Lúc Trình Phóng tỉnh lại, đã hơn mười một giờ trưa.
Minh Hạnh mặc chiếc váy đỏ mới mua, vừa trang điểm xong xuôi.
Hiếm khi cô trang điểm xinh đẹp như vậy.
Có thể nói Minh Hạnh của quá khứ là một ánh trăng dịu dàng, ăn mặc thanh lịch và tươm tất, khi cười như gió thoảng qua tai, nước chảy qua suối.
Tủ quần áo của cô có rất ít những màu tươi sáng như màu đỏ.
Không những vậy, cô còn dậy sớm để trang điểm, chóp mũi hồng hồng, trông mà thương muốn chết.
“Chúng ta đi xem phim đi, có vài bộ phim điện ảnh mới ra dịp Quốc Khánh, em thấy điểm đánh giá cũng được lắm.” Thấy anh đã dậy, Minh Hạnh cười nói.
Sáng nay, sau khi tỉnh ngủ, cô đã suy nghĩ trong khoảng thời gian này Trình Phóng cứ học như vậy, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, tinh thần quá căng thẳng cũng không phải chuyện tốt.
Cho nên, nhân lúc đang là kỳ nghỉ, ra ngoài chơi một lát, thuận tiện giải khuây.
Dù sao thì sự kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi là rất quan trọng.
“Sau khi xem phim xong, chúng ta lại đi ăn lẩu. Dạo này lạnh rồi, ăn lẩu nóng thì bao hợp.”
Minh Hạnh càng nói càng vui vẻ.
Trình Phóng gật đầu đồng ý.
Tốc độ của anh rất nhanh, không đến mười lăm phút đã rửa mặt và thay đồ xong cả rồi.
Lúc hai người ra cửa, vừa đúng mười hai giờ.
Vì rạp chiếu phim gần đây không quá xa, thế là hai người không ngồi xe mà chọn đi bộ.
Tuy rằng đã là ngày thứ hai của kỳ nghỉ Quốc Khánh nhưng trên phố vẫn nhộn nhịp như cũ, hàng hàng quán quán đều mở cửa kinh doanh, dòng người chen chúc xô đẩy, tấp nập xô bồ.
Sau khi đến rạp chiếu phim, còn mươi lăm phút nữa là chiếu phần mở đầu của bộ phim.
Trình Phóng đứng phía sau, bỗng lấy một quyển sổ tay trong túi ra, lật vài cái.
Sau đó lại cất vào.
Đây là ghi chú từ vựng tiếng Anh, quyển sổ khá nhỏ, vừa vặn có thể đặt trong túi.
Quyển sổ này ghi những từ vựng cần nhớ cơ bản của một học sinh cấp ba.
Minh Hạnh quay đầu nhìn anh, không khỏi sửng sốt, sau đó thì hơi kinh ngạc.
Cô không ngờ Trình Phóng còn đem cái này theo.
“Không phải em nói anh thoải mái thả lỏng rồi ư? Anh không cần học nữa.” Minh Hạnh vươn tay đút vào túi của anh, muốn đoạt sổ tay ghi nhớ về.
Nhưng lục hoài vẫn không ra.
Rõ ràng cô thấy anh bỏ vào túi mà ta, sao không thấy nhỉ?
Minh Hạnh nghi nghi ngờ ngờ.
Trình Phóng cúi đầu nhìn cô, khoé môi nhoẻn cười, thấp giọng nói: “Sờ đi đâu đấy?”
Anh chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, bên ngoài là áo khoác, lúc Minh Hạnh vươn tay lục túi đã sờ phải cơ bụng của anh, còn sờ lung tung, ngay từ đầu cô còn không hề hay biết.
“Nếu em thích thì về rồi cho em sờ,” Trình Phóng nói, rồi lấy sổ tay từ túi bên kia ra, vâng lời đưa đến trước mặt cô, “Cho em này.”
Ngón tay của Minh Hạnh như bị phỏng, vội rụt lại, cầm quyển sổ tay rồi bỏ vào túi xách của mình.
Hai chị bán bắp rang đằng trước nhìn họ vài cái, sau đó không khỏi nhìn nhau, bật cười, còn thì thầm gì đó nữa.
Lúc đưa bắp rang, chị ấy cười hỏi: “Đôi bạn trẻ cố gắng học tập quá chừng, đang học lớp 12 nhỉ?”
“Lớp 12 vẫn nghỉ lễ Quốc Khánh à?”
Đúng là thanh xuân, cùng nhau học hành, cùng nhau phấn đấu, càng ngẫm càng thấy…
Tốt đẹp quá đỗi!
“Tôi học lớp 12, còn cô ấy thì không,” Trình Phóng gật đầu trả lời, sau đó nắm tay Minh Hạnh, bổ sung: “Đây là đàn em học lớp 11 của tôi.”
Sao lại bắt đầu nói tào lao nữa rồi.
Minh Hạnh sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay của mình đang bị anh nắm chặt, sau đó lại nhìn Trình Phóng.
Mặt không đỏ, tim không loạn, nói cứ như thật ấy.
“Vậy em gái cũng học hành thật tốt nha,” Chị bán bắp hiền hoà nhìn Minh Hạnh, còn lấy vài viên kẹo nhỏ bên cạnh cho cô.
“Đây, chị mời em kẹo nè.”
Dáng vẻ và ngữ điệu hệt như dỗ trẻ con, Minh Hạnh thấy ngượng muốn chết.
Cô xấu hổ nói “cảm ơn”, sau đó quay người chạy đi.
Một tay thì bị Trình Phóng dắt, một tay thì nắm chặt mấy viên kẹo.
Hai người đến rạp chiếu phim trước.
Còn hơn mười phút nữa mới bắt đầu chiếu bộ phim tiếp theo, trong rạp vẫn chưa có nhiều người, sau khi họ tìm chỗ ngồi xuống, rạp chiếu vẫn rất yên tĩnh.
Chỗ ngồi của hai người ở phía sau, đối diện màn chiếu.
Trình Phóng xoa đầu Minh Hạnh, cười khẽ: “Minh Hạnh có định mời anh ăn kẹo không?”
Tiếng cười khẽ của anh vang lên trong tối, mang theo một chút bông đùa, là cái điệu nói chuyện đặc trưng của Trình Phóng.
Nhưng nhờ như vậy, Minh Hạnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Điều này chứng tỏ tâm trạng của anh cũng không tệ.
Chỉ cần anh đừng giống như hôm qua, gượng ép chính bản thân là được rồi.
Minh Hạnh lấy một viên kẹo ra, bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng của anh.
“Ừm… Mời anh Phóng ăn kẹo ạ.”
Má ơi, chỉ một tiếng gọi này thôi cũng khiến tim anh nhũn ra rồi.
Yết hầu của Trình Phóng trượt một cái, trái tim không có định lực của anh bắt đầu nhảy tưng tưng, há miệng nuốt viên kẹo xuống.
Đầu lưỡi điểm chút ngọt ngào, còn cả hương bạc hà thanh mát.
“Ngon không anh?” Minh Hạnh thuận miệng hỏi.
Loại kẹo được dùng để tặng bên ngoài thế này thường có mùi vị giống nhau, đều có vị ngọt, ăn cũng không thấy gì đặc biệt.
Thế nhưng Trình Phóng lại gật đầu, si mê thưởng thức.
“Ngon lắm, ngọt giống như Minh Hạnh vậy.”
Trình Phóng cúi người đến, Minh Hạnh hơi né tránh, lí nhí nói: “Rạp chiếu phim có camera đó.”
Trình Phóng cười một tiếng.
“Anh có làm gì đâu.”
“Chỉ là muốn hỏi thử đây là bộ phim gì thôi mà?” Anh không rành mấy về phim ảnh, dù sao đã lớn chừng này nhưng số lần anh đi xem phim chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.
Nói đến lĩnh vực phim, Minh Hạnh lập tức hứng thú.
“Đây là bộ phim của ngôi sao mà em thích,” Minh Hạnh cầm điện thoại, tìm kiếm vài tấm hình cho anh xem, “Tuy anh ấy là nghệ sĩ nhưng rất thông minh, thành tích học tập cũng tốt, cái gì cũng biết làm cả.”
Nhờ mối quan hệ của Kiều Kiều nên rất lâu trước kia, Minh Hạnh từng được gặp mặt anh ta.
“Con người cũng khá tốt.” Minh Hạnh lại bổ sung một câu.
Đang nói thì màn chiếu sáng lên, bắt đầu chiếu trailer của bộ phim.
Minh Hạnh ngẩng đầu, ánh mắt vô thức nó hấp dẫn.
Trình Phóng ngồi bên cạnh, “hừ” lạnh một tiếng với âm lượng không thể nghe thấy.
Bộ phim chiếu khoảng hai tiếng đồng hồ.
Minh Hạnh xem rất nghiêm túc, ánh mắt chẳng hề di chuyển, chỉ nhìn chằm chằm vào màn chiếu, tập trung suy nghĩ.
Sau khi bộ phim kết thúc, cô còn không khỏi cảm thán: “Diễn tốt thật ấy.”
Thảo nào điểm đánh giá lại cao như vậy.
“Đừng đi ăn lẩu, em dẫn anh đến phố ăn vặt của trường mình, nhộn nhịp lắm.”
Minh Hạnh bỗng thay đổi ý định.
Giờ này mà ăn lẩu thì hơi nửa vời.
Vả lại trước đó, cô đã nói là muốn dẫn Trình Phóng đi dạo nhưng vẫn chưa đi được, vừa hay luôn.
Cô nói thế nào thì là thế đó, đương nhiên Trình Phóng không có ý kiến.
Phố ăn vặt những ngày Quốc Khánh còn nhộn nhịp hơn trước, quán nào cũng mở, mặt tiền tiệm nào cũng bán buôn tấp nập. Tiết trời nóng nực, phải xếp hàng dài.
“Cánh gà của quán đó ngon nè, trà sữa của tiệm này cũng được nữa.”
Minh Hạnh lần lượt nói với Trình Phóng, đến khi bước vào giao lộ, cô mua hai cây kem của một quán nhỏ.
Mỗi người một cây.
“Kem vani của quán này có mùi vị đặc biệt lắm.” Minh Hạnh vừa ăn vừa nói, mới cắn một miếng đã thấy ngọt đến nao lòng.
“Trước đây, mỗi lần tan tiết tự học buổi tối là em đều muốn mua một cái.”
Thật ra Trình Phóng không có hứng thú với đồ ngọt, nhưng thấy Minh Hạnh ăn đến vui vẻ như vậy, dường như anh cũng cảm thấy thèm ăn.
“Hai ngày nữa là đến kỳ kinh nguyệt của em rồi, ăn ít thôi.” Trình Phóng bâng quơ nói.
Minh Hạnh sửng sốt, cây kem trong tay còn chưa kịp đưa đến miệng đã khựng lại. Cô quay đầu, khiếp sợ nhìn Trình Phóng.
Đến bản thân cô còn không nhớ rõ như vậy.
“Sao, sao anh biết?”
Lúc cô hành kinh cũng không vấn đề gì, chỉ là nếu ăn lạnh thì bụng sẽ hơi đau, cũng không nặng lắm, chỉ cần uống nhiều nước ấm hơn là dịu lại.
“Lần hành kinh gần đây nhất của em, lúc ngủ buổi tối, em ôm anh chặt hơn bình thường,” Dừng một chút, Trình Phóng lại nói: “Có gỡ cũng không gỡ được.”
Đúng là thân nhiệt của anh hừng hực như lò sưởi, nhưng Minh Hạnh lại cảm thấy câu này của anh giống như đang lừa cô vậy.
Mà không có cách nào chứng minh cơ.
“Úi da —” Giữa phút sững sờ, kem tan rơi xuống, chảy dọc theo tay, Minh Hạnh nhanh chóng đổi tay cầm, định lấy tờ giấy ra lau.
Nhưng lục một hồi lâu vẫn không tìm được giấy.
Ngược lại, động tác càng lớn càng khiến tay của cô trở nên bẩn hơn.
Thậm chí là dính vào quần áo nữa —
Vừa ngẩng đầu, Minh Hạnh thấy phía trước có vài người quen.
Cô vô thức trốn vào ngực của Trình Phóng.
Dáng vẻ của cô chật vật muốn chết, cho nên không muốn gặp phải người khác.
“Sao thế?” Trình Phóng cười một tiếng, còn tưởng là cô gặp ma.
“Bạn cùng ngành.” Minh Hạnh không dám nhìn phía trước, chỉ cúi đầu nhìn tay và ống tay áo của mình, không khỏi lo lắng trên mặt có bị dính kem hay không.
“Chỗ nào cũng bẩn rồi, anh xem trên mặt em có dính gì không?”
Trình Phóng cầm cây kem của cô, vứt thẳng vào thùng rác rồi kéo ống tay áo của mình đến trước mặt cô.
Minh Hạnh không hiểu anh muốn làm gì.
Trình Phóng không nói nhiều, anh chỉ dùng tay áo lau sạch tay cho cô, lòng bàn tay vuốt nhẹ môi của cô một cái, xác nhận không còn dính bẩn mới thôi.
Còn cả chút kem bên khoé miệng nữa, anh đều lau sạch sẽ.
Sau khi lau xong, anh cởi áo khoác ra.
Anh chỉ mặc một chiếc áo thun bên trong, hôm nay trời lạnh, da dẻ lộ bên ngoài không tránh khỏi hơi rùng mình.
“Ông đây không lạnh, nhưng rất tức giận.” Trình Phóng nói.
Minh Hạnh không cần nói gì cả, chỉ cần nhìn anh như vậy thôi, anh lập tức biết cô đang muốn gì.
“Minh Hạnh sạch sẽ là quan trọng nhất.”
“Tiếc là kem của em, mới ăn được một chút à…” Minh Hạnh nhìn thoáng qua thùng rác, không khỏi tiếc nuối.
“Tật xấu này của em đó, đã thích sạch sẽ mà còn ăn uống vương vãi, lại sợ mất mặt nữa chứ.” Trình Phóng lạnh giọng chế giễu.
Minh Hạnh bị anh nói đâm ra không vui. Cô mím môi, cụp mắt.
Mặc dù lời anh nói cũng không hề sai.
Lúc này, vài người bạn học đi ngang, thấy Minh Hạnh thì khách sáo chào hỏi.
Chỉ là xã giao mà thôi, bình thường lên lớp sẽ gặp, cô vẫn có ấn tượng với họ, nhưng chỉ gọi tên.
(Ở Trung Quốc, khi tình cờ gặp nhau mà có quen biết, người ta gọi tên đối phương nhằm mục đích chào hỏi.)
Sau đó không có nhiều lời để nói.
Họ rời đi rồi, Minh Hạnh buồn bực liếc Trình Phóng một cái. Cô mím môi, đi đến tiệm trà sữa.
Trình Phóng bước lên hai bước, tự nhiên như không nắm tay Minh Hạnh.
“Rồi rồi, không phải tật xấu thúi, mà là tật xấu thơm [1].” Trình Phóng nhỏ giọng dỗ cô, “Minh Hạnh là ngoan nhất, tốt nhất luôn.”
Đương nhiên là cô rất dễ dỗ, anh mới nói hai câu thôi, khoé miệng của cô đã buông lỏng, cất giọng hỏi: “Anh uống được mật hoa Dương Chi không?”
“Được.” Trình Phóng gật đầu.
“Thế gọi một ly chanh dây, một ly mật hoa Dương Chi đi,” Dừng một lát, Minh Hạnh nhỏ giọng cười bảo: “Em đều muốn uống.”
Vừa muốn uống chua vừa mới uống ngọt, nhưng uống một mình thì không hết.
Bây giờ, Minh Hạnh mới nhận ra có bạn trai cũng được việc phết.
Anh có thể giúp cô xử lý những gì cô ăn uống không hết.
“Đây, anh cầm đi ạ,” Sau khi nhân viên của tiệm làm xong hai ly, Trình Phóng nhận lấy rồi đặt vào tay Minh Hạnh, thuận tiện cầm lấy túi xách mà cô đang đeo.
“Khi nào uống no rồi thì đưa cho anh.”
“Vâng.” Minh Hạnh cười híp mắt, gật đầu.
“Trình Phóng, anh lạnh không?” Sau khi đi dạo một lát, trời hơi trở gió, Minh Hạnh không khỏi lo lắng, “Nếu lạnh thì mình về thôi, dù sao cũng ăn xong rồi.”
“Ừm.”
_____
[1] 毛病 (lược dịch: xú tật xấu): từ 毛病 vừa có nghĩa là tật xấu | Ở đây tác giả chơi chữ trái nghĩa với từ tật xấu: xú (臭) tật xấu và hương (香) tật xấu, ám chỉ cái này không phải tật xấu dơ, mà là tật xấu thơm (?) của Minh Hạnh, nói chung là dùng để dỗ bả:v