Từ trước đến giờ, chuyên ngành của cô không có quá nhiều bài tập, đến năm ba vẫn như vậy.
So với việc học của mình, cô càng quan tâm đến thành tích của Trình Phóng hơn.
Sau khi thi thử lần thứ nhất, trường học lại đã tổ chức thêm hai kỳ thi nữa, điểm số của cả hai lần không chênh lệch là mấy.
Đều suýt soát 600.
Đây giống như là ngưỡng tối đa mà anh có thể đạt được, không thể nâng cao hơn nữa.
Vì vậy, Minh Hạnh cầm riêng hai bài thi của anh đến nhờ Lộ Tuyển và Nhậm Kiều Kiều cùng phân tích giúp mình.
Tối qua, Nhậm Kiều Kiều vừa tham gia một bữa tiệc, về rất muộn, mới ngủ được vài tiếng đã bị Minh Hạnh gọi dậy.
Cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, gật gà gật gù.
Lộ Tuyển ngồi đối diện hai người.
Ngồi ở vị trí cách xa Kiều Kiều nhất.
Minh Hạnh đặt bài thi lên bàn, đánh dấu từng phần điểm một cách rõ ràng.
“Điểm thấp nhất luôn là điểm Văn, chỉ khoảng 100, có lần chỉ được 90 điểm.”
“Điểm Anh và Toán cũng dao động ở mức 110.”
Chỉ có môn Lý là lần nào anh thi cũng đạt điểm cao, lắm lúc còn đứng nhất toàn trường.
Nhìn chung rất khó để cải thiện.
“Mình biết nền tảng của anh ấy không vững, không có cách nào bắt kịp chỉ trong thời gian ngắn như vậy, nhưng ít nhất vẫn cố được thêm từ 10 đến 20 điểm mỗi môn.”
Lộ Tuyển cầm bài thi Văn của Trình Phóng lên.
Tuy anh là sinh viên khối Tự nhiên nhưng hồi cấp ba, điểm các môn Xã hội cũng rất cao, còn từng đạt giải Nhất kỳ thi Văn cấp tỉnh.
Điểm tối đa của môn Văn là 60, Trình Phóng chỉ đạt 32.
Điểm này mà cao được mới lạ đấy.
“Thật ra, để có thể thi đậu môn Văn thì phải dựa vào những bài thơ cổ và từ cổ tiếng Trung. Còn những cái khác thì phải phụ thuộc vào sự hiểu biết và kinh nghiệm cá nhân nữa.”
Nói trắng ra là vốn văn chương của Trình Phóng không tốt.
Lộ Tuyển lại lật xem mấy bài thi khác, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiếp thu kiến thức cần có một quá trình lâu dài, bây giờ cậu ấy đang ôn tập nước rút, không thể dành nhiều thời gian cho việc này.”
Dừng một lát, Lộ Tuyển nói tiếp: “Nhưng nếu cậu ấy có thể làm được, góp ít thành nhiều sẽ tạo nên sự thay đổi về chất.”
Nếu không có nền tảng kiến thức thì có học nhiều kỹ năng đến đâu cũng vô dụng.
Minh Hạnh gật đầu tán thành.
Mặc dù Trình Phóng rất thông minh và có trí nhớ tốt, nhưng anh đã thôi học nhiều năm rồi. Trong mấy tháng ngắn ngủi, nếu anh muốn tiếp thu toàn bộ vốn kiến thức này thì anh buộc phải nỗ lực và trả giá gấp nhiều lần người khác.
Chỉ cần có thời gian để tiến bộ, ắt phải cố gắng hết mình.
Không bao giờ từ bỏ.
Nhậm Kiều Kiều nghe mà gật gù muốn ngủ.
Lộ Tuyển ngồi nói chuyện với Minh Hạnh nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý về phía Nhậm Kiều Kiều, thấy cô gục đầu sắp ngã, anh lập tức vươn tay qua.
Bàn tay vững chãi đỡ lấy cằm của cô.
Nhậm Kiều Kiều trợn mắt, mặt mày nóng bừng, lập tức ngồi thẳng dậy.
Cô mở to mắt, ngây ngốc nhìn Lộ Tuyển, sau đó lại đảo mắt sang Minh Hạnh.
“Ôi dào, có đến mức đó không? Việc học của cậu ta khiến cậu nhọc lòng dữ vậy, lo trước lo sau giống như bà mẹ già rồi kìa.” Nhậm Kiều Kiều mím môi, lanh lảnh nói.
“Hay là Quốc Khánh bọn mình đi chơi đi, nên đi đâu nhỉ?” Nhậm Kiều Kiều vô cùng tự nhiên đổi đề tài, suy nghĩ rồi hưng phấn nói: “Hay là đi Disney nhé!”
“Không được… Chắc chắn là đông nghịt người, lỡ bị người ta chen chết nữa.”
“Thôi không cần đi đâu xa, gần đây là được.”
Nhậm Kiều Kiều hăng say tự biên tự diễn.
Lộ Tuyển vẫn đang nhìn Nhậm Kiều Kiều, khiến cô không được tự nhiên, ánh mắt né tránh, cố gắng không nhìn về phía anh.
Nhưng vẫn khó chịu thế nào.
“Nóng quá, mình ra ban công hóng gió đây.” Nhậm Kiều Kiều lập tức đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài.
Không bao lâu sau khi cô đứng dậy, Lộ Tuyển cũng đặt bài thi xuống, đi ra ngoài.
Tầng 16 cũng không tính là cao.
Toàn bộ chung cư này đều được ba của Nhậm Kiều Kiều phát triển, trước đây cô rất thích chỗ này nên nhờ ba để lại cho mình hai căn hộ.
Cô nói là cô muốn làm hàng xóm đối diện với bạn thân.
Nhậm Kiều Kiều đứng trên ban công, nhìn xuống phong cảnh bên dưới.
Ngắm nhiều rồi sẽ thấy chán.
Lúc này, sau lưng vang lên tiếng động, Nhậm Kiều Kiều quay đầu lại, phát hiện Lộ Tuyển cũng ra đây.
“Anh chàng học mãi thành tinh đấy à?” Nhậm Kiều Kiều không vui nhíu mày, nói thầm: “Mấy người học thành tinh thường không sống thọ đâu.”
Nhanh mồm nhanh miệng, câu từ hóm hỉnh.
“Đêm qua em ngủ không ngon à?” Lộ Tuyển nhìn cô cứ ngáp hoài.
“Nói thừa, em ngủ…” Nhậm Kiều Kiều vừa nói vừa giơ ngón tay lên, “Chưa được bốn tiếng nữa là!”
“Mặc dù tối qua em gặp được rất nhiều giai đẹp nhưng đều là ngôi sao mới trong làng giải trí, nhìn mãi cũng không có gì ấn tượng.”
Cô còn chẳng nhớ được đêm qua đã nhìn thấy ai, đẹp trai như thế nào nữa.
Rõ ràng còn có vài người rất hot dạo gần đây…
“Ngẩng đầu nhìn anh.” Lộ Tuyển bất thình lình nói.
Ngữ điệu của anh rất bình thản, nhất thời Kiều Kiều không nhận ra điều khác thường, thế là ngẩng đầu.
Cô nâng mắt nhìn chằm chằm Lộ Tuyển, xem anh định làm gì tiếp theo.
“Hẳn là anh không hề kém hơn bọn họ.” Lộ Tuyển vừa cứng nhắc vừa căng thẳng nói. Dừng một lát, anh lại bảo: “Em nhìn anh nhiều một chút cũng sẽ thoải mái hơn.”
Lộ Tuyển sở hữu khuôn mặt vô cùng tuấn tú, vừa nho nhã vừa lịch thiệp, khiến người khác cảm thấy thoải mái như đắm mình trong gió xuân khi nhìn thấy anh.
Nhậm Kiều Kiều hơi khựng lại, trái tim vô thức đập nhanh điên cuồng.
Nhìn một người lâu hơn bao nhiêu, tỉ lệ rung động sẽ tăng lên bấy nhiêu.
Huống hồ, nhan sắc của Lộ Tuyển còn rất dễ khiến trái tim của người khác trở nên loạn nhịp.
Nhậm Kiều Kiều nhớ lại nhiều năm trước, cái khoảng thời gian mà cô rất rất thích anh.
Anh mặc áo sơ mi trắng, mặt mày lạnh nhạt, tóc rũ ngang trán, ngày nào đi học cũng một thân một mình, yên lặng đến trường.
Cô nói chuyện với anh, anh chẳng bao giờ đáp lại.
Lúc Nhậm Kiều Kiều mặc bộ váy thật đẹp, chạy đến hỏi anh có đẹp hay không, anh chẳng thèm ngẩng đầu nhìn,
Sau đó còn không nhịn được, bảo cô tránh ra, anh muốn học bài.
Chàng trai vừa trầm tính vừa lạnh nhạt, mãi mãi không để bất kỳ ai đến gần.
Lúc con tim rung động, cô rất nhiệt tình, lúc từ bỏ cũng rất tuyệt tình.
Đường đường là cô cả nhà họ Nhậm, cô muốn gì mà chẳng được, sao phải cố chấp với một người là Lộ Tuyển?
Sau khi khóc thoả thích một trận thì không sao nữa.
Nhưng vận đổi sao dời, ông trời chẳng buông tha ai.
Nhậm Kiều Kiều nâng mắt, đối diện với ánh mắt của Lộ Tuyển.
Anh đang nhìn cô.
“Hôm qua anh có nhìn thấy em không?” Nhậm Kiều Kiều chợt hỏi: “Hôm qua em đã mặc bộ lễ phục xuân hè cao cấp được thiết kế riêng, rất quý giá, thậm chí có tiền cũng không mua được.”
“Đẹp không?”
Hôm qua Lộ Tuyển không nhìn thấy cô, nhưng có xem ảnh chụp.
“Đẹp.” Anh gật đầu không chút do dự.
“Rõ ràng là không!” Nhậm Kiều Kiều phản bác: “Em không hề thích bộ lễ phục đó chút nào, nó lộ dáng!”
Bởi vì cô đột ngột đến lấy trang phục, trước đây chưa từng thử, sau khi mặc vào, Kiều Kiều thực sự không thích.
Cho nên tối qua cô mới không vui.
Cô vừa phản bác, Lộ Tuyển không biết nói gì cho phải.
Anh hơi cụp mi, xúc cảm nhẫn nhịn ẩn hiện nơi khoé mắt.
“Cho nên —” Sắc mặt của Kiều Kiều bỗng trở nên nghiêm túc, “Một bộ đồ đã bị đánh giá là xấu, tất nhiên em sẽ không bao giờ mặc lại nữa.”
“Anh cũng như vậy.”
Nói xong câu này, Kiều Kiều xoay người đi vào trong phòng.
Minh Hạnh vẫn đang ngồi trên mép sô pha để nghiên cứu bài thi, viết chi chít một tờ giấy.
Kiều Kiều đi đến, môi run run, đứng bên cạnh cô, thoáng vẻ ấm ức.
Minh Hạnh thôi viết, ngẩng đầu nhìn ra ban công, cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Lần đầu tiên Kiều Kiều khóc cách đây vài năm, cô ấy rất kiên cường lau nước mắt của mình.
Bản thân Kiều Kiều rất hiếm khi khóc, chỉ có vài lần, nhưng đều cùng vì một người.
“Anh ấy chẳng tốt chút nào hết.”
“Tính tình thì kém, không biết lãng mạn, còn thẳng như ruột ngựa. Trước đây mình ghét anh ấy lắm, bởi vì anh ấy rất hay nói những lời khiến người khác mất hứng.”
“Nhưng… trong lòng mình lại cảm thấy khó chịu…”
Kiều Kiều cũng không biết mình đang nói gì, lắm lúc cảm xúc của con người sẽ trào dâng chỉ trong chớp mắt.
Hôm nay, Trình Phóng về khá muộn.
Tiết tự học cuối cùng, trong lúc anh làm bài tập thì trùng hợp gặp phải một đề khó, phải mất rất lâu để giải được, thời gian cũng vô thức trôi qua.
Trình Phóng vừa về đến dưới nhà đã thấy Lộ Tuyển đang đứng trước cổng.
Anh không khỏi nhíu mày.
Sao anh ta lại ở đây?
Mặc dù Lộ Tuyển từng dạy anh vài hôm nhưng Trình Phóng vẫn không thích Lộ Tuyển.
Anh còn chưa hết giận cái vụ hồi trước đâu, còn nhớ rõ rành rành đây này.
Lộ Tuyển vươn tay quàng vai anh.
“Tôi có việc.” Anh ấy nói rất súc tích.
Trình Phóng vẫn không thèm để ý.
“Có việc cần chỉ bảo.” Lộ Tuyển giải thích thêm lần nữa.
Anh ta thì có việc gì cần chỉ bảo chứ? Lại chả là mấy cái đề khó à?
Bây giờ Trình Phóng rất đau đầu, không muốn giải đề.
Hôm nay giải nhiều đề khó lắm rồi, còn mệt hơn cả đánh trận nữa.
Chỉ tổ đau đầu.
Trình Phóng nhấc chân, định bụng đi thẳng.
Lộ Tuyển xoay người đuổi kịp, vừa đi vừa nói: “Tôi muốn hỏi ông, làm sao để khiến con gái vui vẻ?”
Dáng vẻ chân thành xin lời khuyên nhưng vẫn khư khư cái điệu điềm tĩnh và lạnh nhạt của Lộ Tuyển —
Thực sự mà nói, rất ngứa đòn.
“Ông nhìn tôi bộ có trách nhiệm này hả?” Trình Phóng không khỏi cười thành tiếng, “Còn phải tận tay dạy ông cách yêu đương cơ đấy.”
Anh mà có thời gian để dạy, thà rằng giải thêm một đề, học thuộc mấy chục từ đơn.
Lúc Trình Phóng vào cửa, Minh Hạnh vừa từ ban công trở vào.
Cô quan sát Trình Phóng, ánh mắt nghi ngờ, sau khi do dự một lát, cô hỏi: “Anh vừa nói gì với Lộ Tuyển dưới lầu thế?”
Trình Phóng sửng sốt, chợt cười.
“Cô Minh à, mắt của em là kính viễn vọng hửm?”
Đây là lầu 16 đấy, sao cô thấy được hay vậy.
Bị anh trêu một câu như thế, nụ cười của Minh Hạnh lập tức tắt ngấm, cô nhấc chân đi vào phòng.
Vừa đi vừa lầm bầm: “Làm gì tận bảy giờ mới về.”
“Minh Hạnh đừng giận mà,” Trình Phóng tiện tay vứt đồ xuống ghế sô pha, sau đó giữ chặt tay cô, khẽ vân vê từng ngón tay.
Anh lập tức thành thật giải thích: “Anh ta hỏi anh làm sao để khiến con gái vui vẻ?”
Hôm nay, Kiều Kiều gần như chiến tranh lạnh với Lộ Tuyển, không thèm nói câu nào với anh ấy, lúc ra về cũng lạnh lùng.
Lộ Tuyển là một tên đầu gỗ, thấy Kiều Kiều không vui, rõ ràng là rất lo lắng nhưng anh ấy vẫn không nói câu nào.
“Ồ.” Minh Hạnh bình bình đáp.
“Muốn biết anh đã trả lời anh ta thế nào không?” Trình Phóng cười, hỏi cô.
Anh đang cố tình kích thích cô.
Minh Hạnh vốn không định hỏi, nhưng vẫn không khỏi tò mò, cuối cùng vẫn hỏi: “Sao sao?”
“Anh nói với anh ta…” Trình Phóng cố tình kéo dài, cười cười nhìn Minh Hạnh nhưng không hề nói tiếp.
Một hồi lâu sau, anh mới nhẹ nhàng bảo: “Cứ mặt dày là được.”