Kẹo Ngọt

Chương 23: “Nụ hôn đầu hửm?”



Đến khi Trình Phóng thả cô ra, khuôn mặt của Minh Hạnh vẫn còn ngơ ngác.

Môi cũng tê dại.

Đôi mắt cô long lanh ánh nước, đuôi mắt thấm ướt, lông mi còn vương nước mắt, hệt như một bé mèo bị bắt nạt.

Dù cô đã làm bạn gái của anh, nhưng cũng phải tiến hành theo trình tự chứ. Cô thấy người ta nắm tay thôi đã chần chừ rồi, trước giờ có ai làm giống như anh đâu…

Giống như…

Minh Hạnh cũng không biết nên nói thế nào nữa!

“Bộ ông đây bắt nạt em à?” Thấy dáng vẻ này của cô, Trình Phóng không nhịn được, hỏi một câu.

Minh Hạnh không đáp, nhìn anh bằng dáng vẻ vô cùng ấm ức.

Trên môi vấn vương mùi hương trên người Minh Hạnh, thơm đến mức khiến lòng anh ngứa ngáy cả lên.

Cmn, chịu không nổi.

“Nụ hôn đầu hửm?” Trình Phóng đến gần cô, khẽ hỏi.

Khóe môi của Minh Hạnh run run, xấu hổ không nói nên lời.

Mà không nói tức là thừa nhận rồi!

Trình Phóng cười đắc ý.

“Ông đây cũng thế, em có lỗ đâu.”

Sao cái gì anh cũng có thể mặt dày nói ra như vậy nhỉ?

Minh Hạnh không có cách nào để thảo luận đề tài này với người khác.

“Anh đồng ý với em, nhất định sẽ chăm chỉ học hành.” Thấy cô như vậy, ngữ điệu của Trình Phóng mềm hẳn, lần đầu tiên phá vỡ nguyên tắc của mình để thoả hiệp.

“Ông đây có bạn gái còn không được hôn nữa.”

Em ấm ức cái gì?

Minh Hạnh ngồi với tư thế bị anh tách hai chân, đè nặng xuống người nên rất khó chiu. Cô ngồi trên bàn, không nhúc nhích được, bèn thử cục cựa vài cái, muốn xuống.

Thấy vậy, Trình Phóng giang tay, ôm cô xuống.

Minh Hạnh đứng thế này, đỉnh đầu chỉ cao đến ngực của Trình Phóng. Làn da màu lúa mạch của anh lộ ra dưới lớp quần áo, cơ bắp rắn chắc, tràn ngập hương vị hormone nam tính.

Đôi khi Minh Hạnh quên rằng, Trình Phóng còn nhỏ hơn cô một tuổi.

“Nếu là người khác nói với anh những lời này, anh còn chẳng buồn nghe.”

Từ nhỏ đến lớn, biết bao nhiêu người đã từng nói với anh là phải chăm chỉ học hành, nhưng cái tôi của Trình Phóng rất lớn, anh đã quyết định không học thì sẽ không học.

Ngay cả lần thôi học cấp ba, anh muốn nghỉ là nghỉ luôn.

Cuộc đời của anh, mặc dù rối tinh rối mù, nhưng anh vẫn có chuyện mà bản thân muốn làm, mặc kệ bố con thằng nào khuyên cũng không được.

Toàn một lũ chết tiệt, cút.

“Nhưng nếu cô Minh đã nói, thì anh sẽ nghe lời em.” Trình Phóng nở nụ cười.

Sau này đều nghe lời cô, cô bảo thế nào thì làm thế đó.

Dù bảo anh đi chết anh cũng cam lòng.

“Ai bảo anh thích em chứ.”

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Minh Hạnh vang lên.

Cô bị tiếng chuông này làm giật mình, sau đó lấy điện thoại ra.

Trình Phóng nhìn thoáng qua, hình như tên hiển thị trên màn hình là tên của đàn ông.

“Đã trễ vậy rồi, ai thế?” Anh hỏi.

Minh Hạnh thành thật trả lời: “Bạn của em.”

“Chính là người đã ghé thăm em vào hai hôm trước ấy.”

“Không cho nhận.” Sắc mặt của Trình Phóng chẳng tốt tẹo nào, cả giận: “Mẹ nó, ông đây ngứa mắt anh ta, mấy ngày nay bị anh ta làm cho tức chết.”

Vả lại, chỉ là bạn bè mà muộn thế này, gọi điện cái quái gì?

“Có thể là ảnh —”

Minh Hạnh nói được một nửa thì bị Trình Phóng cắt ngang.

“Em là bạn gái của anh, anh đây thích quản em đấy.” Trình Phóng nói, đồng thời cúp điện thoại của cô.

Minh Hạnh biết Lộ Tuyển tìm cô cũng không có gì quan trọng, dù có thì cũng liên quan đến Kiều Kiều.

Cho nên khi Trình Phóng cúp điện thoại, cô cũng tuỳ theo anh, chỉ yên lặng cất điện thoại.

“Không được rồi, phải tắm thôi.” Ngửi thấy mùi hương trên người cô, bụng dưới của Trình Phóng càng ngày càng áp lực. Anh lùi ra sau hai bước, cầm lấy quần áo.

Anh vừa đến cửa thì chợt nghĩ ra cái gì, quay đầu lại nhìn Minh Hạnh, nói: “Buổi tối đừng đi.

“Anh rất muốn ôm em ngủ.”

Minh Hạnh sửng sốt vài giây, lắc đầu nguầy nguậy, buộc miệng thốt lên: “Không được.”

“Vậy phải làm sao mới được?” Trình Phóng hỏi.

Ngữ điệu của anh rõ ràng chỉ đang nói giỡn, thế mà Minh Hạnh lại chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ.

“Chờ, chờ anh học giỏi…”

“Được.” Cô chưa dứt lời, Trình Phóng đã sảng khoái đồng ý.

“Nhất định sẽ học giỏi.”

Vừa nói hết câu, anh liền đi ra ngoài.

Vài phút trôi qua, cô vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Minh Hạnh đứng đấy một hồi, lúc nhìn đồng hồ mới bừng tỉnh, chạy nhanh về phòng.

Chứ đợi Trình Phóng quay lại thì…

Minh Hạnh không dám nghĩ nhiều.

Cô lập tức chạy ra ngoài.

Trong sân im ắng, ánh trăng làm bạn với gió thoảng, dịu dàng chiếu rọi.

Qua một đêm đã có bạn trai, bản thân Minh Hạnh cũng không dám tin.

Sáng sớm hôm sau, lúc cô thức dậy vẫn đăm chiêu suy nghĩ, đầu óc của mình có chạm chỗ nào không mà gây ra chuyện này.

Thật khác người, thật không thể tin nổi.

Cũng không chân thật cho lắm.

Cô sửa soạn xong, chuẩn bị ra cửa, nhưng vừa bước chân ra thì một bàn tay vươn đến, cầm lấy toàn bộ đồ đạc trong tay cô.

Trình Phóng nhẹ nhàng quải nửa túi đồ của cô lên lưng.

Vừa nhìn thấy anh, Minh Hạnh lập tức nhớ đến chuyện đêm qua.

Cô rũ mắt không dám nhìn lâu, để Trình Phóng lấy đồ, còn mình thì cố gắng đi tiếp.

Trình Phóng liền lẽo đẽo theo sau cô.

“Minh Hạnh, em đấy, đừng có trở mặt. Nếu không anh sẽ bế em lên giường luôn.”

Giọng của Trình Phóng rất lớn, dọa Minh Hạnh nhảy dựng lên. Cô tức khắc dừng lại, quay đầu nhíu mày, trừng anh bằng đôi mắt không dám tin.

May là hai người vẫn còn đứng trong sân, bà nội cũng không có ở đây, chứ để bà nghe thấy thì xấu hổ chết mất.

Thật sự không còn mặt mũi gặp ai luôn ấy!

Sau một hồi lâu mà Minh Hạnh vẫn không biết đáp lại thế nào, chỉ đành ngậm ngùi chịu thua, dứt khoát không nhắc đến chuyện này nữa.

“Trình Phóng, anh học khối Xã hội hay khối Tự nhiên?” Minh Hạnh nghiêm túc hỏi anh.

Trình Phóng nhìn cô chăm chú, trả lời: “Anh đều học được hết.”

“Cô Minh giỏi cái nào cứ dạy anh cái đấy là được.”

Anh kiểu sao cũng được, dáng vẻ không hề chú tâm.

“Trình Phóng, em nghiêm túc đấy.” Minh Hạnh thật sự đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh, “Dù là khối Xã hội hay khối Tự nhiên thì sau này vẫn phải thi Đại học, xét điểm, rất quan trọng, anh phải suy nghĩ cẩn thận.”

“Anh… không được tuỳ ý như vậy.”

Minh Hạnh nghĩ rằng, bây giờ khoá dạy trên lớp của cô đã sắp kết thúc. Khi đó, cô sẽ có nhiều thời gian hơn, có thể soạn cho Trình Phóng một kế hoạch học tập đàng hoàng.

Cô đang nghiêm túc làm việc, chứ không hề nói giỡn với anh.

Trình Phóng nói: “Trước đây anh học chuyên khối Tự nhiên.”

Quả nhiên là vậy, Minh Hạnh cũng đoán được.

Vì thế, cô hỏi: “Vậy điểm thi của anh thế nào?”

Uầy, đây là tư thế tiêu chuẩn của chủ nhiệm lớp khi đặt câu hỏi nè.

“Không biết nữa.” Trình Phóng thuận miệng đáp.

Minh Hạnh: “Sao lại không biết? Trường anh không bắt làm bài kiểm tra à?”

“Họ bắt thì bắt chứ, anh đâu nhất thiết phải kiểm?” Ngữ điệu của anh nghe mà tự hào, “Vả lại thi xong anh cũng chả quan tâm điểm số làm gì.”

Bởi vì chưa từng nghĩ nó quan trọng, nên anh cũng không để ý.

Đang nói dở thì Trình Phóng trèo lên xe máy, vỗ vỗ ghế sau và gọi cô, “Ngồi lên nào.”

Minh Hạnh nhìn anh, chậm chạp ngồi lên yên xe.

Trình Phóng giẫm chân lên chân ga, lớn giọng bảo: “Minh Hạnh, ôm chặt vào.”

Minh Hạnh nắm hai bên áo của anh.

Trình Phóng chờ một hồi vẫn không cảm thấy gì, thế là dứt khoát nắm tay cô vòng quanh eo mình.

“Đây mới gọi là ôm chặt anh.”

Dứt lời, con xe đã vọt ra ngoài.

Trình Phóng lái xe với tốc độ rất nhanh.

Không đầy năm phút, chiếc xe đã đỗ trước cổng trường.

Trình Phóng chống một chân xuống đất, một tay đỡ Minh Hạnh, cười hỏi: “Chiều nay mấy giờ em về?”

“Anh đến đón em.”

“Em cũng chưa biết nữa.”

“Vậy bao giờ hết tiết thì gọi cho anh.” Đêm qua anh vừa lấy phương thức liên lạc với cô, dãy số vẫn còn nóng hổi, chưa mở hàng đây.

Trình Phóng dừng một lát, nói tiếp: “Em đừng trốn tránh anh như trước nữa, về sớm được lúc nào thì về luôn đi.”

“Em biết rồi.” Minh Hạnh đáp lại, sau đó đi vào trường học.

Trình Phóng vẫn đứng ngoài cổng, ánh mắt thẳng tắp không hề che giấu, theo chặt bóng lưng của cô. Đến khi cô đi xa rồi khuất dạng, anh mới thôi nhìn.

Sau đó, Trình Phóng lại đến xưởng làm việc.

Tay quản lý kia rất tức giận, mắng chửi vài câu, nói cái gì mà con người anh không đáng tin cậy, ông ta không thèm mướn nữa.

Trình Phóng vô cùng thoải mái gật đầu.

Anh tổng kết tiền lương xong, đang định rời khỏi thì Doãn Hạo đuổi theo, vội la lên: “Anh Phóng, sao anh lại không giải thích gì thế? Công việc này khó tìm lắm đấy!”

Đây là công việc tốt nhất trong trấn rồi.

“Giải thích cái gì?” Trình Phóng cười thành tiếng, “Ban nãy ông đây còn chẳng để ý.”

“Anh Phóng tìm được chỗ nào tốt hơn rồi à?”

Trình Phóng: “Không có.”

“Công việc cái gì mà công việc, ông đây phải về nhà ôn luyện để thi Đại học!”

Doãn Hạo nghe thấy, ngẩn tò te.

Trước đây cậu từng khuyên Trình Phóng thi Đại học đi, đừng tạm nghỉ nhưng anh có nghe đâu. Bây giờ kỳ thi Đại học qua rồi, làm sao học được?

“Học lại?” Doãn Hạo cảm thấy quá sức tưởng tượng.

E là anh Phóng bị ma nhập rồi!

“Vợ tao bảo tao học thì tao học thôi.”

“Không phải đấy chứ, từ khi nào mà anh Phóng có… Vậy —” Doãn Hạo không hiểu gì, trong đầu load một hồi, ngu ngơ hỏi: “Là Giang An Ngữ ạ?”

Doãn Hạo chỉ có thể nghĩ đến cô ấy.

Chỉ có cô ấy là vừa thích anh Phóng, vừa có thành tích tốt trong trấn thôi.

Chỉ có cô ấy.

“Cái đm!” Trình Phóng chửi thẳng: “Vợ của ông đây còn đẹp hơn cô ta nhiều!”

“Nếu không phải thì sao anh còn tự gây sức ép cho mình như vậy?” Doãn Hạo cảm thấy nếu lỡ một năm rồi thì thôi, không cần phải cố thêm năm nữa làm gì, chưa tính đến chuyện Trình Phóng cũng đâu phải một người ham học.

“Cái mồm thối nhà mày, bớt nói lại hộ bố.”

Trình Phóng vừa lãnh lương nên muốn đi siêu thị mua đồ, phải mua đồ ngon cho Minh Hạnh ăn mới được.

Doãn Hạo còn đang suy nghĩ rốt cuộc chuyện là sao, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra, đến khi nâng mắt thì thấy Trình Phóng đi được quãng xa rồi.

“Rốt cuộc là anh Phóng bị làm sao vậy nhỉ…” Doãn Hạo vò đầu, lẩm bẩm trong bụng một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.