Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 8



Trái tim Tư Hàn Tước như bị dao cùn cứa qua cứa lại, cảm xúc khó tả chằng chịt như mạng nhện bám chặt vào trái tim, từ từ thắt lại, đau đớn dữ dội.

Đau đớn như khi nghe tin Đường Đường chết đuối và bệnh tình nguy kịch.

Tư Hàn Tước chưa từng yêu ai, cũng chưa từng được yêu, đây là lần đầu tiên anh biết loại đau đớn này là sợ hãi mất đi.

Kẹo dẻo gấu nằm trong lòng bàn tay anh, khuôn miệng cong cong vẫn vô cùng vui vẻ và ngây thơ, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chằm chằm, bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt lên đầu ngón trỏ của anh.

Chỉ là chiếc mũi hơi vẹo, nụ cười ngọt ngào trông hơi buồn cười.

Ngón tay cái của Tư Hàn Tước xoa đầu kẹo dẻo gấu, đầu ngón tay mẫn cảm cọ xát làn da mỏng manh của nó, trái tim như tan thành vũng nước, tê tê dại dại.

“Khương Vũ, kiểm tra xem có cửa hàng làm kẹo dẻo thủ công nào gần đây không.” Tư Hàn Tước gọi, không lâu sau Khương Vũ gửi địa chỉ cửa hàng thủ công gần nhất, còn quan tâm hỏi thêm một câu, “Anh muốn sửa lại kẹo dẻo gấu phải không? Hay là để em đi cho, thân phận của anh xuất hiện ở nơi đó không thích hợp cho lắm.”

“Không cần.” Tư Hàn Tước lạnh lùng từ chối.

Kẹo của mình, phải tự mình mang đi sửa.

Kẹo dẻo gấu bị thương phải được khôi phục lại dáng vẻ đáng yêu nhất nhờ chính bàn tay anh.

Đường Tiểu Đường nghe cuộc nói chuyện kia, hai tai khẽ rung động, chủ nhân chuẩn bị mang nó đi sửa chữa.

Anh còn muốn tự tay sửa cho tui nữa, chủ nhân thật tốt. Trong lòng Đường Tiểu Đường thầm ngâm nga một bài hát ngọt ngào tặng chủ nhân.

Nó hơi mệt, ghé vào bàn tay Tư Hàn Tước mặc anh an bài.

Tư Hàn Tước thấy cũng không xa lắm, tên gián điệp đã giao cho Khương Vũ cho nên anh đặt Đường Tiểu Đường vào hộp thuỷ tinh rồi rời khỏi văn phòng.

Tư Hàn Tước cầm hộp thuỷ tinh, vì vậy Đường Tiểu Đường có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy thế giới bên ngoài đấy.

Ỷ vào việc người khác sẽ không để ý đến mình, đôi mắt tròn xoe của Đường Tiểu Đường đảo quanh, tò mò nhìn đám đông náo nhiệt, nó còn nhìn thấy một cặp đôi đang cùng nhau ăn kem trên phố. Cô gái trông vui vẻ còn chàng trai thì cưng chiều xoa tóc cô gái, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn người mình yêu.

Nắng vàng chiếu xuống như bao phủ một lớp kính ấm áp.

Kẹo ghen tị.

Khi nào thì kẹo mới có thể ăn kem với chủ nhân? Kẹo rất yêu chủ nhân, kẹo sẽ tặng chủ nhân hết cả hộp kem luôn!

Đường Tiểu Đường im lặng hứa hẹn!

Chẳng bao lâu, họ đã tìm thấy cửa hàng bán kẹo dẻo thủ công.

Hương thơm ngọt ngào nồng đậm lan toả trong không khí, cửa hàng lấy phong cách dễ thương làm chủ đạo, ngay cả bảng hiệu cũng màu hồng, trong tủ kính bày rất nhiều kẹo dẻo đầy đủ hình thù, dưới ánh đèn thuỷ tinh, chúng lấp lánh đến chói mắt. Bên trong đa số là các con thú nhỏ hoạt bát hoặc những chàng trai cô gái trẻ trung, đủ các loại hình đáng yêu được xếp cạnh nhau trong một không gian nhỏ bé như một thế giới cổ tích đầy màu sắc.

Đứng ở cửa là một con mèo cao lớn màu đỏ đang vẫy gọi, hai mắt cong cong tươi cười chào đón khách.

Đường Tiểu Đường lần đầu tiên nhìn thấy nhiều kẹo như vậy, nhưng tất cả chỉ là kẹo không giống như nó có thể chạy, nhảy và suy nghĩ.

Tại sao nó khác với các loại kẹo khác nhỉ?

Đường Tiểu Đường đã thầm tự hỏi câu này rất lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy chủ nhân, nó đều mơ hồ cho rằng nó đặc biệt bởi vì chủ nhân của nó cũng đặc biệt nha.

Kẹo giống như tinh linh, bởi vì chủ nhân giống như thần.

Cùng lúc đó, Tư Hàn Tước trong bộ vest đen với vẻ mặt nghiêm túc, khí chất cấm dục thần bí, vô cùng nổi bật đứng trước cửa hàng kẹo.

Một cô bé có hai bím tóc đi ngang qua, cô bé nắm tay mẹ mình, chỉ vào Tư Hàn Tước, giọng nói trẻ con mếu máo, “Mẹ ơi, anh kia trông đẹp quá ~~ Oa ~ Mẹ ơi, anh ấy trừng con!”

Người mẹ nắm tay đứa con đang khóc vội vã đi xa.

Kẹo dẻo gấu kinh ngạc:???

Chủ nhân nào có như vậy!

Chủ nhân của tui có làm gì đâu, anh ấy còn chẳng nhúc nhích kìa!

Đường Tiểu Đường mím chặt môi, tuy rằng vẻ mặt của chủ nhân nghiêm túc, nhưng thật ra anh là một người hiền lành tốt bụng, đáng tiếc người khác không nhìn ra được một mặt dịu dàng của anh.

Thế mà chủ nhân lại doạ trẻ con khóc, thật đáng yêu.

Kẹo sẽ nhớ kĩ lịch sử đen tối này của chủ nhân.

Đường Tiểu Đường cười thầm, lén lút nhìn chủ nhân.

Cách hộp thuỷ tinh, sắc mặt Tư Hàn Tước hơi tái, vẻ mặt không hề phản ứng với chuyện vừa xảy ra, chỉ là lông mày hơi cau lại, có một đường dọc sâu ở giữa… nhìn qua không dễ chọc.

Tư Hàn Tước đã quen với phản ứng này.

Nỗi sợ hãi của người khác sẽ khiến anh cảm thấy an toàn.

Khi anh đẩy cửa bước vào, cửa hàng lập tức trở nên yên tĩnh.

Khí chất cao quý và thần bí, người đàn ông có đôi mắt lạnh ôm hộp thuỷ tinh đựng kẹo dẻo gấu mềm mềm dễ thương, đứng trong cửa hàng kẹo ngọt màu hồng phấn, có một loại mê người tương phản manh.

Vẻ ngoài thâm trầm quyến rũ khiến bốn phía kinh ngạc, không khỏi khiến người ta hít thở không thông.

Giá trị nhan sắc vượt ngoài tầm kiểm soát.

Những cô gái đang làm việc đều im lặng, họ lén nhìn Tư Hàn Tước với vẻ ngạc nhiên và phấn khích, thầm kinh ngạc thốt lên, “Đây chính là vẻ đẹp khiến cả thần tiên và con người ghen tị.”

Đường Tiểu Đường yên lặng quan sát phản ứng của người khác đối với chủ nhân, trong lòng tự hào, đây là chủ nhân của tui! Siêu lợi hại, siêu giỏi giang!

Cô chủ tiệm xinh đẹp chào hỏi với ánh mắt đầy ngạc nhiên, “Thưa ngài, ngài cần mua kẹo phải không? Là cho bạn gái hay cho trẻ nhỏ?”

Mọi người đều nín thở, một người đàn ông đẹp trai như vậy rốt cuộc là cô gái nào kiếp trước đã giải cứu trái đất!

Hả? Đường Tiểu Đường chớp mắt, không không! Chủ nhân chưa có ai hết!

Chủ nhân không có bạn gái, càng không có con nhỏ, trong nhà chủ nhân không có ai hết mà chỉ có kẹo thôi.

Nhưng mà trong nháy mắt ấy, trong lòng Đường Tiểu Đường chợt sinh ra sự sợ hãi vô hạn, chủ nhân sẽ mãi mãi ở bên một viên kẹo dẻo sao.

Một viên kẹo ngọt sẽ trấn an mộng cảnh cũng sẽ liều mạng bảo vệ chủ nhân.

Lỗ tai Đường Tiểu Đường rũ xuống lắc lắc sau đó lại dựng đứng lên.

Kẹo ngọt, tình cảm cũng đơn giản ngọt ngào nhất, kẹo yêu chủ nhân như vậy, đương nhiên hiểu được chủ nhân không thể chấp nhận một viên kẹo biết nói.

Cho dù chủ nhân không thể chấp nhận ở bên cạnh kẹo nhưng chỉ cần có một người giống như kẹo có thể luôn luôn bảo vệ chủ nhân, xua đuổi ác mộng, khiến chủ nhân mỉm cười thì kẹo cũng sẽ vui vẻ!

Tất nhiên nếu chủ nhân có thể chấp nhận một viên kẹo dẻo có thể chạy, nhảy và đánh nhau thì còn gì tuyệt vời hơn nữa…

Tư Hàn Tước liếc nhìn chủ cửa hàng, vẻ mặt trầm xuống, lạnh lùng đáp, “Không.”

Anh ghét sự thăm dò kiểu này.

Chủ cửa hàng nhận ra mình khiến khách hàng khó chịu nên nhanh chóng sửa sai: “Vậy thưa ngài, ngài cần gì?”

Không hiểu sao cô hơi sợ hãi.

Tư Hàn Tước lấy kẹo dẻo gấu từ trong hộp thuỷ tinh ra, ánh mắt lạnh lùng khi nhìn kẹo dẻo mới dịu dàng hơn một chút, “Tôi muốn sửa lại viên kẹo này.”

Chủ cửa hàng không còn dám lắm chuyện, cúi đầu xuống quan sát viên kẹo dẻo. Kẹo dẻo gấu hồng phấn, mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn hơn bất kỳ loại kẹo nào trong cửa hàng, khóe miệng nhếch lên một độ cong vừa phải, không khoa trương nhưng cũng đủ vui vẻ ngọt ngào, thân hình tròn trịa vô cùng ngây thơ và sinh động.

Chỉ là cái mũi hơi vẹo, một cẳng chân nhỏ cũng bị gãy nên trông hơi chật vật.

Hẳn là bị ném.

Chủ cửa hàng mỉm cười và nói: “Có thể, vậy ngài muốn tự sửa hay để chúng tôi sửa nó cho ngài?”

Tư Hàn Tước, “Sửa như thế nào?”

“Ngài cần chuẩn bị một cái khuôn, nấu chảy kẹo rồi đúc lại, hoặc cũng có thể tu sửa tại chỗ những phần bị hư hỏng. Ở đây có hướng dẫn thủ công.”

Tư Hàn Tước đáp ừ, “Việc sửa chữa tại chỗ tôi sẽ tự làm. ”

~Hết chương 8~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.