau, cùng nhau trải qua sinh hoạt đầy ý nghĩa, nghênh đón tương lai như núi rộng sông dài trong vài thập niên tới.
Đường Đường nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, ánh đèn trong phòng bếp luôn sáng tỏ, cậu nhìn thực đơn dán trên tủ lạnh rồi lấy mấy quả cà chua ra, dùng đũa chọc vào đáy của quả cà chua, rạch hai đường trên vỏ rồi hơ trên ngọn lửa, chiếc vỏ hơi mỏng nhanh chóng nứt vỡ lộ ra thịt quả đỏ tươi bên trong.
Cậu lột sạch vỏ rồi cắt thành từng khối, ném vào nồi làm sốt cà chua.
Sau khi ở bên nhau thật lâu cậu mới biết Tư tiên sinh thật ra là tên thích ăn thịt, ăn uống cũng rất khỏe cũng như thích vận động. Căn phòng thủy tinh trên sân thượng hiện tại đã trang hoàng lại thành phòng tập thể hình, vừa chạy bộ vừa ngắm phong cảnh, có thể vận động cũng có thể ăn.
Suy nghĩ một lát Đường Đường lại chiên một miếng bít tết và mấy con tôm đồng thời bắc một nồi nước lên đun sôi rồi thả mì vào.
Hai nồi đặt trên bếp ga, một bên là sốt cà chua đỏ tươi, một bên mà mỳ Ý tung tăng trong nồi.
Thiếu niên thành thạo bật máy pha cà phê, xoay người bỏ thịt bò và tôm băm nhuyễn vào sốt cà chua nấu tiếp, mùi hương chậm rãi bay lên. Mỳ Ý luộc xong thì cho vào nước lạnh rồi vớt ra đặt lên đĩa, tưới sốt cà chua thịt bò lên, sau đó lại luộc trứng và bông cải xanh, bông cải xanh chín đặt lên mỳ Ý còn trứng gà được bóc vỏ sạch sẽ đặt trong một cái bát nhỏ bên cạnh.
Máy pha cà phê vang lên tinh tinh, vừa lúc kết thúc.
Đường Đường vừa đặt bữa sáng lên bàn ăn thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau một lát, tiếng nước mạnh mẽ chỉ thuộc về đàn ông truyền tới.
Đường Đường nở nụ cười bất đắc dĩ lại cưng chiều.
Tên này lại không đóng cửa phòng WC.
Tư Hàn Tước đi WC xong thì đánh răng rồi vội vàng chạy tới phòng ăn, nhìn mỳ Ý bày biện chỉnh tề và cà phê đặt trên bàn, hít sâu một hơi, giang hai tay vừa áp mái tóc bù xù ra: “Em yêu thật tốt, lại đây ôm một cái.”
Đường Đường cưng chiều ôm lấy anh, đặt lên môi anh một nụ hôn: “Chào buổi sáng, Tư tiên sinh.”
Thiếu niên nghiêng đầu: “Lại không đóng cửa phòng WC?”
Sắc mặt Tư Hàn Tước vẫn như thường, mặt dày trả lời: “Dù sao chẳng có người ngoài, thế nào, chồng em lợi hại không?”
Đường Đường đẩy anh: “Mau đi ăn cơm.”
Tư Hàn Tước ôm cậu ngồi xuống, vừa lòng nhìn miếng bít tết lớn trên mỳ Ý, tặng cậu một một ngón tay cái.
“Uống nước trước!” Đường Đường đẩy một cốc nước ấm tới trước mặt anh, nghiêm mặt nói, “Uống nước trước, thanh lọc dạ dày.”
Tư Hàn Tước nghe lời cầm cốc nước uống một hơi cạn sạch, hai mắt hơi rủ xuống, đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi, “Tuân lệnh.”
Dù sao người yêu là bác sĩ nên rất chú ý đến sức khỏe.
Uống nước xong là có thể vui sướng ăn thịt rồi.
Tư Hàn Tước ăn bít tết và tôm trước sau đó mới ăn hết trứng gà, mỳ Ý cùng sốt cà chua rồi cực kỳ tâm cơ bỏ lại hai miếng bông cải xanh mình không thích ăn rồi bưng cốc cà phê, mở máy tính bản xem tin tức, “Hôm nay lạnh đấy, em nhớ mặc nhiều vào, có đủ quần áo không?”
Đường Đường không trả lời, thong thả ung dung ăn bữa sáng của mình, ánh mắt liếc qua hai miếng bông cải xanh, nhướng mày nhìn Tư Hàn Tước.
Tư Hàn Tước ngẩn ra.
Đường Đường ra hiệu bằng ánh mắt.
Tư Hàn Tước bĩu môi, đau khổ cho một miếng vào miệng, miếng còn lại đặt vào đĩa của Đường Đường, “Em cũng ăn đi.”
Đường Đường khẽ cười, ăn miếng bông cải xanh Tư tiên sinh ghét bỏ.
“Anh cũng thế, mặc nhiều vào.” Giọng nói mềm mại của thiếu niên truyền đến, “Nhớ dán miếng dán thuốc bắc em làm cho anh đấy, gần đây anh đau lưng.”
Tư Hàn Tước mẫn cảm đáp: “Lưng cái gì, lưng chồng em rất ổn, em không hài lòng với cái lưng chó đực của ông xã à?”
Gương mặt Đường Đường đỏ lên: “Anh không dán thì không hài lòng.”
Tư Hàn Tước nhướng mày: “Mới ở bên nhau mấy tháng em đã không hài lòng?”
“Tư tiên sinh!” Đường Đường bị sự vô lại của Tư Hàn Tước chọc điên, vừa xấu hổ vừa buồn bực trợn mắt nhìn anh, “Có dán không?”
Tư Hàn Tước ngoan ngoãn trả lời: “Dán, gọi tiếng ông xã đi rồi dán.”
Đường Đường nâng đôi mắt trong sáng long lanh như nai con lên, thở phì phò hô: “Ông xã!”
Tư Hàn Tước bật cười.
Quả thực đáng yêu tới nổ bong bóng!
Mỗi sáng đều tìm cách trêu chọc Tiểu Đường của anh, tinh thần cả ngày sẽ sảng khoái dễ chịu.
Đàn ông kết hôn luôn có một sở thích kì quái, không đúng, Tư Hàn Tước thầm nghĩ, còn chưa kết hôn đâu.
Nơi Đường Đường làm việc dù sao cũng là bệnh viện, cậu còn trẻ, sau này có thể sẽ đi lên con đường nghiên cứu khoa học, trong lĩnh vực học thuật truyền thống nghiêm túc lại có một cá nhân cả gan công khai “tình yêu đồng tính” là không phải phép, vì bảo vệ Đường Đường nên Tư Hàn Tước không công khái mà chỉ lén lút rải cơm chó cho cư dân mạng.
Tiết mục chủ tịch bá đạo mỹ cường thảm ẩn nhẫn hai mươi năm rồi lại vì một người mà quay lại báo thù trong một sớm một chiều, càng có nhiều người suy đoán, người con gái mà chủ tịch hết lòng quan tâm này là tiên nữ phương nào.
Ngón tay của Đường Đường mảnh khảnh, làn da trắng nõn nà, bàn tay đẹp đến mức không phân biệt giới tính, nhiều người trên mạng đoán già đoán non ngón tay xuất hiện trên màn hình không giống con gái nhưng thực sự là quá đẹp, cũng có thể là cô gái có dáng xương lớn, nói không chừng còn là loại hình nữ anh hùng ấy chứ.
Tư Hàn Tước vui vẻ nhìn bọn họ đoán, mỗi ngày xem tin tức ngoại trừ tin tài chính thì là những tin tức bên lề hóng hớt của cư dân mạng, cho đến khi anh cảm thấy thỏa mãn với màn rải cơm cún này thì mới cho người hạ nhiệt đống tin đồn này xuống, từ đó những phỏng đoán về thân phận Đường Đường mới không tiếng động biến mất khỏi hot search.
Cực kỳ trẻ con.
Đường Đường cạn lời.
Tư Hàn Tước như vậy cũng thật dễ thương!
Sự yêu thích của anh giống một con ác long cất giấu đá quý, vừa bá đạo ôm chặt trong lòng vừa rêu rao khoe khoang với người bên ngoài, ngươi xem này, ta có bảo bối.
Anh ngang nhiên thể hiện tình yêu nhưng vẫn bảo vệ người mình yêu vẹn toàn không để lây dính một giọt nước.
Đường Đường dung túng đủ loại hành vi trẻ con hay sở thích kỳ quái của anh, Tư tiên sinh vẫn mãi là thần linh của cậu, thần linh đứng trên thần đàn để cậu sùng bái cũng như truyền cho cậu năng lượng bước tiếp, mặt khác cũng là một người yêu tồn tại chân thực bên cạnh cậu – đó là cảm giác an toàn Tư Hàn Tước dành cho cậu.
Bọn họ mỗi người mang một tâm sự riêng, Tư Hàn Tước vừa xem tin tức vừa lén lút nhìn Đường Đường, dải đỏ ửng trên mặt cậu còn chưa tan đi, thất thần nhìn phần mỳ Ý mình chưa ăn xong, Tư Hàn Tước nhìn nụ cười kia lại thấy – nhộn nhạo.
Khẳng định là nghĩ về mình rồi.
Mắt Tư Hàn Tước híp lại bày ra dáng vẻ lạnh lùng thâm trầm rồi lại chột dạ đè nhúm tóc chổng lên kia.
Nửa giờ sau, tài xế đã chờ dưới lầu, Tư Hàn Tước cầm công văn Đường Đường giúp anh sửa soạn và ba lô của cậu, vừa đi vừa kiên nhẫn nghe Đường Đường dặn anh ngồi một lúc thì phải đứng dậy đi lại, không được bắt chéo chân, thời gian rảnh rỗi thì nhớ tới cậu linh tinh.
Tư Hàn Tước rất hưởng thụ cảm giác được người ta lo lắng lảm nhảm bên tai này, khóe môi hàm chứa ý cười, thiếu niên thấp hơn anh một cái đầu, cụp mắt là có thể thấy xoáy tròn đáng yêu trên đỉnh đầu cậu, mái tóc mềm mại hơi cong tự nhiên, có cái cong thành một cánh hoa nhỏ.
Hai người lên xe, Đường Đường buồn ngủ nên dựa vào Tư Hàn Tước ngủ một lúc.
Tài xế đưa Đường Đường tới bệnh viện trước sau đó mới đưa Tư Hàn Tước tới công ty.
Mỗi người bận việc của riêng mình rồi tranh thủ thời gian rảnh rỗi vụng trộm nhắn cho nhau lời âu yếm “Em yêu có nhớ anh không” hay “Tư tiên sinh nhớ em không”. Thế là một Tư Hàn Tước nghiêm túc bình tĩnh ở trong văn phòng cười như sói lớn bắt được thỏ con, một bác sĩ Đường ôn hòa an tĩnh ở phòng nghỉ cười như thỏ con dúi đầu vào lòng sói lớn chẳng khác nào chui đầu vô lưới.
Gần trưa, bận rộn xong Đường Đường mới kịp nhìn thấy dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại: “Tiểu Đường có muốn kết hôn không?”
Phía trên có mười mấy dòng “Tin nhắn đã được thu hồi”, cậu bận khám bệnh nên không thể xem điện thoại, một giờ sau mới đọc được tin nhắn này.
Còn bỏ lỡ mất tâm trạng căng thẳng rối rắm của Tư Hàn Tước.
Cách màn hình, Đường Đường mỉm cười ngọt ngào: “Được nha.”
Tất cả mọi thứ như nước chảy thành sông, bọn họ khó khăn lắm mới đến được với nhau rồi cùng nhau trải qua thời gian tắc đường vào buổi sáng và sinh hoạt bình thản vào buổi chiều như những người khác, cũng thuận theo tự nhiên mà hưởng thụ hẹn ước tình yêu vĩnh hằng.
Bọn họ vì nhau mà bước ra khỏi quãng thời gian âm u hắc ám nhất của đời người, vì nhau mà trở nên tốt hơn, vì nhau mà càng nhiệt tình yêu thương thế giới này, cuộc đời của họ đã sẵn sàng để đi tới hôn nhân.
Đường Đường nghĩ, cậu hai mươi hai tuổi, vừa qua độ tuổi kết hôn hợp pháp, vừa vặn có thể kết hôn.
Bên kia chưa hồi âm, Đường Đường cũng không vội, đặt điện thoại xuống uống ngụm nước rồi xoay người trở lại phòng khám làm việc.
Hai giờ sau, Tư Hàn Tước mở họp xong trở lại văn phòng, nghiêm túc bác bỏ phương án mới cấp dưới trình lên đồng thời chuyên nghiệp chỉ ra mấy chỗ có vấn đề, cấp dưới lo sợ không dám thở mạnh, liều mạng nhớ kĩ mấy vấn đề kia, cuối cùng Tư Hàn Tước cũng đại phát từ bi thả bọn họ đi.
Văn phòng yên tĩnh trở lại, Tư Hàn Tước theo thói quen vuốt ve kẹo dẻo gấu đứng bên cạnh máy tính.
Sau khi Đường Đường bình phục, kẹo dẻo gấu được đặt trong văn phòng anh, hương vị thơm ngọt luẩn quẩn khắp phòng mãi không tiêu tan.
Hương vị thơm ngọt độc đáo nhất là phương thuốc đông y Đường Đường ngày đêm phối ra, Tư Hàn Tước nghĩ, khó trách lúc trước không thể nào tìm ra được tài liệu liên quan đến kẹo dẻo gấu.
Kẹo dẻo gấu ngồi trong hộp thủy tinh mỉm cười ngọt ngào, ngây thơ đơn thuần.
Tư Hàn Tước vươn tay lấy điện thoại, nhìn thấy hai chữ đơn giản trên màn hình: Được nha.
Quá ngắn gọn, ngắn gọn như trong dự tính lại bình tĩnh ngoài dự tính, Tư Hàn Tước lẩm bẩm: “Cũng chẳng nói muốn kết hôn thế nào.”
Đôi tay đặt lên vị trí nhập tin nhắn nhưng lại mím môi không biết trả lời thế nào, sau đó lại thấy khung chat hiện lên một hàng “Đối phương đang nhập tin nhắn”.
Tư Hàn Tước dừng lại, dán mắt vào dòng chữ kia, chờ tin nhắn của Đường Đường.
Sau một lát, Đường Đường bảo: Tư tiên sinh, em xin nghỉ nửa ngày rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, về nhà nấu cơm, chỉ có hai chúng ta thôi, xem như là chúc mừng kết hôn, từ nay về sau lấy ngày hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn được không?
Lông mi Tư Hàn Tước khẽ run.
Sao anh có thể chấp nhận kết hôn với Tiểu Đường của anh tùy tiện như vậy.
Tư Hàn Tước gọi điện thoại cho Khương Vũ: “Đặt hai vé máy bay tới Hà Lan.”
Khương Vũ nghi hoặc: “Boss, chiều nay anh có cuộc họp.”
Tư Hàn Tước: “Lùi xuống, quan trọng thế nào cũng lùi xuống.”
Khương Vũ: …
Mặt Tư Hàn Tước không cảm xúc, lạnh nhạt nói tiếp: “Cũng cho cậu nửa ngày nghỉ.”
Khương Vũ:!!!
Tư Hàn Tước: “Giúp tôi làm một việc.”
Bên kia, Đường Đường không nhận được hồi đáp, mắt thấy đã giữa trưa mà xe Tư Hàn Tước còn chưa tới nên cậu quay lại giúp Thôi Triết chăm sóc mấy người bệnh, bận rộn xong thì theo thường lệ đi tắm rồi thay quần áo chuẩn bị bắt xe về nhà.
Vừa ra khỏi bệnh viện đã thấy người đàn ông đứng ngoài xe đang cúi đầu hút thuốc, nhíu mày nhìn điện thoại.
“Tư tiên sinh?” Đường Đường tươi cười chạy tới, “Anh chờ lâu chưa? Sao không gọi cho em?”
Thiếu niên hưng phấn: “Anh muốn ăn gì? Tí nữa đi mua thức ăn.”
Tư Hàn Tước khẽ nâng cằm, bình tĩnh trả lời: “Hai giờ chiều lên máy bay tới Hà Lan.”
Đường Đường há miệng: “Hả?”
Tư Hàn Tước cười: “Sổ hộ khẩu và chứng minh thư của em đều mang theo rồi, cực cưng à, đi nào, kết hôn thôi.”